Vạn Nhân Mê Trói Định Cùng Hệ Thống Vả Mặt

Chương 14: Vả Mặt Thành Công

"Từ Nhất Phàm không phải theo hình tượng nam phụ thâm tình sao? Không ngờ rằng trong hiện thực lại là một tên tra nam tra ơi là tra, thật là đáng sợ tới mức dưa trong tay tui còn rơi!"

"Nghe nói hắn không chỉ không chịu trách nhiệm, mà còn mướn sát thủ đi giết người diệt khẩu đó! Chậc chậc chậc, đây là thế kỷ 21 xã hội văn minh ư, xem thế là đủ rồi!"

"Dưa này ngon hơn đống phim truyền hình hắn đóng nhiều! Tui chỉ muốn nói, loại người này nên cút ra khỏi giới giải trí, không cần ô uế toàn bộ giới!"

"Nói đúng còn nói to! Từ Nhất Phàm cút ra khỏi giới giải trí!"

"Cút ra khỏi giới giải trí!"

"......"

Từ Nhất Phàm tránh ở trong phòng, tâm trạng không tốt xem Weibo, nắm điện thoại trong tay hắn không nhịn được phát run mạnh.

Hắn không dám ra cửa suốt 3 ngày.

Đầu bù tóc rối tự nhốt ở trong phòng, hút từng điếu thuốc một.

Tiêu đề #khiếp sợ! Tiểu sinh nổi tiếng họ Từ thế mà lại làm ra loại chuyện này# đã ở trên hot search ba ngày ba đêm, phỏng chừng đây là thời điểm hắn nổi tiếng nhất trong đời này.

Không chỉ có scandal "bỏ vợ bỏ con", mà còn lịch sử đen như hút thuốc say rượu, cuồng hoan ở câu lạc bộ đêm, quy tắc ngầm, hãm hại bạn bè lần lượt bị đào ra, được thảo luận rất nhiều, gần như là các cư dân mạng đều nhảy vào ăn dưa.

"Đệt!" Từ Nhất Phàm sao có thể ngờ rằng cuộc gọi bất thình lình kia sẽ đẩy hắn vào vực sâu.

Người phụ nữ kia sao có thể có đầu óc cùng lá gan này hố hắn, nhất định là có người đứng sau lưng cô ta giật dây!

"Nhất Phàm, anh đừng hút thuốc nữa, vẫn nên mau chóng nghĩ biện pháp đi." Tiểu Trần thấy bộ dáng hắn suy sụp, không đành lòng nói.

"Biện pháp? Còn có biện pháp nào?" Sắc mặt Từ Nhất Phàm âm u, bực bội ném một cái cốc: "Scandal đã lên men không có cách nào khống chế, công ty còn định giấu tôi đi, tôi còn biện pháp mẹ gì!"

Tiểu Trần bị các mảnh vỡ rơi đầy đất làm cho hoảng sợ, một lúc sau mới nhỏ giọng nói: "Vậy cũng không thể tự sa ngã."

Từ Nhất Phàm hung tợn nói: "Tự sa ngã? Là người khác vứt bỏ tôi! Tôi coi như đã hiểu rồi, vừa xảy ra chuyện, tất cả mọi người chỉ sợ tránh còn không kịp, mỗi mình cậu còn có một chút lương tâm."

Ánh mắt Tiểu Trần lập loè, có chút xấu hổ mà gượng cười.

"Tuyệt đối có người muốn hại tôi! Là ai hại tôi nhỉ?" Từ Nhất Phàm bình tĩnh lại, tự lẩm bẩm, nhíu mày suy tư một lát, trong đầu lập tức hiện lên một gương mặt quen thuộc.

Như là bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, đôi mắt hắn tối lại, hít một hơi khói, sau đó dùng sức bóp tắt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Là cậu ta, nhất định là cậu ta!"

Sáng sớm tinh mơ, Hà Tư Nguyên còn đang rúc trong ổ chăn thì nhận được cuộc gọi từ Bàng Phi Phàm.

Đầu dây bên kia truyền đến giọng Bàng Phi Phàm ngập ngừng: "Hà thiếu, anh còn tiền không ạ? Thẻ ngân hàng lần trước anh đưa em dùng hết rồi, em cũng lôi tiền tiết kiệm của mình ra dùng, nhưng vẫn không đủ tiền..."

Bệnh viện Hà Nhụy nằm là bệnh viện tư nhân cao cấp, tiền viện phí rất lớn, hơn nữa cô còn ở đó nhiều hôm, vốn trong thẻ cũng không còn nhiều tiền lắm tất nhiên không đủ dùng.

