Vây Tích

Chương 10: Không đếm được cách nhau bao nhiêu km

Edit:Ninh Hinh

"Gâu gâu..."

KK nghe thấy tiếng đóng cửa vội vàng chạy tới nhưng không kịp bắt lấy thân ảnh Hứa Khuynh Tích rời đi, nó mất mát sủa lên vài tiếng.

Âm thanh đóng cửa đó làm Côn Tế không thở nổi, cô cứng đờ quay người bước về, đến phòng khách thì cô đứng yên, không biết nên đi ra ghế sô pha ngồi xuống hay lên lầu đến phòng ngủ nằm xuống.

Ở đâu cũng đều giống nhau, Côn Tế bước lên cầu thang và ngồi trên một bậc thềm,đưa mắt nhìn căn nhà thiếu sáng và chỉ có vài chiếc đèn tường.

Sự chua chát như đang ăn mòn toàn bộ trái tim và đau đớn làm cô cảm thấy ngột ngạt, hít thở không thông ,càng hít thở càng cảm thấy mỏi mệt,rất nhanh thì hốc mắt đỏ bừng.

Không được đau lòng, đây là tự mình đuổi đi.

Côn Tế cắn chặt răng, dù buồn cũng phải tự mình gánh chịu.

Chẳng có gì phải đau lòng cả, thật ghê tởm, thật dơ.

Không thể phủ nhận rằng sự oán hận của Côn Tế dành cho Hứa Khuynh Tích là cực hạn bởi vì anh luôn là một người bạn trai toàn diện, anh sẽ mỉm cười dịu dàng với Khương Nguyệt, sẽ ngoan ngoãn nghe lời cô ấy, có đôi khi ở cách vách cô đều có thể nghe được tiếng anh kiên nhẫn dỗ dành Khương Nguyệt.

Sẽ có lúc không thể cầm lòng được mà nghĩ đến cách Hứa Khuynh Tích đối xử với mình, Côn Tế khẽ rùng mình một cái, trong lòng vô cùng lạnh lẽo.

Khương Nguyệt là ánh trăng ,là người trong của Hứa Khuynh Tích, mà cô từ đầu đến cuối chỉ là một thứ gì đó đang ghét cố bám chặt lấy và lúc nào cũng muốn vùi anh xuống bùn cùng mình.

Hứa Khuynh Tích yêu ánh trăng và muốn thoát khỏi bóng tối là quyền tự do của anh ấy nhưng cô cảm thấy không vừa mắt muốn đem anh đuổi đi cũng là quyền tự do của cô.

Hóa ra cô thật sự có thể sễ dàng đuổi anh đi,chuyện này thật là không đáng tin chút nào ,Hứa Khuynh Tích sẽ mãi mãi rời đi và cô sẽ không lại đem anh tìm trở về.

Nghĩ đến đây, Côn Tế rốt cuộc cũng không nhịn được mà bật khóc.

Ở trong lòng ,cô tự nhủ với bản thân ,chỉ một lần này nữa thôi,cứ khóc đi,khóc một lần rồi thôi.

-----

Hứa Khuynh Tích về đến nhà thì bật đèn, sạch sẽ và ngăn nắp, bởi vì anh thường xuyên tới đây quét dọn.

Ném cái túi đi rồi từ từ trượt xuống theo ván cửa ngồi xuống mặt đất ngơ ngác nhìn ngôi nhà của mình nhưng không giống của mình.

Anh đã sớm chấp nhận số phận bị Côn Tế tra tấn, luôn cho rằng sự chuộc tội sẽ vô tận, không bao giờ có điểm cuối nhưng lại không nghĩ tới vô tận bất quá cũng chỉ có mấy tháng mà thôi.

Sau này không cần phải nghe tiếng đàn piano hủy diệt kia, cũng không cần bị Côn Tế tát,chế giễu càng không cần sáng nào cũng đưa kk bỏ vào phòng cô nhắc cô ăn cơm, cuối cùng thì ra anh cũng kết thúc cuộc sống tăm tối ngày ngày lo lắng đề phòng đó.

Hứa Khuynh Tích vừa định thần lại thì nhận ra mình đang nhíu mày thật sâu , thả lỏng một chút, anh suy nghĩ một hồi lại nghĩ đến kk, cảm thấy mình rất luyến tiếc nó bởi vì nó là một chú chó đáng yêu không hề giống như chủ nhân của nó,khó hiểu và tàn bạo.

Là bởi vì luyến tiếc nó, ở chung lâu rồi mới nảy sinh cảm tình chứ không phải vì điều gì khác.

Bốn phía là một mảnh an tĩnh nhưng nhịp tim lại hoảng loạn bất an, lo âu nóng nảy, sống lưng lạnh ngắt.

Một loạt cảm giác khó chịu khiến Hứa Khuynh Tích lại nhíu mày , trong lòng đặc biệt không yên ổn và hoảng sợ không thể giải thích được.

Nắm tay siết chặt buông thõng hai bên người, không hiểu chính mình giờ phút này đang nghĩ gì, là bản thân bù đắp không đủ cho Côn Tế hay là chính mình thích được Côn Tế ngược đãi tinh thần.

Thật sự là rối rắm và không thể lý giải được đó là tại sao .

Hứa Khuynh Tích lấy điện thoại trong túi quần ra và đặt xuống sàn bên cạnh, anh biết cô sẽ không bao giờ tìm anh nữa.

