Vị Bác Sĩ Của Đại Boss

Chương 14: Ngọn đèn chùm hoa lệ

Ngọn đèn chùm hoa lệ lộng lẫy treo giữa sảnh trung tâm là sản phẩm của một nhà chế tác người Ý. Từ cột trụ chính màu xà cừ tuôn ra những sợi dây uốn lượn theo một trật tự nhất định, giống nhau chuẩn xác đến từng chi tiết nhỏ từ độ cong đến bề dày. Dọc theo mỗi nhánh như vậy lại là vài quả cầu tròn được đẽo gọt như quả thông pha lê, lấp lánh phản chiếu ánh đèn vàng rọi từ trên trần nhà chạm trổ theo lối kiến trúc Phục Hưng.

Những quả thông pha lê, treo lơ lửng giữa trần nhà cao vút của toà biệt thự, phản chiếu hình ảnh của những vị khách mời đến từ những gia đình cá biệt. Chúng cứ chực chờ như thế, im lặng. Nếu là ngày thường thì sự im lặng đó là bản tính của những vật vô tri vô giác. Nhưng trong hôm nay, cũng như những mái đầu tư duy đã nhuốm màu tội ác đang di chuyển trên sảnh hoa cương dưới kia, chúng đã được trở nên "cá biệt".

Kim Hy theo sau Nghiêm Chấn Âu đến sảnh trung tâm. Nhìn xung quanh, có vẻ như cô và anh là những con người đến sau cùng. Cô chậm rãi quan sát, vô thức nghĩ đến con người mà cô không bao giờ nghĩ mình sẽ để tâm đến.

Cô tìm thấy Triết Thần Vũ đang đứng cạnh hai người phụ nữ và một người đàn ông râu quai nón. Là phu nhân và lão đại, người còn lại cô không biết, và cũng định không muốn để tâm. Nhưng ánh sáng đỏ sắc máu của vật trên cổ cô gái đã kéo ánh nhìn cô quay trở lại.

Cô nhìn chăm chú vào mặt dây chuyền trước bộ ngực nở nang và gợi cảm của cô gái. Có cảm giác như những lớp hình ảnh trong mắt cô bị xáo trộn, mọi thứ như giật ngược về sau trôi vào một quá khứ bị chôn vùi. Rồi hình ảnh bất chợt nháy giật như những thước phim chắp vá cũ kĩ.

Cô nhớ đến người đàn ông trong giấc mơ, bên cạnh là xác một người phụ nữ. Màu đỏ là vệt sắc hiển hiện rõ nhất trong những thước hình ảnh nửa hư nửa thực. Màu đỏ của tế bào hồng cầu trong máu đã nhuộm đỏ bộ vest trắng của người phụ nữ.

Như một chi tiết kinh dị trong những bộ điện ảnh, cô bỗng nhớ đến căn phòng, lần theo dòng chảy của dòng máu đỏ từ cơ thể người phụ nữ, ở đó, một ánh sáng sắc lạnh chợt loé lên như muốn thông báo sự tồn tại của nó theo cách ma mị nhất.

Mặt đá Ruby hình giọt nước đó, căn bản không thuộc về cô gái kiều diễm đang đứng trên kia.

Bỗng cô có cảm giác mình bị theo dõi. Cô cảm nhận được sự tò mò nhưng được che giấu một cách tinh tế trong đôi mắt sắc lạnh. Cô khẽ dịch ánh nhìn, phát hiện Triết Thần Vũ đang nhìn về hướng cô. Khuôn mặt gợi đến sự tĩnh lặng đến rợn gáy. Hắn quan sát cô, như một con diều hâu đang theo dõi con mồi của mình, ngoài việc trong ánh nhìn của hắn không có ý định gϊếŧ chóc. Hoặc cũng có thể. Tâm tư của hắn, cô không đọc được.

Triết Thần Vũ nhận thấy sự chăm chú đến kì lạ từ Kim Hy đối với Liễu Vy. Hắn nhìn xuống cô gái bên cạnh. Không phải, Kim Hy không phải đang tò mò cô gái này là ai, nếu như vậy chín mười phần Nghiêm Chấn Âu đứng cạnh sẽ có động thái khác ngoài việc thưởng thức điếu xì gà. Với lại, sắc mặt cô thật không bình thường.

"Xin chào, các anh em. Chào mừng đến với buổi yến tiệc hôm nay. Vì thời gian khá khẩn trương nên tôi đã không chuẩn bị được nhiều hơn." Lão đại tay rút điếu xì gà từ miệng buông một nụ cười nửa miệng. Cả khán phòng rộ lên, xì xào lẫn vào trong những tiếng cười xã giao. Thế mà xoàng sao. Ngay cả tổng thống đi dự hội nghị cũng chưa đem nhiều vệ sĩ như vậy. Nơi này chẳng khác gì một pháo đài kiên cố.

"Thứ lỗi cho tôi nếu đã làm trễ mất 1 ngày săn của quý vị nhé." Lão đại nâng ly rượu lên ngang mặt, hàng râu quai nón rung rung khi khoé miệng ông cong lên thành một nụ cười đầy trào phúng và cũng không kém sắc lạnh.

Các quí ông phì phèo điếu thuốc đi cùng các quý bà luôn sẵn trong tay một ly vang cười rộ cả khán phòng. Phải, thật may mắn cho con mồi hôm nay, nhưng rạng sáng ngày mai, chuyến săn của các tổ chức sẽ lại tiếp tục. Con mồi luôn là kẻ phải chết, nhưng chúng đáng chết, vì đã dám gây ảnh hưởng đến tổ chức.

"Hôm nay tôi muốn thông báo đến mọi người. Con trao tôi - người sau này sẽ kế thừa vị trí của lão già này - đã trở lại." Lão đại quay sang Triết Thần Vũ, vỗ vỗ vào vai hắn như một người cha tự hào về con trai của mình. Triết Thần Vũ nhíu mày, nhưng không phải vì hành động hết sức bất ngờ từ ông già.

Hắn chợt như ngứa ngáy toàn thân, cảm thấy có chuyện không ổn. Nhìn về phía góc phòng nơi quả nắm gỗ cố định sợ dây treo của chiếc đèn trùm hoa lệ trên trần, bên cạnh là mội người phục vụ với chiếc khay rượu bạc. Đồng tử hắn căng ra, trong cái chớp mắt hắn đã suy đoán ra được vấn đề.

Triết Thần Vũ luồn tay ra sau với lấy khẩu súng lục kéo cò bắn thủng trán tên phục vụ đứng ngay quả nắm gỗ. Máu đỏ bắn ra tung toé trên nền màu be của tấm rèm cửa sau lưng gã!

"TRÁNH RA!" Hắn hét lên.

Tiếng súng vừa dứt, đám đông bắt đầu trở nên hỗn loạn! Vệ sĩ phá cửa tuôn vào, trên tay ai nấy đều sẵn một khẩu súng chực đưa về trước. Nhưng trước khi khách khứa kịp nhanh chân chạy khỏi hiện trường, Triết Thần Vũ loáng mắt nhìn thấy sợi dây treo đã bị cắt chỉ còn nối với nhau bằng vài dây mỏng manh.

Pực!

Chiếc đèn trùm pha lê rơi thẳng xuống xuôi theo trọng lực Trái Đất. Những quả thông pha lê va vào nhau phản chiếu ánh nhìn hoang mang từ đôi mắt đang mở căng của cô..

Xoảng!