Hà Tư Nguyên nghĩ ngợi, nói: "Anh sẽ đến bệnh viện thăm cô ấy, tiện mang thẻ khác luôn."

Bàng Phi Phàm nói vâng liên tục, nhắc nhở anh trên đường nhớ chú ý an toàn.

Tắt điện thoại xong, Hà Tư Nguyên xoa tóc đứng dậy, từ trong ngăn kéo lấy ra một thẻ ngân hàng khác, nguyên chủ không có tiền tiết kiệm, thẻ này là người đại diện Bàng đưa cho anh, nói là công ty khen thưởng anh, nói trắng ra chính là ý của Mục Dĩ Thâm.

Hà Tư Nguyên cất thẻ ngân hàng vào trong túi, loại cảm giác bị lão đại kim chủ bao nuôi càng thêm mãnh liệt.

Anh tận lực áp xuống cảm giác quái dị này, kéo cổ áo thu, vỗ nhẹ lên cánh tay nổi da gà.

Rửa mặt xong, Hà Tư Nguyên dùng điện thoại gọi xe, bản thân không có bằng lái, người mới đến vẫn phải tuân thủ luật lệ giao thông của thế giới này.

Taxi rất mau liền tới, Hà Tư Nguyên mở cửa xe đang muốn ngồi vào, bỗng nhiên một người đeo kính râm và khẩu trang cản anh lại.

"Cậu?" Hà Tư Nguyên nheo mắt.

"Vậy mà vẫn bị cậu nhận ra." Người nọ gỡ kính râm và khẩu trang kín mít xuống, lộ ra một gương mặt vô cùng tiều tụy, đúng là Từ Nhất Phàm đã biến mất rất nhiều ngày.

Hà Tư Nguyên không hề bất ngờ khoanh tay, ngữ khí có vài phần nhàn nhã: "Canh cổng nhà tôi cả đêm, giờ hết kiên nhẫn rồi?"

"Cậu!" Nhắc đến chuyện này Từ Nhất Phàm tức thì cáu giận, hắn nhớ đến mình phải cải trang giả dạng, ban ngày vẫn không dám ra cửa, không khỏi cười lạnh nói: "Bây giờ cậu tốt lắm nhỉ, ôm được đùi Mục thị chứ không giống tôi.

Hà Tư Nguyên, nhìn dáng vẻ này của tôi, cậu nhất định rất đắc ý nhỉ."

Đôi mắt hắn đỏ bừng, đặc biệt là khi nhìn thấy hai người họ khác biệt nhau như trời với đất, hắn ghen ghét đến mức tròng mắt sắp đổ máu.

Hà Tư Nguyên nhìn chằm chằm hắn một cái, nhàn nhạt nói: "Ồ."

"Ồ?!" Từ Nhất Phàm kích động tiến lên kéo lấy tay áo anh, biểu cảm nguy hiểm điên cuồng: "Tỏ ra thái độ này?! Cậu không định giải thích với tôi những chuyện gần đây sao?! Những chuyện trước đây của tôi, ngoại trừ cậu cùng Tiểu Trần, còn ai vào đây mà biết! Với kẻ ngu như Hà Nhụy thì không có khả năng làm to chuyện như vậy! Nhất định là cậu thổi gió bên tai Mục Dĩ Thâm, lợi dụng năng lực của Mục thị chèn ép tôi!"

Trong mắt Hà Tư Nguyên lộ ra sự chán ghét, hất tay hắn ra, đứng thẳng người, lạnh lùng nói: "Là tôi thì sao nào? Chỉ cho phép cậu hại tôi, tôi không thể phản kích à? Cậu cho rằng tôi là thánh phụ bạch liên hoa sao?"

Từ Nhất Phàm: "......!Cậu! Còn không phải mỗi chuyện phó đạo diễn kia thôi mà.

Cậu tính toán chi li như thế ư? Xem như tôi làm sai cũng không cần phải đối phó với tôi như vậy đi? Cậu không hề có tình nghĩa bạn bè gì cả, bây giờ cậu muốn đùa chết tôi à!"

Hà Tư Nguyên dường như nghe được chuyện gì rất vui vẻ, cười ha ha vài tiếng: "Cậu hiểu là tốt.

Tôi không phải người thích nhẫn nhục chịu đựng, người cản đường tôi thì đừng hy vọng tôi nương từ nhẹ tay.

Dám làm thì phải dám nhận hậu quả, nhớ kỹ điều này."

