Về Nhà

Chương 4

Editor: Devil

———–

Đệm chăn ướt hết còn mưa lớn như vậy dù sửa cũng vô dụng.

Quỷ nhỏ trong lòng Tề Thảo yên lặng bật ngón cái “Yeah!” Lúc này có lẽ được rồi nhỉ!

Giây tiếp theo, Tề Thao liền trợn trừng mắt!

Vả mặt nhanh quá, cậu trơ mắt nhìn Tần Anh nhường giường to ấm áp lại cho mình rồi ôm chăn trải lên mặt đất.

Tề Thao trợn tròn mắt.

“ Cô A quả B ở chung một phòng sẽ không tốt cho cậu nên nay nhịn tạm trước nhé, mai tôi sẽ đi sửa lại nóc.”

Tề Thao giờ thành hóa thạch: Trong phòng làm gì có chỗ nào cần anh sửa chứ, anh nên sửa em nè.

Bên ngoài sấm chớp đùng đùng, Tề Thao lăn qua lộn lại ở trên giường.

Một tiếng sấm chợt vang lên, chiếu sáng tới gương mặt trắng bệnh chẳng còn tý huyết sắc nào của chàng trai.

Tề Thao sợ sấm, từ nhỏ đã sợ rồi.

Trong chăn có một cục tròn tròn đang cố cuộn người lại, qua một lúc lâu cục tròn tròn đó liền lăn tới chân Tần Anh, hai ngón tay trắng trẻo nhút nhát sợ sệt tóm chặt tay Tần Anh.

Tần Anh chần chờ trong giây lát, anh nhìn đôi mắt tràn đầy sợ hãi của sóc con, cánh tay cường tráng của Alpha vắt ngang ôm cậu vào lòng.

Sau một hồi, tiếng sột soạt vang lên.

Tần Anh đè cái tay đang gây rối kia xuống, anh tỏ vẻ kiên định, nói: “ Không được!”

Cậu chàng vừa xấu hổ lại tức giận, từ nhỏ cậu đã hướng nội, không dễ gì mới yêu thích một Alpha. Nên mỗi lần nói chuyện với anh đều lấy hết dũng khí mới dám nói. Mà việc tối nay lại còn là loại khiến cậu xây dựng tâm lý trong lòng rất lâu mới dám gõ cửa phòng anh vậy mà bây giờ lại còn bị từ chối.

Thật mất mặt! Chẳng còn mặt mũi nào sống trên đời nữa.

Tề Thao chạy ra khỏi lòng đối phương, kéo lấy chăn rồi chạy ra ngoài.

Một bàn tay kéo cổ tay cậu lại: “ Chân cậu còn chưa khỏi, tối rồi còn đi đâu?”

Chàng trai tức giận giật băng cá nhân trên chân trước mặt anh: “ Anh là gì của tôi chứ? Tôi ra sofa ngủ cần anh đồng ý chắc?”

Một lực kéo mạnh mẽ lần nữa kéo cậu lại, trong lòng cậu chợt vui vẻ, không lẽ…

Giọng nói như chứa từ tính của Alpha đứng đằng sau vang lên: “ Cơ thể cậu không tốt, để tôi ra sofa ngủ.”

Tề Thao bị hành động mãnh liệt của Alpha trai thẳng làm sợ ngây người, ném một cái gối vào người anh.

Tề Thao cầm hai túi rau trở về nhà, dường như cậu nhớ ra chuyện thú vị nào đó, cậu chàng tuấn tú vui vẻ phấn chấn quay sang bên: “ Tần…”

Hẻm nhỏ không có một bóng người.

Giọng nói vui vẻ đột nhiên im bặt.

Tề Thao giống như một gốc cây khô hạn, héo úa, cậu uể oải, ỉu xìu cúi đầu. Cậu tùy tiện đá hòn đá nhỏ bên chân.

Kể từ ngày đó, hai người trở nên yên lặng hơn. Nói chính xác hơn là tự Tề Thao im lặng. Cậu lại trở thành ông chủ lễ phép, xa cách. Dường như mọi chuyện xảy ra hồi trước chẳng tồn tại, ngoại trừ những lúc cần phải nói chuyện thì cậu trực tiếp bơ Tần Anh, đến việc mua đồ, dạo công viên mà hai người thích nhất cũng chẳng gọi Tần Anh!

