Văn Võ Song Toàn

Chương 47

Cho tới bây giờ, Hạ Vũ Hào chưa từng gặp người nào khiến cậu bội phục, bởi vì trừ bản thân ra, cậu không phục ai hết.

Hạ Vũ Hào cũng chưa từng gặp người nào khiến cậu bất kể thời gian đều luôn nhớ tới, cho dù là Chấn Văn, Chấn Võ cậu coi là bạn tốt nhất, còn chuyển trường cùng cậu, thế mà cậu cũng chưa từng có thời gian rảnh rỗi mà nghĩ tới bọn họ. Bởi vì cậu bận rất nhiều việc, thời gian rảnh rỗi đều dùng để ngủ bù.

Sau khi tập luyện bóng chuyền cả ngày, Hạ Vũ Hào nằm xuống lại không hề thấy buồn ngủ, trong đầu đều là hình ảnh ‘tiếp xúc thân mật’ với Khâu Tử Hiên trong phòng tắm lúc nãy. Nghĩ đến thân thể cường tráng của Khâu Tử Hiên mà cậu vừa được nhìn thấy, Hạ Vũ Hào lại mặt đỏ tim đập. Rõ ràng cũng giống mình, mặc dù vóc dáng có thon dài hơn một chút, làn da có bóng hơn một chút, lại thêm gợi cảm hơn một chút.

Không sai, gợi cảm, Hạ Vũ Hào thấy Khâu Tử Hiên rất gợi cảm.

Lúc này cậu như vẫn cảm nhận được cảm giác tay của cậu đặt trên đùi Khâu Tử Hiên, cậu đã cẩn thận vuốt ve giống như bảo bối. Lúc xoa bóp giúp cho Khâu Tử Hiên, bàn tay từng chút một dời lên, phía dưới của cậu cũng mỗi lúc một nóng rực. Rồi đến khi cậu vô tình chạm vào nơi nào đó nhạy cảm của Khâu Tử Hiên, thấy Khâu Tử Hiên lùi lại né tránh, trái tim giộng binh binh trong lồng ngực khiến cậu muốn bất chấp tất cả mà nói: “Khâu Tử Hiên, hình như em thích anh rồi!”

Nếu không phải đồng đội trong đội bóng đột nhiên đi vào, cậu thật sự đã tỏ tình như vậy rồi!

Hạ Vũ Hào biết mình có cảm giác khác thường với Khâu Tử Hiên. Cậu cho rằng đó là vì Khâu Tử Hiên từng xả thân cứu cậu.

Từ nhỏ cùng mẹ sống nương tựa lẫn nhau, thời gian cực khổ khiến cậu học được rằng bất cứ việc gì cũng phải dựa vào chính mình, học được rằng phải tỏ ra hung dữ mới có thể tránh cho bản thân bị tổn thương, học được rằng không được để cho người khác biết nhược điểm của mình.

Từ nhỏ đến lớn, cậu đánh nhau không ít, không ít lần bị đánh. Mỗi lần bị đánh đều gắng hết sức che mặt mình, về nhà thì lặng lẽ giấu vết thương, không để mẹ biết. Bị đánh nhiều, tự nhiên cũng sẽ biết đánh, dần dần, không biết là từ lúc nào, trên mặt cậu xuất hiện một khí thế khiến người ta sợ hãi không dám lại gần.

Nhưng cậu như vậy lại hết lần này đến lần khác được một người dáng vẻ thư sinh cứu, chưa nói tới trước đó cậu với người đó không mấy vui vẻ, thậm chí là ghét nhau.

Khi cậu nhìn thấy vết sẹo dài trên đùi Khâu Tử Hiên, mặt cậu biến sắc. Người này mang theo chiếc chân bị thương đối mặt với đám người trưởng thành hung ác chỉ để bảo vệ một người xa lạ.

Mặc dù Khâu Tử Hiên nói rất hời hợt, nhưng Hạ Vũ Hào biết, dù cho không phải đồng đội, anh ấy cũng sẽ đứng ra. Đừng hỏi tại sao, cậu chỉ là có cảm giác như vậy.

Cậu cũng cho rằng cậu bị lòng yêu thích, nhiệt thành của Khâu Tử Hiên đối với bóng chuyền làm cho rung động rồi.

