Vạn Nhân Mê Trói Định Cùng Hệ Thống Vả Mặt

Chương 9: Hiệp Nghị Tiểu Kiều Phu

Bàng Phi Phàm muốn hỏi Hà Tư Nguyên đã xảy ra chuyện gì, vừa quay đầu lại thì phát hiện anh đã ngủ rồi.

Bàng Phi Phàm chưa gặp Mục Dĩ Thâm ngoài đời bao giờ, nhưng cậu đã từng nghe tục truyền vị lão đại này tính tình rất xấu, trước đây trong giới có người từng mượn danh hắn để được chú ý, kết quả biến thành đắc tội Mục thị, sống không có chỗ dung thân.

Có lẽ chỉ có Hà thiếu luôn tự tin, tính kỹ rồi nên anh mới không lo lắng như vậy.

Ngẫm lại thật đúng là có chút khâm phục!

Trên siêu xe được thiết kế riêng, Vương đặc trợ một bên lái xe, một bên cẩn thận liếc nhìn tổng tài ngồi ghế sau.

Chỉ thấy tổng tài một tay cầm điện thoại, cau mày, hơi mím môi, vẻ mặt này chứng tỏ sắp có kẻ phải gặp xui xẻo rồi.

Mục Dĩ Thâm lướt Weibo, nhíu mày: Lão đại trung niên bụng phệ???

Hắn tạm dừng một giây, dành thời gian cúi đầu nhìn kĩ cơ bụng săn chắc của mình, rồi lại ngẩng đầu, mặt không rõ cảm xúc xem tin tức.

“Mục tổng, tới rồi.” Vương đặc trợ dừng xe, quay đầu lại nói.

“Ừ.” Mục Dĩ Thâm gật đầu, buông điện thoại, nhớ tới một chuyện: “Đưa văn kiện cho tôi.”

“Vâng.” Vương đặc trợ trong lòng hiểu rõ, rút văn kiện từ túi ra đưa cho hắn, trong lòng không nhịn được thầm nói, cậu trai Hà Tư Nguyên này có gì đáng giá mà khiến tổng tài tự mình ra trận thế này.

Sản nghiệp Mục thị trải rộng toàn cầu, công ty điện ảnh chẳng qua chỉ là một phần rất nhỏ, ký hợp đồng với một tài năng mới xuất hiện thôi mà… Chậc, đãi ngộ với tình nhân nhỏ quả nhiên không giống người thường.

Xuống xe mở cửa, Vương đặc trợ thoáng nhìn ánh mắt lạnh lùng của tổng tài phi tới, Vương đặc trợ run lên, vội vàng ngẩng cao đầu ưỡn ngực, dáng vẻ nghiêm túc nhìn theo bóng dáng tổng tài rời đi.

Trong phòng hội nghị khách sạn cao cấp, Hà Tư Nguyên và Bàng Phi Phàm ngồi im trên ghế, hôm nay anh nhận được tin từ Vương đạo diễn nói là công ty điện ảnh Mục thị sẽ cử người tới bàn bạc ký kết hợp đồng với anh.

Bàng Phi Phàm buồn chán tì má: “Hà thiếu, anh thật sự muốn đến công ty đó sao? Em đến làm trợ lý của anh được không?”

Hà Tư Nguyên tung đồng xu trong tay rồi bắt lấy, cười nói: “Vô cùng hoan nghênh.”

Bàng Phi Phàm vui vẻ nói: “Thật sự là quá tốt.

Chờ anh hot, em đi theo anh hốt vàng, mua nhà, mua xe, cưới vợ…” Bàng Phi Phàm vừa đếm vừa cười ngây ngô đắm chìm ở trong tưởng tượng đẹp đẽ.

Hà Tư Nguyên bắn đồng xu vào trán cậu: “Tiền giống như yêu tinh vậy, không phải cứ nghĩ là có được.”

