Vạn Nhân Mê Trói Định Cùng Hệ Thống Vả Mặt

Chương 10: Cậu Cứ Việc Diễn

Hà Tư Nguyên đang ngồi ở trong phòng lật xem tài liệu Mục thị đưa.

Nếu trở thành nghệ sĩ kí kết với Mục thị thì sẽ có rất nhiều tài nguyên.

Mục Dĩ Thâm nói không sai, đúng là hắn chuẩn bị muốn "bồi dưỡng" mình thật tốt.

Hà Tư Nguyên đổi vị trí tự hỏi, nếu mình là Mục Dĩ Thâm, đi từng bước một như thế có mục đích gì? Chẳng lẽ đúng như trong nguyên tác là khiến mình cũng phải nếm thử tư vị "được nâng lên cao rồi bị đạp xuống vũng bùn"?

Hà Tư Nguyên cảm thấy chỉ bằng tam quan tác giả của Nhóm Tiểu Kiều Phu Của Tổng Tài Bá Đạo và mạch não quái đản của vai chính thì đây là một cách giải thích hợp lý nhất.

Anh chọn vài kịch bản tương đối ổn trong đống tài nguyên rồi gõ hệ thống: "Ê Mặt, giúp tao tiên tri coi bộ nào sẽ hot?"

Hệ thống vả mặt nói: "Ký chủ, kỹ năng đặc thù cần mua sắm bằng giá trị sinh mệnh nha."

Thầm mắng một câu gian thương, Hà Tư Nguyên đổi điểm mua sắm, anh chọn ra mấy bộ phim phía dưới, sau đó chúng xuất hiện thời gian chiếu phim cùng các số liệu.

Tầm mắt Hà Tư Nguyên khẽ đảo qua, trong lòng âm thầm chọn một bộ web drama.

Lúc này bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.

Hà Tư Nguyên cho rằng Bàng Phi Phàm lại quên mang thẻ phòng, vì thế đứng lên mở cửa, ai ngờ người đứng bên ngoài là Từ Nhất Phàm.

"Tư Nguyên." Từ Nhất Phàm một tay giữ cửa sắp bị đóng lại, tay nhanh mắt lẹ chen vào, ngượng ngùng nói: "Cậu có thái độ gì thế?"

Chuyện đã tới nước này, Hà Tư Nguyên không cần thiết phải diễn kịch tình huynh đệ sống chết có nhau với hắn nữa, vì vậy anh không hề che giấu cảm xúc, khoanh tay cười nói: "Quá rõ ràng, tôi không chào đón cậu."

Từ Nhất Phàm không ngờ anh lại nói thẳng ra như thế, nụ cười trên mặt cứng đờ.

Cùng chen vào với Từ Nhất Phàm là trợ lý Tiểu Trần: "Hà Tư Nguyên, sao anh có thể làm như thế? Hiện tại anh ôm được đùi Mục thị liền quên luôn là ai giúp anh tiến vào đoàn phim, là ai đã dìu dắt anh sao?"

Hà Tư Nguyên nhìn cậu ta, không rõ ý gì cười nói: "Ồ? Dìu dắt? Đương nhiên là tôi nhớ rõ ràng rành mạch." Anh hơi cao giọng.

Từ Nhất Phàm quan sát biểu cảm của anh, ngẩn người dò hỏi: "Tư Nguyên, có phải cậu nghe bậy ở đâu rồi hả? Có phải cậu hiểu lầm tớ rồi không?"

Nếu đề tài đã bay đến đây, vậy nên dứt khoát giải quyết một số chuyện.

Từ Nhất Phàm thấy Hà Tư Nguyên móc ra một bút ghi âm từ trong túi áo, anh bật mở, lập tức truyền ra hai giọng nói quen thuộc:

"Nhất Phàm, có phải anh hạ thuốc nhiều quá hay không? Mặt đỏ như này, có làm được không đó?"

"Cái gì mà hạ thuốc nhiều? Là do cậu ta say rượu làm loạn.

Bản tính cậu ta vốn dâm đãng, cái đéo gì tôi cũng không biết."

"Nhưng mà...."

"Đừng nhưng nhị nữa, phó đạo diễn sắp trở về rồi, lão nhất định sẽ thích.

Ha hả, chúng ta đi thôi."

Sắc mặt Từ Nhất Phàm lúc trắng lúc xanh, nửa ngày sau hắn bỗng xoay người, tát mạnh vào mặt Tiểu Trần.

Tiểu Trần bị đánh: "....Anh đánh tôi làm gì?"

Từ Nhất Phàm nghiến răng nghiến lợi: "Còn không phải đều do chủ ý ngu xuẩn của cậu! Bây giờ chẳng lẽ cậu còn chưa rõ sao? Tư Nguyên là một người có nhân cách tốt, cậu ấy không phải loại người dơ bẩn dùng thủ đoạn xấu xa bò lên người khác như cậu nghĩ."

Tiểu Trần: "?"