Khi cậu vô tình nhìn thấy Khâu Tử Hiên ở trong sân bóng chuyền không người nhìn chằm chằm quả bóng trên tay, trong mắt là sự không cam lòng, sự quật cường không muốn từ bỏ, dù phải chịu đau đớn cũng muốn tiếp tục đánh bóng. Lòng cuồng nhiệt này đã lây sang Hạ Vũ Hào. Không hiểu sao ngày đó cậu cảm nhận được Khâu Tử Hiên đang khóc, không phải vì đau đớn, mà là vì anh ấy không thể nào bước chân vào sân thi đấu bóng chuyền được nữa.

Trên đường dìu anh về nhà, cậu nắm tay Khâu Tử Hiên, cảm nhận được anh đang cố nén đau, cũng cố không rên ra tiếng. Cậu bắt đầu cảm thấy đau lòng thay thanh niên đeo mắt kính này, bên dưới vẻ điềm tĩnh thường thấy là bao nhiêu bi thương anh một mình chịu đựng. Bọn họ dường như có chút giống nhau, đều liều mạng dốc sức làm. Chỉ là, cậu vì gia đình, vì mẹ, mà Khâu Tử Hiên là vì tình yêu đối với bóng chuyền.

Có lẽ là trong khoảnh khắc đó, khi cậu quyết định cõng Khâu Tử Hiên, cậu cũng đã quyết định sẽ cõng thêm giấc mơ bóng chuyền của anh, hoàn thành tâm nguyện của anh.

Cậu bắt đầu để lộ bản thân trước mặt Khâu Tử Hiên nhiều hơn. Cậu chưa bao giờ nhắc tới người nhà với người nào khác, chưa bao giờ thể hiện nét dịu dàng này khi nói chuyện với những người khác. Chưa một ai, trừ mẹ cậu.

Nghe thấy Khâu Tử Hiên khen ngợi tài nấu nướng của cậu, ăn sạch món bento do chính cậu sáng tạo ra, trong lòng Hạ Vũ Hào ngây ngất lâng lâng.

Đáng tiếc, Khâu Tử Hiên lại mai mối cậu cho em gái anh ấy.

Cậu đương nhiên dứt khoát từ chối: Không thể nào!

Khoảnh khắc đó cậu đã biết điều mà cậu vẫn nghĩ đã hoàn toàn sụp đổ rồi – là vì Khâu Tử Hiên. Bởi vì khi nhìn vào mắt Khâu Tử Hiên, cậu đã bị đánh bại.

Cậu thích ở bên cạnh Khâu Tử Hiên. Cho nên, khi Chấn Văn đi tìm Khâu Tử Hiên để đưa bản ghi chép, cậu đi theo cùng, chỉ vì muốn nhìn thấy Khâu Tử Hiên. Cho nên, dù cậu không thích học, nhưng khi Khâu Tử Hiên nói sẽ bổ túc cho cậu, cậu liền vui vẻ đồng ý.

Ngồi gần Khâu Tử Hiên, thỉnh thoảng liếc nhìn sườn mặt tập trung làm bài tập của anh. Khâu Tử Hiên ngoài sân bóng, ánh mắt lanh lợi, giọng nói trầm lắng từ tính đều tác động lên dây thần kinh của cậu.

Đầu ngón tay cậu lướt trên trang giấy, rất gần tay Khâu Tử Hiên, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể chạm phải.

Đang suy nghĩ lung tung miên man, phía bên cạnh chợt vang lên những tiếng xột xoạt. Hạ Vũ Hào nhìn sang, bóng dáng quanh quẩn trong đầu cậu lúc này đang ngồi thẳng người dậy, vẻ mặt đau đớn, chậm rãi đi ra ngoài. Hạ Vũ Hào vội vàng đứng dậy, chắc anh lại bị đau chân rồi.

Vội vàng chuẩn bị túi chườm nóng, khăn lông mềm, rồi chạy tới nhà vệ sinh, quả nhiên Khâu Tử Hiên đang ngồi trong đó.

Hạ Vũ Hào chạy hai bước đi đến bên cạnh Khâu Tử Hiên, nâng chân anh đặt lên đùi mình, thử độ nóng của túi chườm, rồi nhẹ nhàng đặt nó lên đầu gối bị thương của Khâu Tử Hiên.

“Có nóng quá không?”

“Rất vừa. Cảm ơn!” Khâu Tử Hiên mệt mỏi dựa vào tường.