Bàng Phi Phàm xoa cái trán đang đau, dần tỉnh từ mộng tưởng hão huyền, ủy khuất mà nói thầm một tiếng: “Biết đâu được thì sao…” Đồng xu lăn ra phía cửa đang mở, mắt thấy nó sắp lăn ra ngoài, Bàng Phi Phàm vội chạy theo: “Một đồng xu cũng là tiền, không thể xem thường nó, phải đối xử bình đẳng…”

Cậu ngồi xổm đang định nhặt lên thì bỗng nhiên có một đôi giày da bóng loáng dẫm lên nó.

Bàng Phi Phàm ngẩng đầu, tầm mắt chậm rãi di chuyển lên trên, quần tây phẳng phiu, cổ tay áo được cắt may tinh xảo, cà vạt tinh tế, khắp nơi trên người tựa như đều viết mấy chữ: tao có tiền.

Hà Tư Nguyên đang cúi đầu chơi điện thoại, nửa ngày không nghe thấy động tĩnh bèn hỏi: “Làm sao vậy?”

Bàng Phi Phàm sững sờ, hoàn hồn lại lúng ta lúng túng nói: “Hà thiếu, tiểu yêu tinh tới… A không, ý em là tiền tới.”

Mục · tiểu yêu tinh · Dĩ Thâm cúi đầu khinh thường nhìn cậu, dịch người lạnh lùng nói: “Đi ra ngoài.”

“Vâng vâng.” Bàng Phi Phàm nhặt đồng xu trên mặt đất lên, vô cùng biết điều đi ra ngoài, hơn nữa còn chu đáo đóng cửa lại.

Người này vừa nhìn đã biết ưu tú, hẳn là người do tập đoàn Mục thị phái tới, cậu cũng không muốn lề mề khiến Hà Tư Nguyên mất cơ hội hốt vàng.

Chẳng qua nhìn từ đầu đến đít người này có chút quen, hình như là thấy qua TV hay tạp chí rồi thì phải?

Cửa phòng đóng lại, Hà Tư Nguyên cất điện thoại, đứng ngay ngắn, khi thấy người đến là Mục Dĩ Thâm, đáy mắt không tự chủ xẹt qua tia kinh ngạc nhưng rất nhanh đã giấu đi.

Mục Dĩ Thâm sải bước tới trước mặt anh, đầu tiên là nhìn anh một giây, sau đó hắn vươn tay ý bảo: “Mời ngồi.”

Hà Tư Nguyên cũng khách khí nói: “Mời ngài ngồi trước.” Diễn kịch sao? Xem ai diễn giỏi hơn ai nào.

Mục Dĩ Thâm thản nhiên ngồi xuống, nhàn nhã vắt chéo hai chân, đưa văn kiện lên bàn, sau đó nâng mắt cẩn thận mà đánh giá anh một lúc.

Hà Tư Nguyên làm bộ giống như không để ý, duỗi tay định lấy văn kiện thì có một bàn tay nhanh chóng giữ lại, Hà Tư Nguyên nâng mắt hỏi: “Mục tổng đây là có ý gì?”

Mục Dĩ Thâm cười như không cười: “Không phải cậu nên giải thích chuyện gần đây trước à?”

Hà Tư Nguyên nhướng mày, làm như nghi hoặc nói: “Ngài muốn nghe giải thích cái gì?”

Mục Dĩ Thâm đẩy điện thoại sáng trưng tới trước mặt anh, trên màn hình là tin tức được bàn tán từ hôm qua “Lão đại kim chủ bụng phệ và tình nhân của lão”, video đã lên hàng đầu hot search.

“Chậc.” Hà Tư Nguyên vẫn chưa giãn mày, vẻ mặt áy náy nói: “Ngại quá, liên lụy ngài rồi, Mục tiên sinh.”

Nghe được xưng hô biến hóa, Mục Dĩ Thâm nhăn mày, quan sát vẻ mặt của anh: “Không phải cậu làm?”