Từ Nhất Phàm ngoảnh đầu lại, trong mắt ngập tràn sự áy náy, suýt rơi lệ, chỉ thiếu mỗi "tôi khốn nạn quá" rồi tự vả mặt mình mà thôi: "Xin lỗi, là do tớ tin vào chủ ý xấu của Tiểu Trần, vốn là muốn giúp cậu nhưng lại dùng sai cách rồi."

Hà Tư Nguyên an tĩnh nhìn hắn biểu diễn rồi hỏi: "Cậu có ý gì?"

Từ Nhất Phàm dùng giọng điệu đau thương giải thích: "Cậu cũng biết tớ ở trong giới này không có chỗ dựa vững chắc, căn bản không giúp được nhiều cho cậu.

Cho nên tớ nghĩ nếu cậu tìm được chỗ dựa tốt thì tớ yên tâm rồi.

Phó đạo diễn thật sự là một lựa chọn thích hợp.

Trong giới thực ra chuyện này rất bình thường..."

Đệt mẹ nó bình thường! Còn nữa, đây là logic chó đẻ gì??? Quả thực mắc ói!

Hà Tư Nguyên thở dài một hơi, cũng bắt đầu diễn: "Tôi có thể lý giải nỗi khổ tâm của cậu.

Nhưng mà hiện tại tôi có chỗ dựa tốt rồi, về sau cậu đừng bao giờ làm như vậy nữa.

Chúng ta xí xóa chuyện này đi."

"Cậu yên tâm! Dù sao phó đạo diễn đã bị phong sát, về sau sẽ không gặp lại.

Chúng ta coi như gã đã chết nhé." Từ Nhất Phàm ước còn chẳng kịp, vốn dĩ hắn lo Hà Tư Nguyên sẽ lợi dụng việc này trả thù mình, nhưng nghe anh nói vậy hắn nghĩ chắc do Hà Tư Nguyên đã tìm được kim chủ tốt, nhất định lo lắng bị tiết lộ lịch sử đen tối, Từ Nhất Phàm cũng chẳng dám nói bậy nữa, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Từ Nhất Phàm nhìn chằm chằm bút ghi âm trong tay anh: "Thứ này có thể cho tớ không?"

Hà Tư Nguyên cất bút ghi âm vào trong túi ngay trước mặt hắn rồi nói: "Thứ này cần phải trả lại cho chủ nhân của nó."

Từ Nhất Phàm nhớ lại người hôm qua mình gặp, cứng đờ hỏi: "Là...!Là Mục tổng cho cậu?" Bằng năng lực của Hà Tư Nguyên tuyệt đối không thể ghi âm được.

Hà Tư Nguyên không thừa nhận cũng không phủ nhận: "Được rồi.

Chuyện đến đây thôi." Dù sao anh cũng phục chế được vài đoạn ghi âm khác, về sau hắn còn làm xằng bậy thì cứ đợi đấy.

Ai mà chẳng có lịch sử đen.

Từ Nhất Phàm đờ đẫn rời khỏi phòng, hắn ý thức được về sau nếu mình đối phó Hà Tư Nguyên cũng đồng nghĩa với việc đối nghịch với Mục Dĩ Thâm.

Trong lòng nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, có chút không cam lòng, có chút ghen ghét.

Hắn quay lại nhìn Tiểu Trần đang ôm mặt: "Chuyện này cần có người đội nồi thay tôi.

Cậu đừng trách tôi.

Anh trai cậu nợ nần cờ bạc bao nhiêu, tôi trả thay hắn."

Tiểu Trần là trợ lý nhưng có khi Từ Nhất Phàm đối xử với cậu ta như người hầu, hoàn toàn không có sự bình đẳng giữa người với người trong thời đại mới, nhưng do cậu ta cần tiền trang trải, ngoại trừ đi theo Từ Nhất Phàm thì Tiểu Trần không tìm ra công việc nào tốt hơn, vì thế chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn, cười trừ: "Cảm ơn anh Từ."

Vào buổi chiều, trên không trung màn mây dày đặc, nổi lên một khoảng xám xịt giấu đi ánh mặt trời, mưa rơi lất phất.

Lúc Hà Tư Nguyên bước đến cửa khách sạn thì bỗng có một người đàn ông mặc tây trang giày da cầm túi tài liệu bước tới.

Trông dáng vẻ này, khí thế này, nhìn là biết người bên cạnh Mục Dĩ Thâm.

Hà Tư Nguyên dừng bước, quả nhiên người đàn ông này đi tới trước mặt anh, mở miệng trước: "Xin chào Hà thiếu gia, tôi là trợ lý của Mục tổng, tôi họ Vương, cậu có thể gọi tôi là Tiểu Vương."

"Xin chào...!Lão Vương." Hà Tư Nguyên bắt tay với hắn, suy nghĩ chắc người này tới bàn chuyện công ty nhưng không ngờ Vương đặc trợ mở túi tài liệu ra, lấy từ bên trong một bút ghi âm màu đen.

"Thứ này là Mục tổng muốn công đạo cho cậu, còn nói cậu thích xử lý ra sao thì tùy."