Tề Thao nhìn hướng nhà nghỉ, hôm nay Tần Anh nói phải lên trên trấn, hẳn là giờ anh đã đi rồi.

Giận dỗi với anh cũng được, mềm yếu cũng vậy, cậu chẳng muốn tận mắt nhìn Tần Anh rời đi. Tề Thao sợ bản thân mình sẽ không nhịn được mà bật khóc.

Dù sao anh cũng đã từ chối mình rồi mà mình còn mặt dày quấy rầy anh cái gì chứ.

Mắt không thấy tim không đau.

Tề Thao thất thần bước đi, bụp một tiếng đụng phải một bức tường.

Có ba người đang đứng trước mặt cậu, hai Alpha cường tráng và một nam Omega xinh xắn.

Trực giác của Tề Thao đột nhiên cảm thấy nguy hiểm, cậu xoay người muốn bỏ chạy lại bị hai gã Alpha tóm lấy cánh tay ấn lên tường.

Trên cánh tay truyền tới từng đợt đau đớn.

Một ống kim tiêm trong suốt chọc vào cánh tay cậu, thứ thuốc không màu bị đẩy hết vào người cậu.

Ở sâu trong con ngõ hẻm nhỏ, trên góc tường chẳng biết từ lúc nào đã có một chiếc camera trồi lên.

A Vĩ vỗ mặt cậu coi như trừng phạt: “ Giờ để tao xem mày còn quyến rũ được đàn ông nữa không?”

Tề Thao lớn tới bây giờ chưa bao giờ nghĩ có ngày mình lại bị chuyện máu chó này dán vào người: “ Vì Tần Anh à?”

Bản thân không hề quen biết Omega trước mặt vậy nên khả năng người đàn ông duy nhất có liên quan tới tên Omega ngoại lai này chính là Tần Anh.

“ Mày bị anh ấy đá?”

“ Chuyện của bọn tao liên quan gì tới mày.” Giọng nói của A Vĩ chợt sắc bén “ Đồ đi*m quyến rũ bạn trai người khác!”

Tề Thao giả bộ chả sao cả mà gật đầu: “ Xem ra anh ấy cũng chẳng coi trọng mày.”

Những lời này giống như một câu thần chú, A Vĩ tóm cằm cậu, trên làn da trắng nõn bị tóm hiện lên vài vệt đỏ.

“ Đồ đ*, đừng tưởng là tao không biết, mọi chuyện mày làm tao thấy hết. Mày cũng chỉ có thể châm chọc vài câu bây giờ thôi, đợi lát nữa mày chẳng khóc nổi đâu.”

Trong lòng Tề Thao trở nên sốt ruột, trên mặt lại lạnh lẽo, cậu biết đối phương muốn làm nhục mình, chờ coi trò cười của mình, mình càng chật vật thì nó sẽ càng vui.

Cậu không nói gì chọc giận tới A Vĩ, trộm liếc xem có đường nào để thoát.

“ Cứ thoải mái mà hưởng thụ món quà tao ban thưởng cho đi, Bách Nhật Túy là món mới được nghiên cứu đó.”

Tề Thao lạnh nhạt: “ Mày cho rằng làm vậy là có thể đoạt lại Tần Anh à, nói thật cho mày biết, hôm qua lúc ngủ, anh ấy còn nói đời này ghét nhất mày. Nếu còn gặp lại mày thì anh ấy nhất định sẽ chém mày thành trăm nghìn mảnh.”

“ Không thể nào, chúng tao yêu nhau 5 năm, 5 năm đấy, mày mới chỉ quen anh ấy mấy ngày, mày là kẻ thứ ba hả?”

“ Đm, bọn mày chia tay rồi chẳng lẽ còn muốn anh ấy thủ thân như ngọc cả đời vì mày chắc?”