Hà Tư Nguyên như nghe được một câu chuyện nào buồn cười lắm, xùy một tiếng: “Xin lỗi, Mục tiên sinh, xin hỏi làm như vậy có gì tốt với tôi? Ké fame ngài sẽ có kết cục gì tôi rất rõ ràng.”

Mục Dĩ Thâm thu hồi điện thoại, nhìn chằm chằm anh nói: “Chuyện này bằng năng lực của cậu không thể xử lý được.

Cho nên cậu muốn kéo tôi cùng xuống nước, như thế cậu có thể mượn tay tôi giải quyết.”

Đúng vậy, có lối tắt hay ho như thế vì sao không đi? Hà Tư Nguyên khẽ cười, không ngờ Mục Dĩ Thâm khá hiểu mình, khiến anh rất có một loại cảm giác như gặp phải kỳ phùng địch thủ.

Nhưng sao anh có thể thừa nhận?

“Nếu ngài muốn nghĩ như thế, tôi cũng chịu.” Đương nhiên không thể thừa nhận.

May rằng Mục Dĩ Thâm không muốn dây dưa thêm chuyện này, hắn nhắn cho Vương đặc trợ đi giải quyết chuyện Weibo, sau đó lại đẩy hợp đồng tới trước mặt Hà Tư Nguyên.

Chuyện vai chính lão đại bận trăm công ngàn việc nhưng vẫn đích thân mang hơi ấm đến cho hắc nguyệt quang, thử nghĩ xem có mắc ói hay không hả?! Hà Tư Nguyên có chút mệt tim, anh cảm thấy sẽ không có chuyện gì tốt.

Quả nhiên, lúc bình tĩnh mở hợp đồng ra nhanh chóng nhìn qua một lần, biểu cảm anh biến đổi.

Mẹ nó thật sự đây là hợp đồng kí kết á?!

Chứ không phải là hiệp định tiểu kiều phu của bá đạo tổng tài à??!!!

Hà Tư Nguyên chỉ vào điều khoản thứ nhất trong đó rồi hỏi: “Không có công ty chấp thuận thì không thể hẹn riêng với người cùng giới, khác giới?” Xin hỏi trên thế giới này còn có giới tính khác không?

Mục Dĩ Thâm ngồi thẳng, tư thái thanh lịch ưu nhã nói: "Cậu là người được công ty bồi dưỡng, sẽ tiếp xúc với những cơ mật thương nghiệp, đương nhiên điều này để chứng tỏ độ trung thành của cậu.”

“Không có sự đồng ý của người phụ trách cấp cao thì không được nhận các cảnh thân mật (bao gồm cảnh hôn)?”

“Đây là công ty muốn bảo vệ hình tượng của cậu.”

“Mỗi ngày đi đâu phải báo cho người phụ trách cấp cao đúng giờ?”

“Một công ty có lòng nhân đạo sẽ luôn quan tâm đến sự an toàn của nhân viên.”

“Người phụ trách cấp cao là ai?”

“Tôi.”

Hà Tư Nguyên muốn lật bàn.

Mặc dù là nói nhảm nhưng Mục Dĩ Thâm vẫn duy trì dáng vẻ nghiêm trang, Hà Tư Nguyên cố gắng gạt bỏ cảm giác mình bị coi như kẻ ngốc, trên mặt vẫn nở nụ cười: “Vâng, cảm ơn sự quan tâm của ngài.” Bão táp đã muốn đến, không xua được thì đành đón nhận, anh rất muốn biết mạch não Mục Dĩ Thâm rốt cuộc ra sao.

Nhưng…

Hà Tư Nguyên đưa ra một yêu cầu: “Tôi chỉ có thể kí một năm.”

Mục Dĩ Thâm nhìn anh.

Hà Tư Nguyên nói: “Nếu không thì tôi chỉ có thể từ chối ý tốt của công ty.”

Mục Dĩ Thâm vẫn nhìn anh, cũng không hỏi vì sao, gật đầu nói: “Được.”

