Vây Tích

Chương 12: 50 centimet

Chương 12:  50 centimet

Edit:Ninh Hinh

Côn Tế biết đây là một giấc mơ, tiềm thức của cô đã thức tỉnh từ lâu, nhắc nhở cô lúc này là giả, nhưng cô vẫn không cam tâm phá bỏ ảo tưởng.

Ngẩng đầu nhìn dáng vẻ dịu dàng của Hứa Khuynh Tích dành cho mình, anh đang cúi đầu, chậm rãi kề sát.

Trong tích tắc, môi cô chạm vào một vật mềm ướt, cô hé miệng và nhận ra đó là đầu lưỡi của anh, trái tim nóng lên, bắt đầu mút lưỡi anh một cách thèm thuồng đầy trầm mê.

Tham lam mà liếʍ ɭáρ, dùng sức nhắm chặt hai mắt, e sợ chính mình đột nhiên tỉnh lại.

Có lẽ chỉ có trong mơ, cô mới thật sự cảm nhận được hai người có bao nhiêu là hài hoà.

Bọn họ thân mật như thế, tốt đẹp, tốt đẹp đến mức làm hốc mắt cô không ngừng nóng lên.

"Cạch ——"

Tiếng mở cửa đã đánh thức Côn Tế tỉnh dậy trong mơ, có lẽ , dù cô có mê đắm đến đâu cũng không thể thắng được phản ứng của cơ thể, mở mắt, Côn Tế thấy Hứa Khuynh Tích, bởi vì dư tàn của giấc mơ đó quá ngọt ngào, trong lúc nhất thời mộng cảnh đó giống như thật sự đang diễn ra.

Hứa Khuynh Tích không ngờ rằng cô sẽ tỉnh lại ,bởi vì bình thường cô sẽ không thức dậy vào lúc này .

Chỉ thấy cô vội vã xuống giường, có chút vội vàng mà hướng cửa đi tới.

Không đúng, không phải hướng cửa, là hướng anh đi tới, vì mắt cô như muốn nói điều gì đó với anh, nên cô không thể đợi được nữa.

"Gâu gâu ——"

Tiếng sủa của kk đã đánh thức hoàn toàn ý thức của Côn Tế , đột ngột dừng lại bước chân, nhìn  Hứa Khuynh Tích cách cô gần trong gang tấc, lúc này cô mới nhận ra mình đang làm gì , cô muốn tiến lên ôm anh sao? Với tư cách gì?

Đây không phải là Hứa Khuynh Tích trong mơ, cau chặt mày, sắc mặt cũng dần trở nên ảm đạm xoay người bước lại giường, đột nhiên có chút cảm kích vì đêm qua đã không tháo găng tay.

Có lẽ là bị cô tác động rồi, vừa rồi anh cư nhiên lại có một loại xúc động muốn vươn tay ra đở lấy cô.

Nhìn lại Côn Tế, lúc này anh có chút buồn bực không thể giải thích được,  nhìn bóng lưng đó, buột miệng muốn nói gì, nhưng giọng nói lại có chút khô khốc: "Gặp ác mộng à?"

Động tác lên giường của Côn Tế dừng lại,  hai chân mảnh khảnh vẫn còn đặt bên mép giường.

Anh có thể cất lên những lời thăm hỏi trước thay vì một câu hỏi miễn cưỡng như thế này,  trong lòng chua xót,  có chút muốn khóc, cô lắc lắc đầu, những sợi tóc màu xanh xám lướt qua cần cổ thon gầy: "Không có."

"Ừ, cơm sáng để ở trên bàn, tôi đi học." Ánh mắt Hứa Khuynh Tích dừng lại ở đôi chân Côn Tế, làn váy đen như mực đang kéo cao qua nửa đùi.

"Được." Côn Tế giống như không có việc gì mà nằm xuống, cô đắp chăn đàng hoàng.

Chiếc chăn bông đen nặng trịch khiến cánh tay cô trở nên gầy guộc trắng bệch, Hứa Khuynh Tích nhận ra cô càng ngày càng ốm yếu, anh cau mày bình tĩnh quay người rời khỏi phòng ngủ của cô.

Anh có thể không rời đi...

Côn Tế nằm nghiêng xoay người đưa lưng về phía cửa , siết chặt chăn bông , cô cắn môi khóc không ngừng .

Chỉ trách mộng cảnh quá chân thật, quá đẹp, cùng tiếng thăm hỏi hiếm hoi của Hứa Khuynh Tích, Côn Tế ở trên giường khóc thật lâu, cuối cùng sau khi ăn xong bữa sáng nguội lạnh, cô không thể kìm lòng được mà đi bộ vào trường học của mình.

