Edit: Cá
Thẩm Chiêu quay đầu lại, đối diện với ánh mắt thâm trầm của Tạ Vân Phong, mặt đối mặt, người kia nói: “Lưu Dương là người của Tứ hoàng tử.”
Sao Tạ Vân Phong biết?
Thẩm Chiêu lòng mang nghi ngờ nhưng không hỏi ra, có điều Tạ Vân Phong nhắc đến chuyện này với nàng, chẳng lẽ là sợ nàng sẽ thua trước Lưu Dương, gây náo loạn không thành ư?
Thẩm Chiêu khách khí tiến lên, “Tiểu Kính vương gia, đa tạ ý tốt của ngài, bất quá ta làm việc luôn có đạo lý, không mượn ngài nhọc lòng.”
Tạ Vân Phong banh khóe môi chưa kịp nói, Thẩm Chiêu đã vào xe ngựa.
__
Lời nói của Tạ Vân Phong, Thẩm Chiêu nghe lọt tai nhưng nàng vẫn muốn tiếp xúc với Lưu Dương, nhiệm vụ huỷ sợi tơ hồng còn chưa hoàn thành, tuy nàng không thích nhưng cũng không thể bỏ dở nửa chừng.
Ba ngày sau, Thẩm Chiêu lấy lý do như lần trước ra khỏi phủ, lần này nàng muốn đi tìm Hoàng Phân Thải. Đến nhà Lưu Dương, thị vệ gõ cửa, Thẩm Chiêu mang theo người của mình xông vào.
Hoàng Phân Thải thấy người đến là Thẩm Chiêu, sự cảnh giác dâng lên, nhưng lần trước được Thẩm Chiêu giúp đỡ thì vẫn nhớ rõ.
Thẩm Chiêu đi thẳng vào vấn đề, chưa ngồi xuống đã mở miệng nói: “Hoàng Phân Thải, đầu tháng ba ngươi đã đến thôn nhà họ Hà gặp Chi Liên, ta nói không sai nhỉ?”
Thẩm Chiêu cười một tiếng, khoé môi nhếch lên, da thịt trắng nõn và y phục đỏ rực càng tăng thêm vẻ đẹp của nàng.
Hoàng Phân Thải ngơ ngác nhìn, chờ khi phục hồi tinh thần, trên mặt lộ vẻ kinh hoảng, hiển nhiên là bị Thẩm Chiêu nói trúng rồi.
Tháng trước nàng ta đến tìm Chi Liên là sự thật, còn nguyên nhân bên trong thì tuyệt nhiên không để người khác biết, dù là Lưu Dương, nàng ta cũng không hé nửa lời.
Hoàng Phân Thải muốn nén những chuyện đó trong lòng, chưa từng nghĩ đến một người ngoài như Thẩm Chiêu sẽ biết được.
Điều này nhắc nhở Hoàng Phân Thải rằng Thẩm Chiêu đã điều tra nàng ta!
Lòng cảnh giác của Hoàng Phân Thải với Thẩm Chiêu tăng lên vài phần, nhưng trong bụng đang có một sinh mệnh, Thẩm Chiêu hẳn sẽ không dám làm gì nàng ta.
Thẩm Chiêu thấy Hoàng Phân Thải vẫn chưa mở miệng, cười thêm vài tiếng, lấy một tệp khế đất từ chỗ Liễu Thanh, “Quen mắt không? Đây chính khế đất nhà họ Hoàng các ngươi dùng để gán nợ nhỉ.”
Trong nhà Hoàng Phân Thải có một người huynh trưởng suốt ngày mượn rượu gây chuyện, còn dính vào cá cược, ngày ngày ngâm mình trong sòng bạc, phá không ít gia sản.
Nếu không phải Hoàng Phân Thải bám vào được Lưu Dương thì sợ rằng toàn bộ gia sản của nhà họ Hoàng đã lụi bại sạch trơn.
Lần này Thẩm Chiêu đến tìm Hoàng Phân Thải, nàng đã quyết tâm hoàn thành nhiệm vụ gỡ sợi tơ hồng trong một lần, nếu thất bại thì thân thể và linh hồn của nàng sẽ bài xích nghiêm trọng hơn, huống hồ, hôm qua hệ thống đã lên tiếng nhắc nhở nàng.