Đại sảnh tầng một của khách sạn tấp nập người ra vào, Bàng Phi Phàm xoa tay đi tới đi lui, cậu nghĩ nát óc vì sao vị có tiền ưu tú kia nhìn quen thế, nửa ngày sau cậu mới nhớ ra.

Hắn hắn hắn… Hắn còn không phải chính là vị lão đại kim chủ trong video trên Weibo đó sao?!

Bàng Phi Phàm có một loại cảm giác như mình chỉ là một nhân loại bình thường trong lúc vô ý đã phát hiện ra bí mật của người ngoài hành tinh sắp xâm chiếm Trái Đất.

Cậu không khỏi nôn nóng giống như con kiến trong chảo dầu.

Vừa nhớ tới tính tình và thủ đoạn của Mục Dĩ Thâm trong lời đồn, Bàng Phi Phàm rất muốn xông lên cứu Hà Tư Nguyên, nhưng dùng chỉ số IQ còn sót lại một chút, cậu cảm thấy vẫn nên tìm Vương đạo diễn thì hơn.

Lúc chạy như bay ra ngoài, vừa hay gặp thoáng qua một người.

“Phi Phàm!” Từ Nhất Phàm gọi cậu lại rồi hỏi: "Đi đâu mà vội mà vàng thế?”

Bàng Phi Phàm sốt ruột chỉ để lại một câu: “Thật sự không còn kịp rồi!” Trong lòng cậu đã não bổ ra hình ảnh Hà Tư Nguyên đang đứng ở tình trạng nước sôi lửa bỏng, bị Mục Dĩ Thâm cười tà dâm bức đến góc tường ăn tươi nuốt sống.

Hà thiếu thật sự quá thảm!

Từ Nhất Phàm nhìn bóng dáng cậu chạy như ma đuổi rồi suy tư.

Hắn không biết đêm đó Hà Tư Nguyên làm thế nào để chạy thoát, cũng không biết Hà Tư Nguyên vào phòng Mục Dĩ Thâm kiểu gì, nhưng hắn đã nghe qua Mục Dĩ Thâm có tính cách rất cổ quái, trong lòng không khỏi có cảm giác vui sướng khi thấy người gặp họa.

Xem ra không cần mình ra tay thì Hà Tư Nguyên cũng toang rồi.

Từ Nhất Phàm tâm tình vui vẻ bấm thang máy, trong lúc chờ thang máy xuống thì vừa vặn thấy có hai người đi ra từ thang máy chuyên dụng.

Hắn lơ đãng ngó một chút, ánh mắt sáng lên, chạy nhanh đến chào hỏi: “Mục tổng.”

Mục Dĩ Thâm đột nhiên bị người xuất hiện cản đường đi, hắn đành dừng bước.

Đón nhận ánh mắt lạnh lùng từ đối phương, Từ Nhất Phàm suy nghĩ rồi nói: “Tôi là bạn bè của Hà Tư Nguyên.”

Mục Dĩ Thâm liếc nhìn hắn thêm hai cái, sau đó vòng qua hắn, đi về phía cửa.

“…” Nụ cười trên mặt Từ Nhất Phàm cứng đờ.

Hai ngày trước đoàn phim nhận được tin phía đầu tư sẽ có người tới thăm ban, nhưng mọi người không ngờ rằng người tới lại là tổng tài tập đoàn Mục thị, tóm lại trên mặt mọi người trong đoàn phim ai nấy đều rạng rỡ, phen này xem ai còn dám nói bọn họ quay phim Mary Sue không, đây rõ ràng là phim tiên hiệp đứng đắn đến Mục tổng cũng thích, hiểu không hả?!

Từ Nhất Phàm vẫn luôn tìm cơ hội tiếp cận Mục Dĩ Thâm, lúc này có chút không cam lòng mà đuổi theo, vừa xin lỗi vừa cười: “Sự việc hai ngày qua đã làm phiền ngài rồi, tôi thay Tư Nguyên xin lỗi ngài.