"Cậu......!Cậu......" Từ Nhất Phàm cứng họng, nửa ngày sau nói: "Mày đừng quá đắc ý! Tao sẽ chờ một ngày nào đó mày không còn Mục Dĩ Thâm che chở, hãy chờ xem!"

Hà Tư Nguyên liếc nhìn hắn, trong lạnh lùng cất giấu một tia trào phúng: "Ồ? Chỉ sợ cậu không có cơ hội này.

Nếu tôi có thể khiến hắn coi trọng tôi, thì sẽ có năng lực để hắn coi trọng tôi cả đời." Mặc dù anh biết rõ Mục Dĩ Thâm chiếu cố anh là có ý đồ, nhưng cáo mượn oai hùm cũng đủ để Từ Nhất Phàm kinh sợ.

Quả nhiên, cả người Từ Nhất Phàm đều phát run: "Hà Tư Nguyên, mày dựa vào cái gì! Tất cả mọi thứ của tao đều do tao tự giành lấy, không giống mày từ nhỏ sinh ra đã ngậm muỗng vàng, không làm mà vẫn có ăn! Tài phú, địa vị, bề ngoài, mày dựa vào cái gì có thể nhẹ nhàng đạt được! Dựa vào cái gì......" Ngọn lửa tỵ nạnh đã im bặt mấy năm nay bỗng bùng cháy, lửa lớn hừng hực đủ để thiêu đốt lý trí con người.

Hà Tư Nguyên cũng không ngờ Từ Nhất Phàm sẽ đột nhiên phát cuồng nhào vào.

Hai người té ngã trên đất, đối phương không biết từ nơi nào móc ra một dao gọt hoa quả, đặt ở trên cổ anh.

Điều mà Hà Tư Nguyên nghĩ đến giây phút này chính là, thật may, áo anh đang mặc phần cổ có lông...!

Tuy nhiên, cơn đau lạnh truyền đến trong một giây, áp lực trên người bỗng nhiên biến mất.

Hà Tư Nguyên chống người ngồi dậy, lấy tay che cổ nhìn, chỉ thấy Từ Nhất Phàm bị đá lộn ngược, con dao gọt hoa quả văng ra xa mấy mét.

Vốn tưởng rằng là chú tài xế giúp anh, ai ngờ vừa nhìn lên thì phát hiện chú tài xế đã sớm sợ tới mức phóng ga bỏ chạy.

Rơi vào trong mắt anh chính là một người mặc tây trang đi giày da bóng loáng.

Trong lòng Hà Tư Nguyên chỉ có một suy nghĩ:...!Mẹ nó lại là Mục Dĩ Thâm?! Đệt, lời anh nói vừa rồi hắn nghe được nhiều hay ít?!

"Mục tổng, ngài không sao chứ?" Vương đặc trợ đi sau Mục Dĩ Thâm vội vã chạy tới, trước hết là quan tâm đến sự an toàn của tổng tài, sau khi phát hiện không có chuyện gì liền gọi điện thoại báo an.

Các biện pháp an ninh trong khu biệt thự rất tốt, đội tuần tra đã chạy đến ngay khi nghe thấy động tĩnh và ấn Từ Nhất Phàm xuống đất.

Hà Tư Nguyên đứng lên, chẳng hề để ý mà vỗ bụi đất, sau đó xoay người: "Mục tiên sinh, cảm ơn."

Còn không đợi Mục Dĩ Thâm phản ứng, một loạt tiếng cười ha ha ha ha ha phát ra.

Hà Tư Nguyên ngoảnh lại, mặt không cảm xúc nhìn chăm chú người đang điên cuồng cười to.

Từ Nhất Phàm quỳ rạp trên mặt đất cười đến mệt mỏi, khi hoàn hồn, hắn nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Hà Tư Nguyên, tao thề, một ngày nào đó mày sẽ biến thành người chính mình khinh thường!"

Hà Tư Nguyên xoa cổ tay, nhẹ nhàng nói: "Ngại quá, tôi khinh thường kẻ có tiền."

Từ Nhất Phàm: "......"

"Giao hắn cho cảnh sát xử lý." Mục Dĩ Thâm ở một bên lên tiếng, nhân viên an ninh đang muốn đưa Từ Nhất Phàm rời đi, Hà Tư Nguyên lại nói tiếp: "Chờ một chút."

Mọi người không rõ nguyên do đổ dồn ánh mắt về phía anh, Hà Tư Nguyên làm ngơ, một tay xỏ túi từ từ đi đến trước người Từ Nhất Phàm, anh hơi cong lưng, đè thấp giọng nói, nói một câu đủ để hai người nghe thấy.