Thẩm Chiêu đã điều tra tận gốc về Hoàng Phân Thải khiến nàng ta sợ hãi biến sắc, hai mắt trầm xuống nhìn về phía Thẩm Chiêu.
“Rốt cuộc ngươi muốn gì? Ta và ngươi đâu có quan hệ gì?” Hoàng Phân Thải không đủ lý trí để nghĩ cách nữa, nàng ta sợ Thẩm Chiêu sẽ nói cho Lưu Dương biết việc đó.
“Ngươi lừa gạt tình cảm của Lưu Dương, không phải sao?” Thẩm Chiêu nói năng lý lẽ hùng hồn, “Ngươi vì muốn trả nợ cờ bạc cho huynh trưởng mà không ngại hại Chi Liên….. Còn đứa trẻ trong bụng ngươi, căn bản không phải máu mủ của Lưu Dương!”
“Hoàng Phân Thải, ngươi cho rằng bản thân giấu rất tốt nhưng hàng xóm quanh đây đã sớm biết chuyện nhà họ Hoàng, chỉ là Lưu Dương không bỏ được cái bụng bầu của ngươi nên mới xem đó là đồn đãi vớ vẩn.”
Chỉ có Thẩm Chiêu biết, Lưu Dương bị ảnh hưởng bởi tơ hồng giả nên mới đối xử tốt với Hoàng Phân Thải, thậm chí là không thể hưu nàng ta.
Nhưng Chi Liên, vợ cả của hắn ta thì sao?
Thẩm Chiêu cho người đi điều tra, thời Lưu Dương vẫn đang đọc sách đã quen Chi Liên, hai người họ yêu nhau, sau này Lưu Dương từ bỏ con đường làm quan thì Chi Liên vẫn ở bên hắn ta.
Tửu quán của Lưu Dương có thể buôn bán đến ngày hôm nay không thiếu sự trợ giúp của Chi Liên. Đặc biệt là công thức sản xuất rượu hoa quế, chính là Chi Liên đưa cho Lưu Dương.
Nhưng đâu ai ngờ Lưu Dương sẽ vì sợi tơ hồng giả mà hưu Chi Liên rồi cưới Hoàng Phân Thải, hắn ta xứng đáng bị đội nón xanh!
Khi Thẩm Chiêu biết chân tướng, lửa giận còn lớn hơn bây giờ nhiều. Có điều nàng đến tìm Hoàng Phân Thải đối chất, đương nhiên có suy nghĩ riêng.
“Lưu Dương cam tâm tình nguyện, mắc mờ gì người ngoài như ngươi nhúng tay vào? Nếu ngươi không nhắc đến, sẽ chẳng có ai điều tra hết!” Hoàng Phân Thải khó thở.
Thẩm Chiêu khẽ cười, không quan tâm Hoàng Phân Thải đang nóng giận, “Vậy nên ngươi đi theo Lưu Dương là vì tiền của hắn ta, đúng chứ?”
Hoàng Phân Thải còn muốn giảo biện, bỗng ngoài cửa truyền đến một giọng nam đầy phẫn nộ, “Hoàng Phân Thải! Đứa trẻ trong bụng ngươi thật sự không phải máu mủ của ta?”
Lưu Dương đột nhiên xuất hiện ở cửa, Thẩm Chiêu dường như sớm đã đoán được, yên lặng dịch sang một bên để hai người kia giáp mặt nói chuyện.
Chuyện đến bước này, tất cả đều do Thẩm Chiêu thiết kế, Lưu Dương đã biết rõ chân tướng, chịu phải kích thích lớn thì hẳn sẽ đưa ra quyết định sớm thôi.
Thẩm Chiêu thấy Lưu Dương để ý nhất chính là đứa trẻ trong bụng Hoàng Phân Thải, không phải Hoàng Phân Thải. Nếu không có sự xuất hiện của đứa trẻ, chắc chắn Lưu Dương sẽ chẳng quan tâm nàng ta.
Lần này, Thẩm Chiêu đã cho người đi báo tin với Lưu Dương rằng nàng đến tìm Hoàng Phân Thải, cố ý dẫn dụ hắn ta trở về đúng lúc hai người đang đối chất.