“ Đã ăn trong chén lại nhìn trong nồi, mày nghĩ đẹp quá nhỉ, hóa ra ngài là âm hồn bất tán à?”

“ A a a a, mày chết đi, mày chết đi cho tao!” A Vĩ nói xong muốn xông lên bóp chết Tề Thao.

Tề Thao bị bóp cổ tới trợn trắng mắt, khó thở khiến cậu đỏ mặt tía tai, cậu tìm đúng cơ hội đá vào A Vĩ rồi liều mạng chạy ra ngoài.

Cảm giác khô nóng đang bừng lên trong người cậu, cơ thể, toàn bộ cơ thể dường như chẳng phải là mình nữa, muốn được ôm, được vuốt ve, được tiến vào.

Tầm nhìn trước mặt dần mơ hồ, Tề Thao liều mạng chạy về phía trước. Chẳng sợ hiện giờ ý thức cậu đã không tỉnh táo thì trong đầu vẫn có trực giác mãnh liệt thôi thúc cậu chạy, không chạy nhanh sẽ có chuyện lớn xảy ra.

Chàng trai tay chân thon dài không chạy được vài bước đã bị gã đàn ông cao to đè lại.

Nội tâm cậu sợ hãi như núi lửa bùng cháy, chàng thiếu niên liều mạng giãy giụa phản kháng!

Đầu bị gã đập một phát khiến cậu chóng mặt hoa mắt, một bên mặt sưng lên, cậu rõ ràng cảm giác được có người xé quần áo của cậu, hai đôi bàn tay dơ bẩn đang sờ khắp người cậu.

Ý thức vẫn chảy như dòng nước, Tề Thao tuyệt vọng nằm trong vũng bùn, nội tâm bi thương, gương mặt càng đỏ bừng, làn da trắng nõn xinh đẹp vì bị tiêm thuốc mà càng hồng hơn.

Ai tới cứu tôi đi, ai cứu tôi với!

“ Thao Thao! Đồ khốn, buông em ấy ra!” Hình ảnh trước mắt khiến cho tâm Tần Anh như muốn nứt vỡ.

Cậu nhóc xinh đẹp mà anh cẩn thận che chở còn chẳng dám chạm vào vậy mà lúc này lại bị đè lên mặt đất dơ bẩn, cả người chỉ còn lại một cái quần, một bên mặt còn đang hơi sưng, nửa người trên trần trụi đầy vết máu và bùn đất.

Cả người anh chợt lạnh lẽo, quả thực chẳng dám nghĩ nếu như không phải bản thân anh trùng hợp trở về gấp thì cậu nhóc của anh chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa!

Tần Anh đánh một cú nhanh chóng giải quyết hai gã, vẻ mặt anh tàn nhẫn nhìn ba tên đầu sỏ trước mặt: “ Cút!”

Anh đau lòng cởi áo khoác, quấn chặt lấy Tề Thao bằng áo mình.

Tề Thao bị thuốc kích dục chi phối giờ gian nan mở mắt: “ Sao anh lại về rồi?”

Hơi thở ấm áp phả vào cổ Tần Anh không lúc nào là không khiên chiến thần kinh của anh: “ Anh quên mang đồ theo, quay về lại không tìm được chìa khóa nên dọc theo con đường mua đồ mà tìm em.”

Anh nghĩ tới mà sợ chợt ôm chặt lấy đối phương, đặt một nụ hôn thành kính lên ngón tay cậu: “ May là anh về.”

Cậu nhóc xinh đẹp lại quật cường, kháng cự đẩy anh ra: “ Anh đi đi, không thèm anh!”

Người đàn ông lại cười, không cho cậu kháng cự ôm chặt vào lòng, anh hôn lên trán cậu: “ Muộn rồi, nhóc ngoan của anh, vốn anh định thả em nhưng mà tự em tìm tới cửa!”

“ Em phá vỡ lồng giam thả dã thú ra thì phải chịu trách nhiệm tới cùng.”

“ Cả đời này, trừ khi anh chết không thì em đừng bao giờ nghĩ tới việc tạm biệt anh.”

“ Thao, là vỏ kiếm, em là vỏ kiếm của anh.”

———