Văn Võ Song Toàn

Chương 42

Chấn Võ hối hận, anh vốn chỉ định dỗ dành Chấn Văn, thỏa mãn yêu cầu của cậu mà hôn nhẹ một cái, đồng thời cũng là thỏa mãn ham muốn của mình.

Nhưng khi Chấn Văn mãnh liệt đáp lại nụ hôn của anh, không ngừng đòi thêm, không chỉ đôi môi mà còn cả thân thể anh nữa, đôi tay không an phận lướt trên người Chấn Võ, từ trên xuống dưới, không bỏ qua bất cứ chỗ nào.

Tay Chấn Văn như có ma lực, mỗi chỗ đụng chạm đều như một mồi lửa, làm thân thể anh nóng rực lên như bị bốc cháy. Mỗi một điểm nhạy cảm trên cơ thể đều bị kích động.

Dán chặt cơ thể Chấn Văn, Chấn Võ cũng cảm nhận được rõ ràng sự thay đổi của thân thể cậu.

Chấn Võ vội dùng chút lý trí còn sót lại đẩy Chấn Văn ra. Chấn Văn lại như mê muội mà tiếp tục bổ nhào tới.

“Không được, không được.” Chấn Võ quay mặt đi, Chấn Văn ngậm lấy lỗ tai anh, dây thần kinh nhạy cảm làm anh có cảm giác như bị điện giật, toàn thân đều run lên.

Chấn Võ dùng sức lăn người từ trên giường xuống đất.

“Sao thế?” Chấn Văn bò dậy, nhìn Chấn Võ hỏi.

“Thế này sẽ bị phát hiện.” Chấn Võ hạ giọng nói.

“Không đâu, lúc em sang đây không hề phát ra tiếng động, sao ba mẹ biết được?”

“Lỡ như thì sao? Chấn Văn, ngoan, chờ thêm một thời gian nữa!”

“Nhưng em rất khó chịu.” Chấn Văn cúi đầu nhìn nơi nào đó của mình.

Chấn Võ cười khổ, anh cũng đâu phải không khó chịu.

Nhưng căn nhà này không lớn, mẹ lại rất tỉnh ngủ, lỡ như bị phát hiện sẽ khiến mọi chuyện trở nên tệ hơn.

“Chấn Võ, vậy một lần thôi, được không?” Chấn Văn tỏ vẻ đáng thương nằm sấp xuống giường, nghiêng mặt Chấn Võ. Mặc dù trong phòng rất tối, nhưng Chấn Võ vẫn cảm nhận được ánh mắt của cậu.

Chấn Võ liếm liếm đôi môi khô khốc của mình, lại nghe thấy tiếng nghẹn ngào của Chấn Văn, cơ thể càng trở nên nóng bỏng.

“Vậy không được phát ra tiếng đâu đấy.” Chấn Võ chậm rãi bò lên giường, nhỏ giọng dặn dò.

Chấn Văn lập tức cười tươi như hoa, cũng không biết lấy đâu ra sức lực, mà kéo Chấn Võ lại.

Chấn Văn không ngừng hôn lên gương mặt Chấn Võ, tựa như không muốn bỏ qua bất cứ chỗ nào, bàn tay vuốt ve cơ thể anh, chậm rãi di chuyển xuống dưới, đến nơi căng trướng đến đau đớn.

Lý trí của Chấn Võ hoàn toàn vỡ vụn rồi. Anh bắt lấy bàn tay đang trùm lên nơi kia của mình, rồi nhẹ nhàng vuốt ve.

Chấn Văn học theo hành động của Chấn Võ, Chấn Võ thấy Chấn Văn có vẻ không khống chế nổi nữa mà sắp rên thành tiếng thì lập tức dùng môi mình chặn lại.

Hô hấp của hai người mỗi lúc càng trở nên nặng nề, sau một hồi liền cùng phóng ra tay đối phương.

Chấn Văn thỏa mãn nhìn Chấn Võ dọn dẹp, Chấn Võ kiên quyết không cho Chấn Văn ngủ lại. Mà lần này Chấn Văn cũng không bướng bỉnh mà ngoan ngoãn trở về phòng mình.