Hạ Vũ Hào toét miệng cười, nói: “Anh trải nệm gần nhà vệ sinh là vì sợ ảnh hưởng đến người khác?”

Hơi hé mắt nhìn Hạ Vũ Hào, Khâu Tử Hiên lãnh đạm nói: “Biết rồi còn hỏi.”

Hạ Vũ Hào biết Khâu Tử Hiên không thích bị người khác thấy mình yếu ớt, đây có lẽ là ‘bệnh chung’ của đám đàn ông.

Vừa giữ túi chườm vừa xoa bóp chân cho Khâu Tử Hiên, cảm nhận được cơ thể căng cứng dưới bàn tay xoa bóp của cậu mà dần thả lỏng.

“Có thể trị khỏi không?” Hạ Vũ Hào ngẩng đầu hỏi, vấn đề này từ lần đầu tiên nhìn thấy vết sẹo cậu đã muốn hỏi.

Khâu Tử Hiên nhìn chân mình, giống như cái chân phát triển trên cơ thể anh vốn không thuộc về anh, trầm mặc một lát rồi mới bình thản đáp: “Thế này đã là tình huống tốt nhất rồi.”

Hạ Vũ Hào lại nghe ra trong giọng nói của anh có chút buồn bã, cúi đầu nhìn chân anh, chân mày nhíu lại, cảm giác ngực bị đè nén khó chịu.

Bàn tay to rộng đột nhiên vươn tới cằm của cậu, nâng đầu cậu lên, để mắt cậu nhìn thẳng vào chủ nhân của bàn tay. Hạ Vũ Hào đang hơi giật mình lập tức sa vào mắt cười của Khâu Tử Hiên, thất thần.

“Bị thương là tôi chứ đâu phải cậu, cậu bày ra vẻ mặt đau khổ như thế làm gì?”

Hạ Vũ Hào đột nhiên muốn nói, em thà rằng người bị thương là em, nhưng lời nói ra bên miệng lại biến thành: “Anh không muốn ra sân thi đấu nữa sao?”

Nói xong, Hạ Vũ Hào liền hối hận, cậu thấy khuôn mặt đang tươi cười của Khâu Tử Hiên cứng lại, nụ cười chậm rãi biến mất, bi thương cùng không cam lòng cất giấu dần hiện lên trong ánh mắt.

Những cảm xúc này hẳn là cảm xúc chân thật trong lòng Khâu Tử Hiên, anh vẫn luôn che giấu, không để người khác nhìn thấy, có lẽ đây là cách anh bảo vệ mình, tựa như nếu như để lộ trước mặt người khác, anh sẽ đánh mất tôn nghiêm?

Hạ Vũ Hào xót xa né tránh ánh mắt của Khâu Tử Hiên, cầm theo túi chườm vẫn còn nóng mà vội vàng rời đi.

Đi khỏi tầm mắt Khâu Tử Hiên, Hạ Vũ Hào dùng sức đánh lên đầu mình, căm ghét chính mình nói chuyện không dùng não, nhất định là vừa rồi đã chạm vào nỗi đau của Khâu Tử Hiên.

Cậu đi qua đi lại ngoài phòng vệ sinh, vắt óc nghĩ xem nên nói gì để khiến tâm trạng của Khâu Tử Hiên khá hơn một chút, mới có thể khiến anh không cảm thấy khổ sở nữa.

Nhưng mà đầu óc của cậu rối rắm, trong lòng hỗn loạn, cuối cùng đành cứ cầm túi chườm nóng trở vào, coi như chưa từng nói gì, dù sao cũng tốt hơn để mặc anh đau khổ một mình ngồi đó.

Lúc trở vào, Khâu Tử Hiên đã dựa lên tường mà ngủ mất, đôi mắt nhắm chặt đằng sau cặp kính thỉnh thoảng giật giật, lông mày nhíu lại rồi giãn ra rồi nhíu lại, giống như ở trong giấc mơ cũng không thể thả lỏng bản thân.

Anh ấy quá mệt mỏi rồi! Ngoài học tập, thời gian, sức lực còn lại đều dành cho bóng chuyền, giống như cố ý để bản thân không được rảnh rỗi.

Hạ Vũ Hào một tay ôm lấy vai Khâu Tử Hiên, tay còn lại nhẹ vòng qua chân anh, bế anh trở lại chỗ nằm.