Kể từ đó, Lưu Dương nghe tận tai thấy tận mắt, dù có ngu đến mấy cũng sẽ không vung tiền như rác vì một đứa trẻ xa lạ.
Kế này của Thẩm Chiêu không tốn công tốn sức, vẫn có thể rạch nát gương mặt thật của Hoàng Phân Thải. Đến nỗi Lưu Dương xử lý chuyện này ra sao Thẩm Chiêu cũng chẳng quan tâm, chỉ cần tơ hồng giả được gỡ bỏ thì nhiệm vụ của nàng đã hoàn thành.
Lưu Dương trừng mắt nhìn cái bụng to của Hoàng Phân Thải, những dịu dàng trước kia đã bay sạch, trong mắt chỉ còn sự phẫn nộ và thất vọng khi bị lừa gạt.
Bất luận ra sao, hôm nay hắn ta nhất định phải hưu Hoàng Phân Thải. Hắn ta vất vả kiếm tiền, không phải để Hoàng Phân Thải tuỳ ý mang về trả nợ cho nhà họ Hoàng.
Lưu Dương không nói hai lời, đi thẳng vào phòng trong tìm bút và giấy, tự viết tờ hưu thư sau đó ném xuống trước mặt Hoàng Phân Thải, bảo nàng ta nhanh cút!
Hoàng Phân Thải bị Lưu Dương nhục nhã, bỗng nhớ lại mấy tháng trước hắn ta cũng hưu người vợ trước quyết tuyệt như vậy.
Thẩm Chiêu an tĩnh ở một bên, tận mắt nhìn thấy sợi tơ hồng trên cổ tay hai người đó dần ảm đạm rồi biến mất, nhiệm vụ hoàn thành.
Cùng lúc đó, hệ thống gửi phần thưởng đến.
“Đi thôi.” Thẩm Chiêu không muốn xen vào, kêu người bên cạnh một tiếng, dẹp đường hồi phủ.
Có người vẫn luôn âm thầm thu hết hành động của Thẩm Chiêu vào mắt.
Tạ Vân Phong nhìn sự việc được bẩm báo lại, trong lòng bất an, cảm giác những việc xảy ra ở đời này đã hoàn toàn chệch khỏi quỹ đạo đời trước.
Đặc biệt là những việc liên quan đến Thẩm Chiêu.
Chàng không rõ, đời này Thẩm Chiêu muốn làm gì.
Theo sự hiểu biết của Tạ Vân Phong về Thẩm Chiêu thì nàng sẽ không nhúng tay vào việc của người khác….. Nhưng chứng cứ đã minh bạch trước mắt, dù không muốn tin cũng không được.
Có điều chuyện của Lưu Dương, Tạ Vân Phong xác thực có sai người can thiệp phía sau.
Mặt khác, Tạ Vân Phong chỉ muốn tìm ra bí mật từ trên người Lưu Dương, để ngăn chặn thế lực lớn mạnh sau này của Tứ hoàng tử, đầu tiên là chuyện mưu phản.
Huống chi sự việc lần này, nếu chỉ dựa vào năng lực của Thẩm Chiêu sẽ không thể tra sạch mọi ngóc ngách. Tập khế đất của nhà họ Hoàng là Tạ Vân Phong sai người trộm rồi đưa đến tay Thẩm Chiêu, nhưng nàng chẳng mấy cảm kích.
Tạ Vân Phong cũng sẽ không tự thừa nhận.
Chàng muốn nhìn thấu Thẩm Chiêu, một là vì đề phòng Tứ hoàng tử, hai là sợ sẽ có biến cố bất ngờ ập đến.
Nếu đời này Thẩm Chiêu không đâm dao, Tạ Vân Phong sẽ không truy cứu việc nàng phản bội mình ở đời trước.
Đối với Tạ Vân Phong mà nói, có thể sống lại một lần chính là may mắn vạn phần.
__
Đình viện trăm hoa đua nở, cảnh đẹp như thơ như họa, gió nhẹ thổi qua, cành liễu đong đưa qua lại.
Thẩm Chiêu và Tạ Ninh Khuynh ngồi trên lầu hai trong đình, trên bàn đầy đủ loại điểm tâm tình xảo và trà ngon.
Hôm nay Tạ Ninh Khuynh hẹn gặp Thẩm Chiêu, ôn chuyện cũ và trò chuyện về những nơi dạo chơi bên ngoài kinh thành.
