Vây Tích

Chương 20: Sáu mét

Chương 20: Sáu mét

Edit:Ninh Hinh

Lông mi nhẹ run vài cái, thời điểm Côn Tế từ từ mở mắt ra, cô bất giác cau mày bởi vì phía sau gáy đau quá.

Cô đã nghĩ rằng mình đã chết, nhưng điều đó đã không xảy ra.

Rũ mắt nhìn cánh tay trái,  ánh mắt Côn Tế khẽ dừng một chút, tay cô lúc này khô mát sạch sẽ.

Hứa Khuynh Tích lúc này vừa rót nước xong,  anh xoay người đi tới, nhìn thấy Côn Tế đã tỉnh, anh không nhịn được nắm chặt cốc nước ấm trong tay, chậm rãi đi tới.

Nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, Côn Tế vội vàng quay đầu sang một bên, ánh mắt rời khỏi cánh tay trái, hờ hững chớp chớp mắt.

Hứa Khuynh Tích đến gần ,nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh của cô, anh thờ ơ hỏi: "Uống nước không?"

Ly nước này vốn dĩ chính là chuẩn bị cho cô.

"Ừ." Côn Tế ngước mắt lên và nhìn anh .

Hứa Khuynh Tích đỡ cô ngồi dậy, đem nước ấm đưa qua cho cô rồi nhìn cánh đôi tái nhợt như cánh hoa khô héo đó đang ngậm lấy thành ly chậm rãi uống nước.

Trong phòng quá mức yên tĩnh, chuyện về chiếc găng tay, cô làm bộ không phát hiện, mà anh cũng làm bộ cái gì cũng không có làm.

Hiếm khi họ có thể ăn ý đến như vậy.

Lơ đãng nhìn đuôi tóc lướt qua cần cổ  thon gầy cùng xương quai xanh, Hứa Khuynh Tích lúc này mới ý thức được cô vẫn còn là người bệnh, anh nhẹ giọng nói: "Tôi đi tìm bác sĩ đến kiểm tra..."

Côn Tế ngước mắt nhìn bóng dáng anh sắp rời đi, cô đạm bạc hỏi: "Sợ hãi sao?"

Nếu là trước kia,  có lẽ cô sẽ hỏi  "Có phải đêm đó anh cảm thấy giải thoát rồi không ?"

Nhưng cô không có làm vậy,  cũng không biết vì cái gì, chính là không nghĩ sẽ hỏi như vậy.

Hứa Khuynh Tích nghĩ đến cảnh cô nằm trên vũng máu đêm đó, hai mắt nhắm nghiền vô thức, anh không khỏi nín thở dừng lại một lúc mới chậm rãi trả lời "Sợ hãi."

Không chỉ sợ mà còn rất đau, đêm đó anh thực sự nghĩ rằng cô sẽ biến mất khỏi thế giới , vĩnh viễn không tồn tại nữa, chỉ nghĩ đến đó thôi mà cũng rất đau.

Tự mình đắm chìm trong thế giới bằng cách đàn suốt đêm, hay ở trên sô pha nước mắt chảy dài, cơ thể gầy gò ốm yếu, vĩnh viễn cô đơn, vĩnh viễn mong manh và vĩnh viễn tàn nhẫn với bản thân cô và tất cả mọi người, và thứ anh sợ hãi nhất chính là mất đi Côn Tế.

Anh muốn cô tồn tại mãi mãi, luôn luôn phải sống tốt .

Côn Tế nghĩ rằng anh sẽ không trả lời  mình, nhưng không ngờ anh lại thừa nhận với cô rằng anh có sợ hãi,  thở dài một tiếng,cô nói: "Đêm đó tôi mơ một giấc mơ, mơ thấy tôi ngã xuống lầu chết, khi tỉnh cũng không đủ tỉnh táo, một lòng muốn đi xem liệu có phải tôi đã chết ở dưới lầu rồi hay không ... "

“Ừ.”  Hứa Khuynh Tích cảm kích vì tiếng động lớn đã khiến anh tỉnh giấc.

Côn Tế nở một nụ cười yếu ớt, cô nói: "Rốt cuộc thì anh cũng không được giải thoát..."

Hứa Khuynh Tích nghe xong lập tức nghiêm túc đáp lại: "Côn Tế, chuyện đó tôi chưa từng nghĩ."