Sợ dao động quá mạnh làm anh tỉnh giấc, Hạ Vũ Hào chậm rãi ngồi xổm xuống, đặt nửa người dưới của Khâu Tử Hiên xuống trước, rồi mới nhẹ nhàng hạ phần trên xuống, để anh nằm ngay ngắn trên nệm.

Khâu Tử Hiên bất an mà giật giật thân thể, bàn chân của cái chân bị thương hơi nhấc lên. Hạ Vũ Hào vội vàng xoa bóp cho anh, đến khi anh dần dần thả lỏng, an ổn ngủ.

Đắp chăn cho Khâu Tử Hiên, gỡ mắt kính ra, dưới mắt kính là khuôn mặt không chút ngụy trang. Nét mặt trầm tĩnh, không giống Khâu Tử Hiên nghiêm túc như trên sân bóng, không phải Khâu Tử Hiên cuồng nhiệt yêu thích bóng chuyền, lúc này chỉ là Khâu Tử Hiên mơ ngủ!

Hạ Vũ Hào nằm xuống bên cạnh, chăm chú nhìn khuôn mặt gần sát của Khâu Tử Hiên, nhìn cằm, nhìn môi, nhìn mũi, nhìn mắt, rồi đưa tay vén phần tóc mái, để lộ ra vầng trán đầy đặn của anh.

Nếu như mỗi ngày đều được nhìn khuôn mặt của anh lúc ngủ, nhìn anh thức dậy, hẳn là sẽ rất vui vẻ. Hạ Vũ Hào không kiềm chế được mà tưởng tượng ra cảnh đó, nụ cười trên khóe môi mãi không tan.

Nằm ở bên cạnh Khâu Tử Hiên, nhẹ vuốt ve tóc anh, cơn buồn ngủ lặng lẽ ập đến.

Khi Hạ Vũ Hào bị gọi dậy, cậu vẫn đang mơ đẹp. Sau khi choàng tỉnh ngồi dậy, lập tức đối diện với ánh mắt nghiền ngẫm của Hạ Thừa Ân.

“Này, cậu không ngủ trên nệm mình mà chiếm nệm của Tử Hiên, cậu chán sống rồi hả?”

Hạ Vũ Hào dụi mắt, Khâu Tử Hiên đã không còn ở đây. Cậu nhìn Hạ Thừa Ân, buồn bực không lên tiếng.

“Là vì tối hôm qua mình bị chuột rút, cậu ấy chăm sóc cho mình, cậu đừng trách oan cậu ấy.” Khâu Tử Hiên từ bên ngoài đi vào, mang theo mùi xà phòng dễ chịu.

Khâu Tử Hiên đã lấy lại tinh thần, dáng vẻ khổ sở tối qua đã không thấy đâu nữa, trở lại làm một quản lý nghiêm nghị.

“Hiên, cậu làm vậy là không đúng rồi? Cậu bị chuột rút sao không gọi mình? Mình mới là trúc mã của cậu đó.”

Khâu Tử Hiên dùng khăn mặt trong tay quất lên người anh một cái: “Gia Quân ôm cậu chặt như vậy, mình gọi cậu chẳng phải sẽ làm ồn đến cậu ta sao?”

Hạ Thừa Ân buồn bực nhìn Trần Gia Quân, Trần Gia Quân gãi gáy: “Em… em cứ tưởng anh là anh Tử Hiên.”

Lời vừa thốt ra lập tức thu hút ánh mắt của ba người xung quanh. Ánh mắt Khâu Tử Hiên thì mang theo ý cười, Hạ Thừa Ân thì tức giận, mà Hạ Vũ Hào là bất ngờ và đề phòng, Trần Gia Quân cũng thích Tử Hiên sao?

Khâu Tử Hiên không mấy quan tâm, đi thu dọn đồ đạc.

Hạ Thừa Ân bên này thì ghìm chặt cổ Trần Gia Quân: “Cậu có ý gì? Tôi không phải đàn anh của cậu sao? Cậu ôm tôi thì oan ức lắm hả?”

Hạ Vũ Hào không để ý hai người ầm ĩ, buồn bực đi rửa mặt.

Biết được không chỉ mình cậu thích Khâu Tử Hiên khiến cậu có cảm giác như gặp phải kẻ địch mạnh, mà đặc biệt, theo như lời Trần Gia Quân, cậu mới chỉ là tay mơ.