Sáng hôm sau, Chấn Võ cẩn thận quan sát vẻ mặt của mẹ, cũng may, hình như là chưa bị phát hiện.

Quay sang thấy Chấn Văn đang nhìn mình cười trộm, Chấn Võ dở khóc dở cười.

Sau khi tập huấn, trở lại trường học, Chấn Văn lập tức phát hiện có gì đó không đúng.

Cẩn thận quan sát mới phát hiện, điểm không đúng là ở Hạ Vũ Hào lúc nào cũng bừng bừng sức sống, chỉ hận không thể lúc nào cũng ôm lấy quả bóng chuyền.

Lúc này Hạ Vũ Hào đang úp mặt trên bàn, buồn bã ỉu xìu, quả bóng chuyền đáng thương nằm trong túi cạnh ghế.

“Này, không phải cậu buồn bã vì thua đấy chứ?” Chấn Văn ghé xuống mặt bàn Hạ Vũ Hào, lo lắng hỏi.

Hạ Vũ Hào nhìn cậu, cũng chẳng thèm đáp.

Chấn Văn sờ mũi, không hỏi nữa, nếu cậu ấy đã không muốn nói, có hỏi cũng bằng không.

Giữa nghỉ trưa, Chấn Võ mang cơm lên sân thượng, ăn cùng Hạ Vũ Hào. Nhưng hôm nay Hạ Vũ Hào dường như không thấy đói, chỉ ăn một ít liền thôi.

Chấn Võ đút đồ ăn cho Chấn Văn, hạnh phúc hỏi: “Ngon không?”

“Ngon.” Như để chứng minh lời mình nói, Chấn Văn nhai nuốt vô cùng khoa trương.

Chấn Võ lại gắp thêm một miếng đưa tới miệng, Chấn Văn nhíu mày nhìn miếng súp lơ màu xanh, lắc đầu.

“Ngoan, đừng kén ăn.” Chấn Võ nói như dỗ trẻ nhỏ, Chấn Văn mới miễn cưỡng hé miệng ăn một miếng.

Hạ Vũ Hào vỗ vỗ lan can, tức giận hò hét: “Này, hai người các cậu làm lành rồi hả?”

Chấn Văn cười ngọt ngào:“Chấn Võ biết mình thích anh ấy rồi, nhưng vẫn còn chuyện chưa giải quyết được, Chấn Võ nói cần thêm thời gian.”

“Vấn đề gì?”

“Thì là nói cho ba mẹ biết đó. Mình cho rằng có thể nói cho ba mẹ biết luôn, nhưng Chấn Võ nói khoan đã.”

“Vậy là bây giờ hai người cũng đang trốn tránh.”

Chấn Võ nhíu mày: “Dù sao chuyện này cũng không phải chỉ là chuyện của hai chúng tôi, không thể muốn làm gì thì làm được.”

“Hạ Vũ Hào, đừng nói chuyện của mình nữa. Cậu thì sao? Dạo này có chút kỳ lạ, không nói chuyện với Khâu Tử Hiên nữa, hai người cãi nhau à?”

“Ai cần cậu lo!” Hạ Vũ Hào buồn bã ngồi lên lan can.

“Có chuyện gì thì nói ra, có lẽ chúng mình có thể giúp được.”

“Các cậu không giúp được gì đâu, đừng phiền mình.” Hạ Vũ Hào quay đầu định đi.

Chấn Văn vội kéo cậu lại: “Lần trước cậu hỏi, mình đã nói rồi đấy thôi, cậu có chuyện, sao còn giấu mình?”

“Dựa vào đâu mà mình phải nói cho cậu biết?” Hạ Vũ Hào trừng mắt nhìn Chấn Văn.

Chấn Võ đi tới gần Chấn Văn, nói: “Một người suy nghĩ không bằng ba người suy nghĩ. Tuy rằng chưa chắc chúng tôi có thể giúp gì được cậu, nhưng ít ra có thể giúp cậu thông suốt.”

Hạ Vũ Hào trầm mặt, nhìn hai người bạn tốt, túm tóc mình.