"Ừ." Côn Tế mím môi và nhìn bóng lưng anh.

"Cạch."

Cửa phòng bệnh mở ra, dì Văn nắm tay  cậu bé nhà bên cạnh đi vào.

Nhìn thấy Côn Tế bình an ngồi dựa vào thành giường, không khỏi vui mừng: "Rốt cuộc con cũng tỉnh rồi....."

Côn Tế nhàn nhạt mỉm cười: "Vâng, không sao đâu."

Hứa Khuynh Tích quay lại nhìn cô.

Dì Văn kéo tay cậu bé nhà bên cạnh đến trước giường, cười với Côn Tế  quở trách cậu: "Chiều hôm qua thằng bé lại để máy bay vướng vào cây đại thụ  , dì có nói con đang ở bệnh viện, thằng bé mới một hai nói phải tới thăm con."

Côn Tế mỉm cười đưa tay xoa cái đầu nhỏ của cậu.

Dì Văn mới vừa ngồi xuống mép giường đã đứng lên, một bộ sốt ruột phải đi , nhìn Côn Tế,bà nói: "Dì phải nhanh về hầm cho con ít canh, ban nãy chỉ mang cho Tiểu Hứa bữa sáng, không biết rằng con đã tỉnh "

"Vâng, không cần vội." Côn Tế nhìn dì Văn đi đến cửa , sau đó hỏi cậu bé nhà bên: "Cháu có muốn ăn cơm không?"

Cậu ngoan ngoãn ngồi vào mép giường, gật gật đầu.

Côn Tế nghiêng đầu mỉm cười với cậu,  khuôn mặt xưa nay lạnh nhạt rốt cuộc cũng có chút màu sắc.

Hứa Khuynh Tích yên lặng nhìn hai người họ, cũng không lại quấy rầy , lặng lẽ đi ra ngoài tìm bác sĩ.

Hôm nay buổi tối Hứa Khuynh Tích vẫn như cũ là ở phòng bệnh bồi Côn Tế.

Mới vừa đưa cô vào WC không lâu thì  nghe được bên trong truyền đến tiếng la: "Hứa Khuynh Tích!"

Hứa Khuynh Tích chạy nhanh đi tới cửa hỏi: "Làm sao?"

Côn Tế ngập ngừng giải thích: "Em tới kì kinh nguyệt... Anh mau giúp em đi mua băng vệ sinh, nhanh lên."

Hứa Khuynh Tích ngẩn người, sau đó phản ứng lại : "Được."

Côn Tế đang ngồi trên toilet nghe thấy tiếng Hứa Khuynh Tích trở về , cô hé cửa, chỉ thấy anh duỗi tay đem một bao băng vệ sinh đưa vào.

Côn Tế nhận lấy, cảm thấy có chút khó giải quyết bởi vì bây giờ cô chỉ có một tay .

Thấy bên trong là một mảng im lặng , Hứa Khuynh Tích lúc này mới nhớ tới cô chỉ còn một tay : "Anh kêu y tá đến giúp em nhé?"

Côn Tế nhíu mày, rất không tình nguyện để người ngoài tới nhìn thấy chỗ riêng tư của mình nên không trả lời.

Với tính cách kia của Côn Tế nhất định là cô sẽ không chịu, anh chần chừ thử hỏi: "Anh giúp em nhé?"

Côn Tế nhỏ giọng đáp: "Ồ..."

Hứa Khuynh Tích đi vào, nhìn hướng dẫn sau đó xé bỏ giấy dán ,vụn về dán vào qυầи иɦỏ của Côn Tế.

Côn Tế phối hợp đứng lên, phía dưới đã được cô lau khô.

Sau khi giúp cô mang băng vệ sinh ổn thoả,Côn Tế rũ mắt thấp giọng nói"Cảm ơn."

Hứa Khuynh Tích lại không nói gì, anh trực tiếp cúi người bế ngang cô đi ra khỏi phòng vệ sinh.

Nhìn bộ dáng ngoan ngoãn dựa vào ngực anh, thân mật giữa hai người từ khi nào lại tự nhiên đến như vậy?

Bởi vì Hứa Khuynh Tích không quên, bọn họ bây giờ đã là người của nhau.