Sau đó, sắc mặt Từ Nhất Phàm đột nhiên thay đổi, xanh trắng xanh trắng: "Không thể nào, không thể nào......" Hai chân hắn vô lực mà bị kéo đi, vẻ mặt vẫn không thể tin nổi lắc đầu hò hét.

Thấy đám người đã đi xa, lúc này Hà Tư Nguyên mới cất bước đi đến trước mặt Mục Dĩ Thâm, một lần nữa nghiêm túc bày tỏ lòng biết ơn: "Đương nhiên, Mục tiên sinh, vừa rồi kẻ có tiền tôi nói không bao gồm anh."

Mục Dĩ Thâm nâng mắt, như suy tư gì mà đánh giá anh một cái: "Vậy ư."

Hà Tư Nguyên mỉm cười nói sang chuyện khác: "À mà mới sáng sớm, sao ngài lại ở chỗ này?"

Vương đặc trợ nói: "Đi làm qua."

Mục Dĩ Thâm nói: "Hóng gió giải sầu."

Vương đặc trợ: "......!Mục tổng nói rất đúng, chính là hóng gió giải sầu.

Tôi nói sai rồi, tôi vẫn nên đi xem cảnh sát có đến không thì hơn." Nói xong hắn che miệng lại, vội vã xoay người rời đi.

Mục Dĩ Thâm nhìn thoáng qua Hà Tư Nguyên, nói: "Lên xe."

"Hả?" Hà Tư Nguyên nhớ ra mình còn có việc, hỏi: "Đi đâu?"

"Bệnh viện."

Ngồi trên xe, Hà Tư Nguyên cột kỹ đai an toàn: "Mục tiên sinh sao biết tôi muốn đi bệnh viện."

Mục Dĩ Thâm nhìn thoáng qua cổ anh, đáp: "Cậu đúng thật là không quan tâm bản thân mình một chút nào."

Hà Tư Nguyên giơ tay khẽ sờ cổ, ban nãy Mục Dĩ Thâm ra tay kịp thời, dao của Từ Nhất Phàm cũng không kịp đả thương đến anh, chỉ có một vết xước nhỏ, bôi ít thuốc chống viêm là được rồi.

Hà Tư Nguyên nói: "Ừm, vậy được rồi, dù sao tôi cũng có việc ở bệnh viện, làm phiền anh rồi."

Dọc theo đường đi, hai người cũng không nói tiếp, không khí có chút nặng nề.

Cuối cùng, Mục Dĩ Thâm lặng im một lát rồi hỏi anh: "Vừa rồi cậu nói gì với người kia đó?"

Hà Tư Nguyên xoay điện thoại, nhướng mày: "Mục tiên sinh cũng sẽ quan tâm chuyện người khác như vậy sao? Hay là chỉ quan tâm chuyện của tôi?"

Mục Dĩ Thâm nhăn mày, nói: "Không muốn nói thì không cần nói."

Hà Tư Nguyên trêu ghẹo nhưng biết dừng đúng lúc, nói tiếp: "Cũng không có gì.

Chỉ là nói cho hắn chuyện trên mạng không phải tôi làm."

Thực ra anh nói với Từ Nhất Phàm chính là: "Biết chuyện trước đây của cậu chỉ có tôi cùng Tiểu Trần, phương pháp tôi muốn đối phó cậu có rất nhiều, rất ghét kiểu chơi như vậy.

Cho nên, cậu đã hiểu chưa?" Từ Nhất Phàm không phải kẻ ngu, tất nhiên có thể đoán ra Tiểu Trần phản bội hắn, chỉ là nhất thời không thể tiếp thu thôi.

Hà Tư Nguyên lắc đầu, rút ra một câu kết luận: "Có một loại người, càng thiếu cái gì thì càng để ý tới cái đó, nếu thiếu sẽ càng cảm thấy người khác coi thường mình.

Loại người này rất đáng thương, anh có nghĩ vậy không?"

Nửa ngày vẫn không truyền đến câu trả lời.

Hà Tư Nguyên khó hiểu mà quay đầu nhìn, chỉ thấy các đốt ngón tay của Mục Dĩ Thâm đang cầm vô-lăng đã trắng bệch vì dùng sức, sắc mặt hắn không rõ hỉ nộ ái ố, cong môi cười lạnh nói: "Hà Tư Nguyên, cậu là đang nhắc nhở tôi cái gì sao?"

_____

chưa beta lại, chắc vẫn có lỗi, mng thấy sai gì báo mình nhe.