Bởi vì cô đã từng đuổi anh đi vô số lần, cũng vô số lần ngăn cản anh rời đi , lần này không ngăn cản, đã nói lên lần này là thật sự muốn để anh rời đi.

Cô ấy đã cho mày rời đi,mày hẳn là phải nhẹ nhõm mới phải , vì cái gì mày lại không thoải mái? Hứa Khuynh Tích buồn rầu muốn hung hăng tự đánh chính mình.

Ở đâu cũng là lồng giam, không bằng cùng Côn Tế một chỗ.

Croatia Rhapsody lại chơi thêm một đêm nữa, khi nốt nhạc cuối cùng rơi xuống, Côn Tế mở mắt ra nhìn ánh mặt trời buổi sớm.

Hộp thuốc lá và bật lửa đen lặng lẽ nằm yên trên cây đàn piano, Côn Tế đứng lên cầm lấy chúng và đến bên cửa sổ.

Ngoài cửa sổ dưới lầu là một cánh đồng hoa hồng đen , những chiếc lá sẫm màu tươi tốt đang đung đưa theo gió,những nụ hoa màu hồng cũng sắp nghênh đón nở rộ.

Sau khi châm một điếu thuốc ,Côn Tế quay lưng lại và ngồi lên bệ cửa sổ kiểu Pháp.

Thở ra một hơi thuốc lá, cô nhìn thấy những trang giấy nằm rải rác quanh chân mình.

Nhìn thấy nội dung , cô chợt nhếch mép rướn người vươn tay giật lấy vài tờ đặt lên đùi, cô đưa tay trái lên miệng, cắn một góc găng tay nhung rồi giật ra khỏi tay.

Vừa hút thuốc, cô vừa nâng cánh tay trái tái nhợt mảnh khảnh chậm rãi thưởng thức nội dung trên mặt giấy.

Sau khi xem xong, điếu thuốc trong tay cũng cháy hết, lại cầm một điếu thuốc khác , bật lửa trên tay vẫn chưa đặt xuống, cầm một tờ giấy lên, mỉm cười nhìn chằm chằm vào nó, cuối cùng bật lên.

Ngọn lửa sáng yếu ớt chạm tới góc của tờ giấy trắng và bốc cháy ngay lập tức, Cô nheo mắt nhìn ngọn lửa đang lan nhanh .

Một tờ giấy trong nháy mắt hóa thành tro tàn , tàn tạ mờ mịt, chính là trái tim của Côn Tế.

Trái tim hóa thành tro tàn, trống rỗng , trơ trụi ,nhạt nhoà muốn sống không được muốn chết cũng không xong.

Hết cái này đến cái khác bị đốt cháy, căn phòng tràn ngập mùi khói xám chậm rãi từ khe cửa chui ra .

Côn Tế đứng lên mở cửa sổ, gió từ bên ngoài tràn vào, thổi bay tất cả đống tro tàn bay lơ lửng trên không trung.

Côn Tế nhìn ra cửa sổ và lặng lẽ mỉm cười, hết thảy mọi chuyện coi như đã kết thúc.

Dì Văn vừa mới  bước lên lầu đã cảm thấy có gì đó không ổn , giống như có cái gì đó vừa cháy, nương theo mùi cùng với sương khói đi tới phòng làm việc của Côn Tế thì sốc khi thấy những chùm khói xám bốc ra từ khe hở ở cửa.

Dì Văn dùng sức gõ cửa "Côn Côn! Con làm sao vậy?"

Côn Tế không nghĩ muốn nói chuyện , chỉ muốn đứng đó và nhìn đống tro tàn đang bay lơ lửng ngoài cửa sổ.

Dì Văn lớn tiếng kêu Côn Tế nhưng không thấy cô trả lời, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra tìm số điện thoại của Hứa Khuynh Tích và gọi cho anh.

Bên kia ,Hứa Khuynh Tích đã đạp xe đến cổng trường, 8 giờ sáng có bài chuyên ngành, mặc dù cả đêm không ngủ nhưng anh vẫn muốn hôm nay phải đến lớp đúng giờ.

Vừa mới đem xe đậu vào bãi đỗ, điện thoại đột nhiên rung lên, nhìn ID người gọi đến và nhận.

"Dì Văn."

"Tiểu Hứa, Côn Côn hiện tại đang ở trong phòng làm việc đốt đồ không ra làm dì rất lo lắng.Trong phòng có rất nhiều khói, dì sợ nó xảy ra chuyện, con mau về..." Dì Văn chưa kịp nói xong đã nhìn thấy Côn Tế đột nhiên mở cửa bước ra ngoài làm bà sợ tới mức không nói nên lời.

Côn Tế lại muốn làm cái gì, Hứa Khuynh Tích theo bản năng siết chặt nắm đấm, không lại quản tình huống dì Văn bên kia như thế nào, nhanh chóng trả lời một câu "Được" rồi cúp điện thoại.

Vừa định đem xe ra khỏi bãi đỗ, di động lại một lần nữa rung lên, dừng lại và nhìn màn hình, là Khương Nguyệt.

"Thân ái! Cứu em!"

Hứa Khuynh Tích nhẹ giọng hỏi: "Sao thế em?"

"Hôm nay em đau bụng kinh nên không muốn chen chúc trên tàu điện ngầm, bây giờ anh có thể đến đón em được không? Ô ô ô ..."

——————————