“Ai da, thôi, nói thì nói. Chuyện là buổi tối trước trận đấu hôm trước, tôi đã tỏ tình với Khâu Tử Hiên, nhưng bị anh ấy từ chối rồi.”

Chấn Văn và Chấn Võ quay sang nhìn nhau, trầm mặc một hồi lâu, tiêu hóa tin tức này.

Hạ Vũ Hào tức giận đấm Chấn Văn một cái.

“Các người mau nói gì đi, mình nói xong rồi đó, giờ thì sao hả? Không giải quyết được thì nói ra có tác dụng gì?”

Chấn Văn chậc chậc lên tiếng: “Mình đã cảm thấy cậu có vấn đề, tự nhiên lại quan tâm Khâu Tử Hiên như vậy, thì ra là cậu thích anh ấy.”

“Cậu bớt nói nhảm đi, cậu có cách gì không?”

Chấn Võ lắc đầu nói: “Cậu thật không biết chọn thời gian.”

“Chọn thời gian làm gì?”

“Tỏ tình đó. Cậu có biết là đột nhiên nghe một người bất ngờ tỏ tình với mình sẽ có ảnh hưởng tới anh ta như thế nào không?”

“Cậu thì biết hả?”

“Đương nhiên.”

Chấn Võ cười nhìn Chấn Văn, Chấn Văn đỏ mặt gãi đầu, nhìn Hạ Vũ Hào nói: “Mình cũng tỏ tình trong đêm trước trận đấu.”

Ánh mắt Hạ Vũ Hào đảo quanh giữa Chấn Văn và Chấn Võ.

“Nhưng mà bây giờ các cậu rất hòa thuận, nhìn dáng vẻ vừa rồi của các cậu… Ọe!”

Hạ Vũ Hào giả vờ buồn nôn. Chuyện của hai người này đâu có tệ như của cậu, ít nhất trông họ vui vẻ như vậy cơ mà.

Chấn Võ nói tiếp: “Trận đấu ngày hôm sau tôi ở tuyến dưới nhưng trong đầu chỉ nghĩ đến lời tỏ tình của Chấn Văn, thi đấu không được tốt như bình thường.”

Hạ Vũ Hào không biết Chấn Võ biểu hiện thế nào, ánh mắt của cậu chỉ dán trên người Khâu Tử Hiên.

Hạ Vũ Hào suy nghĩ một lúc, nhíu mày hỏi lại: “Cho nên ý cậu là tôi tỏ tình không đúng thời điểm chứ không phải anh ấy không thích tôi?”

Chấn Võ thở dài: “Cũng chưa chắc. Nếu anh ta không thích con trai thì cậu tỏ tình vào lúc nào cũng chẳng ích gì?”

“Nhưng tôi lại cảm thấy anh ấy thích con trai.”

“Tại sao?”

“Tôi từng nhìn thấy anh ấy và Hạ Thừa Ân làm mẫu cho Tiểu Tiểu vẽ, dáng vẻ lúc đó thật sự không giống như không thích con trai.”

“Hạ Thừa Ân là thẳng đó.”

“Nhưng mà tôi có cảm giác đó. Này, rốt cuộc các người có giúp tôi không đấy?”

Chấn Võ nghiêm túc nhìn Hạ Vũ Hào nói: “Tôi thấy cậu chớ nóng vội, cho anh ta thêm chút thời gian. Nếu như anh ta thật sự không thích cậu, anh ta nhất định sẽ cho cậu một câu trả lời. Nếu anh ta chưa trả lời, chính là còn đang do dự. Có lẽ chỉ là anh ta vẫn chưa tiếp nhận được chuyện này thôi.”

“Làm như cậu hiểu anh ấy lắm vậy?” Hạ Vũ Hào liếc Chấn Võ.

“Tôi chỉ cảm thấy anh ta không phải là loại người không để ý đến tình cảm của người khác. Dù không đáp lại thì anh ta cũng sẽ cho cậu một câu trả lời, cũng sẽ không bỏ mặc cậu.”

“Bây giờ cũng chỉ có thể chờ, chứ biết làm sao được nữa!”