"Ồ?" Hà Tư Nguyên có chút tò mò nhận lấy rồi bật mở, bên trong truyền ra cuộc đối thoại của hai người giống hệt lúc Hà Tư Nguyên bật cho Từ Nhất Phàm nghe ở khách sạn.

Hà Tư Nguyên buồn cười, đưa bút ghi âm cho Vương đặc trợ.

"Cảm ơn ý tốt của tổng tài nhà anh.

Nhưng xin hãy đưa lại cho hắn, tôi đã có rồi."

"Hả?!" Vương đặc trợ nhất thời không kịp phản ứng, đã có?! Cậu ấy đi guốc trong bụng tổng tài ư?! Chuyện khi nào?! Thế mà tổng tài không hề hay biết?! Trách không được người này có thể được tổng tài nhìn bằng con mắt khác.

Thì ra là thế!

Nhưng rất nhanh hắn nhớ ra vị trước mắt là đàn ông hàng thật giá thật, vậy sau này làm sao có con?!

Vương đặc trợ:....

Vương đặc trợ vỗ trán, tạm dừng suy nghĩ linh tinh, xoay người đuổi theo vài bước: "Tổng tài còn nói..."

Hà Tư Nguyên đành phải đứng lại, anh ngoảnh đầu lại, thầm nghĩ sao tên Mục Dĩ Thâm này nói vô nghĩa nhiều thế.

Vương đặc trợ đuổi theo: "Tổng tài nói cậu phải có nghệ đức, không được tiếp xúc với đám người hỗn loạn."

Hà Tư Nguyên gật đầu, rũ mắt.

Anh cũng không biết người ở đây có logic quỷ gì.

Có lẽ Mục Dĩ Thâm cảm thấy ngoại trừ hắn ra thì những người khác đều là đám người hỗn loạn.

Hà Tư Nguyên nhìn Vương đặc trợ một cái, sau đó xoay người bước ra khỏi cửa khách sạn mà không nói một lời.

Rẽ trái khoảng 100m là một con phố cổ yên tĩnh, hai bên là những cửa hàng hoa, điểm tâm và quán cafe.

Hà Tư Nguyên nhàn nhã bước đi rồi vào một quán cafe ngoài trời.

Giờ phút này mưa phùn đã ngớt nhưng không khí vẫn ẩm ướt, tóc trên trán anh hơi ướt, những sợi tóc không đều dính vào giữa lông mày nhưng lại nom rất đẹp.

Ánh mắt Hứa Tinh Châu dừng ở trên một cuốn tạp chí âm nhạc, không bị một chút động tĩnh nào xung quanh làm cho xao nhãng.

Hà Tư Nguyên gọi một ly cafe, lặng lẽ ngồi đợi y.

Một lát sau phục vụ bưng đồ uống ra, lúc này Hứa Tinh Châu mới thu hồi ánh mắt trên tạp chí, nâng mắt nhìn về phía anh.

"Tôi tới trả thứ này cho anh." Hà Tư Nguyên lấy chiếc bút ghi âm màu bạc từ túi ra, đầu ngón tay xoay vài vòng, sau đó đưa tới trước mặt người đối diện.

Hứa Tinh Châu không động đậy nhìn thoáng qua bút ghi âm trên bàn.

Hà Tư Nguyên một tay quấy cafe, tay kia tì cằm, lười biếng nói: “Kỳ thật tôi có một vấn đề muốn hỏi anh.” Đoàn phim quay sắp kết thúc, hôm nay là ngày cuối cùng Hứa Tinh Châu ở lại đoàn phim, nếu không hỏi luôn thì rất lâu mới có cơ hội.

Hứa Tinh Châu mặt mày lãnh đạm, đôi môi hé mở, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng ngọc trên núi tuyết.

Y nhàn nhạt nói: “Có vấn đề gì.”

Hà Tư Nguyên nói: “Vì sao giúp tôi? Hơn nữa còn nhiều lần như vậy.”

Hứa Tinh Châu nâng tay lên, ngón tay thon dài cầm lấy bút ghi âm, xoay vài vòng, sau đó đứng lên, nhẹ buông một câu: “Không vì sao.

Nhìn cậu thuận mắt mà thôi.”

Y nói xong rồi rời đi, thần thái y chang ngữ khí, như sương tuyết đạm mạc.

Nhìn chằm chằm bóng dáng y một lúc, ánh mắt Hà Tư Nguyên đảo quanh, rơi xuống cuốn tạp chí đang mở ra, trên hình là lễ trao giải cuộc thi đàn violon quốc tế, anh nhớ lại lần trước trong tư liệu mình tra hình như có giới thiệu Hứa Tinh Châu lúc 18 tuổi cũng nhận được giải này.

_________

Tác giả có lời muốn nói:

Mục Dĩ Thâm: Cảm giác có chút xanh (*).

Editor: xanh ở đây xuất phát từ "đội nón xanh".

Ở Trung Quốc, đội nón xanh có nghĩa là "bị cắm sừng"..