Cậu ấy mới vào giới nên không hiểu chuyện, nhất định không phải cố ý đắc tội ngài đâu.”

Ai cũng đều biết Mục Dĩ Thâm ghét nhất là ai lôi hắn ra ké fame, Từ Nhất Phàm tranh thủ thêm dầu vào lửa mượn đao giết người.

Trong lòng Từ Nhất Phàm vui rạo rực, tiếp tục nói: “Tư Nguyên luôn như vậy, cậu ấy không chỉ gây rối với ngài mà còn với những người khác…” Hắn làm như lỡ miệng, vội ngừng kể lại, ngẩng đầu lên nhìn Mục Dĩ Thâm, chỉ thấy sắc mặt đối phương quả nhiên rất tệ.

“Mục tổng?”

Mục Dĩ Thâm thờ ơ nhìn hắn, giọng nói lạnh lẽo: “Cậu có lập trường gì mà xin lỗi thay cậu ấy?”

“Hả?” Từ Nhất Phàm ngẩn người, thầm nghĩ alo Mục tổng, ngài không bắt được trọng tâm câu chuyện hả??

Mục Dĩ Thâm phớt lờ hắn, lập tức rời đi cùng Vương đặc trợ.

Từ Nhất Phàm ngơ ngác đứng tại chỗ, tự hỏi có phải con quỷ trong lòng mình phát ra hay không?.

Chờ đến ngày hôm sau, hắn mới nghe tin từ Tiểu Trần là Hà Tư Nguyên đã ký hợp đồng với công ty điện ảnh của Mục thị.

“Cái gì?! Cậu lặp lại lần nữa đi?!” Từ Nhất Phàm không nhịn được bật dậy từ trên ghế, mặt nạ dưỡng da cũng rơi xuống.

“Tin tức vô cùng chuẩn.” Tiểu Trần nói.

“Vì sao?” Giờ phút này trong đầu Từ Nhất Phàm tràn ngập câu hỏi vì sao.

Hà Tư Nguyên ngoại trừ có gương mặt thì chẳng còn gì, hắn thật sự không nghĩ ra vì sao Mục Dĩ Thâm có địa vị như thế sẽ coi trọng cậu ta? Hắn vẫn luôn cảm thấy Mục Dĩ Thâm tự mình đi gặp Hà Tư Nguyên là để giáo huấn, không ngờ rằng Mục Dĩ Thâm lại tự mình nâng đỡ cậu ta?

Từ Nhất Phàm nhớ tới những chuyện trái với lương tâm mà mình làm, bàng hoàng nói: “Tiểu Trần, chúng ta có phải đã đắc tội với người ta hay không?” Bằng năng lực của Mục thị, nhất định sẽ điều tra ra ai đã đăng tải những hình ảnh Hà Tư Nguyên hút thuốc uống rượu lên mạng.

Tiểu Trần cũng nhận ra sự nghiêm trọng: “Nhất Phàm, là anh làm, không phải chúng ta…” Từ Nhất Phàm trừng mắt, Tiểu Trần vội nuốt lại lời còn lại vào trong.

“Không được.

Không thể như thế.” Từ Nhất Phàm đứng ngồi không yên, hắn quyết định đêm nay phải đi tìm Hà Tư Nguyên một chuyến.

________

Tác giả có lời muốn nói:

Không được phép bắt tay với ai ngoại trừ người phụ trách cấp cao.

Không được phép ăn cơm với ai ngoại trừ người phụ trách cấp cao.

Không được phép tán gẫu với ai vào nửa đêm ngoại trừ người phụ trách cấp cao.

……

Hà Tư Nguyên: Sao không có quy định tôi là tiểu kiều phu của riêng người phụ trách cấp cao luôn đi?

Mục Dĩ Thâm: Nếu em đã nói như vậy, tôi đây đành phải đáp ứng thôi.

Hà Tư Nguyên:???.