Cho nên trong ngày tập huấn cuối cùng, khi huấn luyện viên nói sẽ thi đấu giao hữu với đội Nhân Hòa, Hạ Vũ Hào đã tận dụng mọi cơ hội để tháo chiếc mũ tay mơ này xuống.

Trên sân bóng, Hạ Vũ Hào không ngừng đập bóng lên xuống, chuẩn bị đánh lớn một trận, Hạ Thừa Ân bên cạnh vỗ cậu: “Tay mơ Hạ, sao cậu lại đứng ở đây? Cậu ở vị trí số hai cơ mà.”

Hạ Vũ Hào ngây người nhìn Hạ Thừa Ân, Trần Gia Quân bên kia cũng sốt ruột hô: “Số hai, số hai!”

Hạ Vũ Hào cười gượng hỏi: “Vị trí số hai là ở đâu?”

Hạ Thừa Ân vội vàng ra dấu cho các đội viên khác ngừng lại, nói với Khâu Tử Hiên: “Tử Hiên, cậu chưa giải thích quy tắc với cậu ta à?”

Khâu Tử Hiên nhìn Hạ Vũ Hào đứng sai vị trí, giống như bây giờ mới nhớ ra còn chuyện phổ biến quy tắc này.

Vì vậy, Hạ Vũ Hào đành phải đứng bên ngoài nhìn những đội viên khác tập luyện, nhưng bọn họ chạy tới chạy lui, căn bản không phân rõ ràng vị trí số một, vị trí số hai gì cả, khiến đầu óc cậu càng thêm choáng váng.

Buổi tối, mặc cho Khâu Tử Hiên giải thích thế nào, Hạ Vũ Hào vẫn ù ù cạc cạc.

Khâu Tử Hiên nổi nóng: “Xỏ giày, mặc quần áo, theo tôi!”

Hạ Vũ Hào không dám chậm trễ dù chỉ một giây, giày cũng không kịp xỏ tử tế, chạy theo sau Khâu Tử Hiên đến sân bóng.

Sau hơn nửa tiếng đồng hồ trình bày, giải thích, rốt cuộc Hạ Vũ Hào cũng hiểu rõ được quy tắc vị trí.

Khâu Tử Hiên chui qua lướt tiếp tục trình bày: “Trong quá trình thi đấu, tuyệt đối không được chạm vào lưới, cũng tuyệt đối không thể vượt biên, nhất là chân.”

Hạ Vũ Hào đang muốn thò chân sang lập tức thu về.

Khâu Tử Hiên dẫm lên vạch giới hạn: “Không được thế này, cũng không được thế này.”

Nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Khâu Tử Hiên, Hạ Vũ Hào vươn tay qua lưới, ra dấu hình cái kéo, cười hì hì hỏi: “Vậy tay thì sao?”

Khâu Tử Hiên mặc dù cười, lại không chút lưu tình cầm quyển vở đập lên tay cậu một cái: “Từ chân trở lên, bàn chân, đùi, thân thể, còn cả tay, chỉ có ở những lúc cứu bóng mới có thể vượt biên, nhưng bóng đã vượt biên thì cũng coi như mất điểm.”

Hạ Vũ Hào đang muốn hòa hoãn bầu không khí, muốn làm Khâu Tử Hiên cười, không ngờ hoàn toàn ngược lại, cậu chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu

Khâu Tử Hiên dường như cũng nhận thấy thái độ của mình nghiêm khắc quá, giọng điệu dịu lại: “Xin lỗi, lúc trước chỉ mải huấn luyện cậu chơi bóng mà quên dạy cậu quy tắc.”

Hạ Vũ Hào nào so đo với Khâu Tử Hiên mấy chuyện này, vội vàng cười nói: “Không sao, may mà vẫn kịp.”

Cuối cùng Khâu Tử Hiên cũng bật cười: “Cũng đúng.”

Thấy tâm trạng của Khâu Tử Hiên khá hơn, Hạ Vũ Hào lại nhớ cuộc nói chuyện hôm qua.

“Hôm qua anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em, anh không muốn ra sân nữa sao? Dù chỉ là năm phút.”

Khâu Tử Hiên cướp lời nói: “Là một cầu thủ chân chính, một khi ra sân sẽ không muốn rời sân nữa.”

Khuôn mặt vừa hiện chút vui vẻ của Hạ Vũ Hào lại lập tức ỉu xìu xuống.