Nhìn cuộc sống sôi động xung quanh, Côn Tế có chút hối hân vì mình đã bỏ học sớm, nếu không bỏ học thì có lẽ cô đang học năm thứ hai tại trường đại học này.

Mang khẩu trang màu đen chậm rãi di dọc theo khuôn viên trường với mong muốn có thể ngẫu nhiên gặp được người kia nhưng điều đó đã không xảy ra.

Lúc chuẩn bị quay lại cổng trường, xung quanh càng ngày càng nhiều học sinh xuất hiện, Côn Tế nhìn vào điện thoại di động của mình, đã là 12 giờ trưa.

Mây đen ngày càng dày đặc, đây là cơn mưa thu , Côn Tế ngẩng đầu nhìn bầu trời, nước mưa lạnh lẽo đang từ từ rơi xuống mặt cô.

Trời càng ngày càng âm u, tâm tình theo hoàn cảnh cũng trở nên tối tăm, cô không có mang ô, xứng đáng bị mưa xối.

Đầu óc trống rỗng, Côn Tế đứng dưới gốc cây to nhìn lên một cái cây to cô đơn khác ở đằng xa, hoàn toàn không có ý định trú mưa hay di chuyển, cảm thấy nếu chính mình là một cái cây thì tốt rồi.

Khi Hứa Khuynh Tích còn đang nghiên người bung ô cho Khương Nguyệt , anh nhìn thấy Côn Tế, rất nhanh thì nhíu mày.

Những hạt mưa lạnh lẽo trượt dài trên bờ vai gầy và mái tóc xanh xám ướt dính vào khuôn mặt.

Còn chưa kịp thu hồi ánh mắt, cô đã từ từ quay đầu lại nhìn anh, hai người nháy mắt đối diện nhìn nhau.

Trong tay anh là chiếc ô của Khương Nguyệt , còn lại là chiếc ô màu đen.

"Lại đây." Côn Tế nhẹ giọng nói.

Hai chữ này giống như là ảo giác nhưng thật sự có nghe thấy rồi.

Bước chân dừng lại đột ngột.

“Có chuyện gì vậy?” Khương Nguyệt theo ánh mắt của anh , lướt qua vài người đi đường thấy được Côn Tế đứng dưới gốc cây cách đó không xa ,trần trụi không có ô “Là cô ấy, cô ấy đang mắc mưa.”

"Ừ." Hứa Khuynh Tích cùng Khương Nguyệt chậm rãi đi qua đó.

"Cho cậu mượn ô." Khương Nguyệt lấy ô trong tay anh cười đưa cho Côn Tế.

Sắc mặt Côn Tế tối tăm, cô cong môi, chậm rãi nói: "Tay hư rồi."

Hứa Khuynh Tích theo bản năng đem ô nghiêng về phía Côn Tế , cố gắng giữ cả ba người họ trong ô.

"Vậy..." Khương Nguyệt tay cầm ô ngượng ngùng để giữa không trung, cô xấu hổ chớp chớp mắt.

“Anh ấy sống gần tôi, rất gần.”  Côn Tế nói xong ngẩng đầu nhìn Hứa Khuynh Tích, cô thật sự muốn chơi xấu, rất muốn.

"Hai người là hàng xóm sao? Vậy là đã quen biết từ trước?" Khương Nguyệt nghiêng đầu nhìn hai người họ.

"Ừ." Hứa Khuynh Tích yên lặng nhìn Côn Tế.

Trong lòng Khương Nguyệt có chút toan, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Côn Tế , tối tăm ảm đạm, cô có chút yên tâm : "Vậy em sẽ đi ăn một mình, anh đưa cô ấy về trước đi."

"Được." Hứa Khuynh Tích đem ô trong tay đưa cho Khương Nguyệt, sau đó bung chiếc ô màu đen lên.

Không ngờ bạn trai sẽ đồng ý nhanh như vậy, Khương Nguyệt đột nhiên cảm thấy có chút không vui.

Hứa Khuynh Tích nhìn lướt qua chiếc váy đen mỏng manh của Côn Tế , nhàn nhạt nói: "Đi thôi."

Nhìn hai người đứng trong mưa, Khương Nguyệt cầm lòng không được mà ghen tị : "Đừng quên hôm nay là Thất Tịch, chúng ta nói sẽ cùng nhau qua đêm.”

"Ừ." Hứa Khuynh Tích nhẹ nhàng lên tiếng nhưng bước chân của hai người trong ô cũng không vì vậy mà dừng lại , Côn Tế nghe xong lời này không khỏi rùng mình một cái.

Mưa thu phương Nam bao giờ cũng lạnh thấu xương.