Trong lúc không ai nói gì thêm, Chấn Võ lại đút thêm hai miếng súp lơ vào miệng Chấn Văn, Chấn Văn mải nghĩ chuyện của Hạ Vũ Hào, ngoan ngoãn ăn hết.

Đến khi vấn đề coi như đã quyết, nhìn thấy súp lơ không còn nhiều, cậu tức giận nhìn Chấn Võ.

Chấn Võ vô tội: “Vừa rồi em ăn rất ngon lành.”

Chấn Văn bị vẻ mặt của Chấn Võ làm cho bật cười, tựa đầu lên người Chấn Võ nói: “Vậy sau này anh đều phải đút súp lơ cho em.”

Chấn Võ duỗi tay ôm lấy vai Chấn Văn, cưng chiều nói: “Được!”

Hạ Vũ Hào ở bên cạnh đảo mắt, thu dọn đồ đạc của mình.

“Cậu đi đâu đó?” Chấn Văn dù hỏi, nhưng vẫn tựa trên người Chấn Võ, rõ ràng chỉ hỏi cho có.

“Không đi thì ở lại chắc? Mắt sắp bị làm cho mù rồi!” Cuối cùng không còn thèm liếc Chấn Văn lấy một cái, một mình rời khỏi Hạ Vũ Hào sân thượng.

Chấn Võ ôm Chấn Văn, lại đút cho cậu một miếng súp lơ, hỏi: “Cậu ta nói bị cái gì làm cho mù mắt cơ?”

“Em không biết.”

Chấn Võ nhìn khuôn mặt Chấn Văn gần trong gang tấc, không nhịn được mà cúi xuống nhẹ hôn lên trán cậu.

Chấn Văn hạnh phúc ngước đầu nhìn Chấn Võ, cười xán lạn, ghé tới hôn lên khóe môi anh.

Thấy Chấn Võ không phản đối, ánh mắt đầy vui sướng, Chấn Văn liền ôm lấy mặt anh, thỏa mãn khát vọng của mình, thấy Chấn Võ đáp lại, cậu bật cười vui vẻ.

Lúc hai người từ sân thượng đi xuống, cả mặt cả môi Chấn Văn đều ửng hồng, miệng cười không khép lại được.

Bọn họ vừa đi tới hành lang, chợt nhìn thấy Lỵ Kỳ đang đứng trước cửa lớp. Lúc này Chấn Văn, Chấn Võ mới nhớ ra, còn một chuyện nữa giải quyết xong.

Lỵ Kỳ đỏ mặt, cúi đầu, dáng vẻ hồi hộp đi lại trước cửa lớp học, nhìn là biết đang chờ Chấn Văn.

Chấn Văn vội trốn sau lưng Chấn Võ. Chấn Võ còn phản ứng mạnh hơn cậu, kéo cậu trốn sau một cánh cửa.

“Phải làm sao đây?” Chấn Văn lo lắng hỏi.

“Chỉ có thể lời sự thật để bạn ấy hết hy vọng.”

“Được, em đi nói.” Chấn Văn xoay người định đi, Chấn Võ kéo cậu lại.

“Em chờ một chút, người ta tốt bụng tặng quà cho em, dù có từ chối em cũng lên lựa lời.”

“Còn lựa lời nữa. Nếu đã từ chối người ta, lựa lời thì có ích gì.”

“Nhưng cũng không thể làm tổn thương bạn ấy.”

“Vậy anh đi nói đi.”

“Anh?” Chấn Võ nhíu mày, anh không có khiếu cự tuyệt người khác.

“Đúng vậy, quà là anh nhận, anh chịu trách nhiệm từ chối đi.”

“Nhưng mà anh không biết nên nói thế nào.”

“Thì anh cứ nói với bạn ấy anh thích em là được.”

“Đừng nói chuyện đó ra đấy, biết chưa?”

“Theo tôi thấy, nói thẳng ra như vậy sẽ tốt hơn.”

Chấn Văn, Chấn Võ giật mình, câu nói sau cùng là giọng phụ nữ. Hai người quay đầu, đã thấy một người đứng phía sau.

Sau đó bọn họ thấp thỏm bước vào phòng làm việc của giáo viên!