Khâu Tử Hiên nhìn dáng vẻ buồn bã của cậu, cười nói: “Tôi mất đi vũ khí để ra sân thi đấu nhưng không có nghĩa là tôi không thể thi đấu. Bây giờ, tôi dùng chỗ này để thi đấu.” Anh chỉ lên đầu mình.

“Từ chiến lược, đến kế hoạch huấn luyện, hoạt động của đội bóng, giấc mơ bóng chuyền của tôi chưa chấm dứt, cũng không bao giờ chấm dứt, chỉ là dùng một cách khác để tiếp tục.”

Khâu Tử Hiên càng nói càng nhập tâm, dường như đang vẽ giấc mộng bóng chuyền của mình ra trước mắt, giọng nói tràn đầy tự hào, ánh mắt lấp lánh. Dáng vẻ này hoàn toàn chiếm lấy tầm mắt của Hạ Vũ Hào.

Trong mắt Hạ Vũ Hào, dáng vẻ này của Khâu Tử Hiên vô cùng hấp dẫn. Cậu ngẩn người nhìn khuôn mặt tràn đầy nhiệt huyết của Khâu Tử Hiên, không kìm nén được mà thốt ra tên của anh: “Khâu Tử Hiên.”

Đang đắm chìm trong giấc mộng tương lai của mình, Khâu Tử Hiên hoàn toàn không nhận ra ánh mắt nóng bỏng cùng tiếng gọi khẽ như tiếng thì thầm của Hạ Vũ Hào, tiếp tục nói: “Còn nữa, tôi dự định sau này sẽ học hai khoa, một là khoa Công nghệ thông tin, và khoa Vận động thể chất. Học thêm một chuyên ngành là có thêm một kỹ năng, có thể giúp đội bóng được nhiều hơn.”

Hạ Vũ Hào cách mảnh lưới nhìn Khâu Tử Hiên vì giấc mơ mà trở nên rạng rỡ, cậu biết mình thích người này. Rất rất thích!

Nếu đã xác định mình thích Khâu Tử Hiên, Hạ Vũ Hào không thể chờ đợi thêm được nữa. Cậu giữ lấy tấm lưới, xuyên qua khẽ hở của lưới mà hôn lên môi Khâu Tử Hiên, nụ hôn tỏ tình không cho khước từ.

Tiếng nói của Khâu Tử Hiên đột nhiên im bặt, bị môi Hạ Vũ Hào chặn lại.

Ngơ ngác đứng đó, ánh mắt, đôi môi, cơ thể của Khâu Tử Hiên đều như bị đóng băng lại rồi. Trái tim Hạ Vũ Hào đập thình thịch trong lồng ngực, căng thẳng nhắm mắt. Mà khiến cậu vui mừng là, Khâu Tử Hiên không lùi bước, cũng không từ chối nụ hôn của cậu.

Đến khi Hạ Vũ Hào mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt vẫn điềm tĩnh như trước, cậu gom hết dũng khí tỏ tình: “Em biết là em vượt biên, nhưng đây không phải là trong trận đấu. Khâu Tử Hiên, em thích anh.”

Thấp thỏm chờ đợi hồi lâu lại không hề nghe thấy tiếng Khâu Tử Hiên đáp lại, Hạ Vũ Hào bắt đầu hoảng hốt.

Khâu Tử Hiên lùi về phía sau, bối rối quay người, bước nhanh rời đi.

Hạ Vũ Hào vội đuổi theo, túm lấy cánh tay Khâu Tử Hiên, anh ấy tưởng cậu đang nói chơi sao?

Dùng sức kéo Khâu Tử Hiên quay mặt lại đối diện với mình, cậu nóng ruột giải thích: “Khâu Tử Hiên! Vừa rồi em nghiêm túc đấy.”

Mà vừa nhìn thấy vẻ mặt của Khâu Tử Hiên, Hạ Vũ Hào liền giật mình.

Vẻ mặt lúc này không còn chút vui vẻ trước đó nữa. Khâu Tử Hiên hất tay Hạ Vũ Hào ra, gầm nhẹ: “Ngày mai thi đấu rồi mà cậu lại nói với tôi mấy lời này, cậu bị điên hả?”

Hạ Vũ Hào luống cuống, cẩn thận phân tích vẻ mặt của Khâu Tử Hiên. Là tức giận? Là bối rối? Là bàng hoàng? Hạ Vũ Hào mê mang, cậu chưa bao giờ thấy vẻ mặt này của Khâu Tử Hiên. Có lẽ là anh ấy quá bất ngờ? Bởi vì bị một đứa con trai khác tỏ tình? Lỡ như anh ấy không thích con trai thì sao?