Tạ Ninh Khuynh thấy Thẩm Chiêu từ nhỏ đến giờ đều ở trong nội thành, loanh quanh trong khuê phòng, chưa từng đặt chân đến những nơi khác, tất nhiên không có cơ hội ngắm nhìn phong cảnh tươi đẹp bên ngoài.
Nhưng điều này không cản trở việc nàng ấy muốn chia sẻ niềm vui với Thẩm Chiêu.
Thẩm Chiêu chuyên tâm nghe Tạ Ninh Khuynh nói, thỉnh thoảng ăn vụng hai ba miếng điểm tâm, hiếm khi có thời gian thoải mái, tinh thần và thể xác của Thẩm Chiêu được thả lỏng không ít.
Nhưng Thẩm Chiêu trăm triệu lần cũng không nghĩ đến, Tạ Ninh Khuynh còn mời người người khác đến và người khác ở đây chính là Tạ Vân Phong!
Thẩm Chiêu hối hận rồi.
Tạ Ninh Khuynh không hổ là tỷ muội tốt của nguyên chủ, vì giúp đỡ nguyên chủ theo đuổi Tạ Vân Phong mà tốn công tốn sức, tận tâm quá thể.
Sớm biết sẽ có hôm nay, Thẩm Chiêu hối hận khi không nói với Tạ Ninh Khuynh rằng mình đã từ bỏ Tạ Vân Phong.
Tạ Vân Phong với nàng mà nói, không đơn giản chỉ là vị hôn phu cũ. Thẩm Chiêu luôn sợ tâm tư nhạy bén của Tạ Vân Phong sẽ phát hiện ra chuyện nàng không phải Thẩm Chiêu chân chính.
Người hiểu rõ nguyên chủ nhất, ngoài Tạ Vân Phong ra thì còn có thể là ai?
Thật ra không phải Tạ Vân Phong muốn tìm hiểu nguyên chủ, mà là những việc nguyên chủ từng làm để hấp dẫn sự chú ý, muốn ngó lơ cũng khó.
Thấy Tạ Vân Phong sắp đến gần, Thẩm Chiêu đành căng da đầu chào hỏi, còn Tạ Ninh Khuynh bên cạnh thì cười đầy mờ ám nhìn bọn họ.
Thẩm Chiêu: “……”
Nàng muốn mắng người.
Tạ Vân Phong chưa ngồi, chàng đứng tại chỗ hỏi: “Hôm nay Ninh Khuynh hẹn ta đến có chuyện gì nhỉ?”
Tâm tư của Tạ Ninh Khuynh rõ như ban ngày, Tạ Vân Phong nhìn thấu nhưng vẫn muốn xem thử thái độ của Thẩm Chiêu với chàng giờ ra sao.
Từ sau khi ngu ngốc rơi xuống nước, Thẩm Chiêu giống như thay đổi thành một con người khác, không còn theo đuổi Tạ Vân Phong nữa, ngược lại đi làm những chuyện khác.
Việc này khiến Tạ Vân Phong càng thêm kiên định, muốn nhìn thấu tâm tư của Thẩm Chiêu.
Tạ Ninh Khuynh cười một tiếng, nhìn Tạ Vân Phong nói: “Vân Phong ca ca, huynh ngồi xuống trước đi rồi chúng ta chậm rãi nói, được không?”
Tạ Vân Phong: “……”
Tạ Vân Phong thấy chỉ còn một chỗ ngồi cạnh Thẩm Chiêu, banh mặt lúc lâu không lên tiếng khiến Tạ Ninh Khuynh sợ hãi hoảng hết cả lên, may mắn cuối cùng Tạ Vân Phong cũng trả lời.
“Được.”
*Nếu các bạn thắc mắc tại sao xưng hộ của Hoàng Phân Thải với Thẩm Chiêu ở chương 9 đang là “tôi – ngài”, giờ lại đổi thành “ta – ngươi” thì mình giải thích như sau: chương 9 HPT chưa biết rõ mục đích của TC cộng thêm việc được giúp đỡ nên xưng hô rất tôn trọng, còn chương này thì đã rõ mục đích của TC rồi và lửa giận xông lên thì cách xưng hô cũng sẽ thay đổi thôi.