“Em… Em không cố ý… Em chỉ…” Cậu luống cuống xin lỗi, luống cuống giải thích.

Nhưng Khâu Tử Hiên không cho cậu cơ hội giải thích, cắt ngang lời cậu: “Bây giờ tôi không muốn nghĩ tới chuyện này.” Thậm chí không thèm nhìn cậu mà nhìn xuống một điểm nào đấy trên mặt đất.

Hạ Vũ Hào vớt vát lần cuối: “Khâu Tử Hiên.”

“Đừng gọi tôi!” Khâu Tử Hiên bảo cậu đừng nói nữa.

Nhưng Hạ Vũ Hào không cam lòng. “Em chỉ…” Em chỉ thích anh thôi mà. Anh có thể không thích em, có thể từ chối em, nhưng đừng như vậy, em không muốn làm anh tổn thương.

Nhưng mà Khâu Tử Hiên không cho cậu cơ hội nói nốt.

“Đừng làm phiền đến tôi.” Gầm nhẹ đẩy Hạ Vũ Hào đang bước tới gần ra. Lần này Khâu Tử Hiên cuối cùng cũng chịu nhìn thẳng cậu, nhưng ánh mắt rõ ràng của anh khiến trái tim cậu đau đớn.

Trái tim như bay lên trời của Hạ Vũ Hào vừa rồi lúc này bị rơi thẳng xuống mặt đất, đau đớn khiến cậu không sao thở nổi.

Cậu bị Khâu Tử Hiên dứt khoát đẩy ra, thẳng thắn từ chối. Nhưng khiến cậu đau lòng không phải là bị từ chối, mà là có thể vì chuyện này, Khâu Tử Hiên sẽ ghét cậu.

Hạ Vũ Hào cảm giác như nơi nào đó trong cơ thể mình bị thương, cậu đau đơn lùi về phía sau, lùi nữa. Cậu không muốn Khâu Tử Hiên nhìn mình như vậy, việc duy nhất cậu muốn làm lúc này là nhanh chóng chạy khỏi đây.

Điên cuồng chạy trốn, mãi đến khi phổi của cậu không chịu đựng nổi áp lực nữa cậu mới ngừng lại.

Phát tiết thế này mới khiến lồng ngực nặng nề của cậu dễ chịu hơn một chút, đầu óc cũng chậm rãi tỉnh táo lại từ trong nỗi hoảng sợ.

Hạ Vũ Hào không tin là chỉ có mình cậu đơn phương, cậu không ngừng tự thôi miên chính mình: Khâu Tử Hiên làm nhiều chuyện cho cậu như vậy, những chuyện đó đã vượt qua mối quan hệ quản lý – đội viên thông thường, những cảm giác đó không phải là ảo giác của cậu.

Có lẽ Khâu Tử Hiên chỉ là vì đột nhiên bị cậu tỏ tình mà hoảng sợ. Có lẽ là do cậu đã quá lỗ mãng, chưa nói gì đã trực tiếp hành động.

Là như vậy, nhất định là như vậy. Cho nên, có lẽ chờ sang ngày mai, chờ anh ấy suy nghĩ lại, mọi chuyện sẽ thay đổi.

Đi hết một vòng lớn rồi trở về phòng nghỉ, Khâu Tử Hiên vẫn chưa về. Cậu muốn đi xem, nhưng lại sợ làm Khâu Tử Hiên khó xử.

Hạ Vũ Hào nằm trên nệm của mình, đưa lưng về phía cánh cửa, dỏng tai lắng nghe tiếng động từ cửa truyền tới.

Không biết bao lâu, lâu đến mắt của cậu đã khô đến đau nhức, sau lưng mới vang lên tiếng bước chân.

Tốt rồi, anh ấy đã trở về an toàn.

Hạ Vũ Hào nhắm mắt, ngày mai còn phải thi đấu, có lẽ trận đấu sẽ là cơ hội để cậu thể hiện mình. Cậu muốn chứng tỏ cho Khâu Tử Hiên biết, cậu đáng giá để Khâu Tử Hiên kỳ vọng và yêu thương, coi như tình yêu thương đó chỉ là giữa đồng đội với nhau cũng được!

o0o Hết chương 47 o0o