Vị Chanh Bạc Hà

Chương 1

Một ngày mùa hạ nắng chói chang, ánh mặt trời bên ngoài có cảm giác hơi gay gắt, bên trong lại tràn đầy khí lạnh. Với kiểu thời tiết này, ai nấy đại khái đều thầm nghĩ chỉ muốn ở trong phòng.

Trong căn phòng rộng rãi tràn đầy ánh sáng, Tần Hàm Lạc miễn cưỡng dựa vào lưng ghế, một đôi chân thật dài tùy ý gác lên bàn máy tính, bàn tay phải không ngừng di động.

Cầm con chuột, chơi một trò chơi nhàm chán, li trà chanh trên chiếc đĩa thủy tinh bên cạnh đang thấm ra những giọt nước lạnh như băng.

Tư thế này thật sự bất lịch sự, nếu bố cô Tần Trọng ở nhà mà thấy thì chỉ sợ sẽ bị răn dạy một trận, ông là giáo sư môn lịch sử ở trường trung học, thực sự rất cổ hủ. Câu nói đầu tiên ông thường hay nói với con gái mình là "Con gái nên có dáng vẻ của một cô gái, nói năng dịu dàng nhỏ nhẹ, ngồi phải có tư thế, đứng phải có dáng có hình."

Tần Hàm Lạc chơi game mà có chút không yên lòng, thỉnh thoảng lại nhìn chiếc di động im lặng đặt một bên, như thể đang chờ điện thoại hay tin nhắn gì đó, đôi khi lại cầm lên nhìn một chút, do dự một lát, sau đó lại đặt xuống.

Tình trạng này, lặp đi lặp lại suốt cả một buổi chiều, đột nhiên cô như có phần mệt mỏi, vươn tay, ưỡn lưng một cái thật dài. Kì nghỉ hè dài đằng đẵng này, thật sự có chút nhàm chán, đặc biệt là thời gian gần khai giảng như bây giờ, cô uể oải nghĩ, bưng li trà chanh bên cạnh lên, nhấp một ngụm, một làn hương thơm ngát dần tản ra trong miệng, trên mặt cô liền hiện ra thêm vài phần thích thú.

Một hồi chuông vang lên dồn dập, Tần Hàm Lạc giật mình, vội vàng buông chiếc li trong tay xuống, nhanh chóng cầm lấy di động bên cạnh, thậm chí không kịp nhìn tên hiện lên trên màn hình đã vội vội vàng vàng ấn nút nghe: "A lô?"

"Hì hì, đang làm gì thế?" Một thanh âm thanh thúy dễ nghe quen thuộc truyền tới.

Tần Hàm Lạc ngẩn ra, trong nháy mắt khuôn mặt bị phủ kín bởi sự thất vọng tràn trề, thần kinh đang căng thẳng bỗng nhiên thả lỏng, giọng nói cũng kèm theo vài phần lười biếng: "Tử Toàn à, tao đang chơi game thôi, chán quá."

"Nhận được điện thoại của tao, hình như mày rất thất vọng?" Người ở đầu dây bên kia hiển nhiên rất quen thuộc với cô, mở miệng trêu chọc.

"Ha ha...đâu có." Trong giọng nói của Tần Hàm Lạc có vài phần xấu hổ.

"Công việc gia sư của tao đến hôm nay là kết thúc rồi, tao đã mua nước trái cây, chân vịt, chân gà,...tới đây cùng uống vài chén đi." Hiển nhiên Trương Tử Toàn đang rất vui vẻ.

Trương Tử Toàn là bạn học và cũng là bạn của Tần Hàm Lạc ở trường đại học A, có thể nói giữa hai người không có gì phải giấu nhau, không có bí mật gì.

Tần Hàm Lạc nhìn ánh mặt trời gay gắt ngoài cửa sổ, ngữ khí lại không chút do dự: "Được, chờ đó, tao lập tức đến."

Đứng dậy tắt máy tính, uống cạn trà trong chiếc li thủy tinh, sau đó trở lại phòng ngủ của mình, nhanh chóng cởi bỏ bộ đồ ngủ, thay vào một chiếc áo T-shirt màu trắng, cộng thêm một chiếc quần bò rộng thùng thình đã bị giặt đến bạc màu, cầm ví tiền cùng chìa khóa là hai vật chắc chắn phải mang theo, lúc ra đến cửa, lại đá đôi dép lê mình đang đi ra, thay một đôi giày Nike, rồi vội vàng đi xuống dưới lầu.

Tần Hàm Lạc, sinh viên năm thứ hai đại học A, có bố là giáo sư lịch sử của trường Nhất Trung tại thành phố A, mẹ cô đã mất trong một vụ tai nạn xe năm cô mười lăm tuổi, hai bố con vẫn luôn nương tựa lẫn nhau mà sống, bất quá giữa hai bố con, tính cách lại cực kì khác biệt. Bố thì nghiêm túc cổ hủ, con gái lại rất tùy ý, bình thường thì sống chung, nhưng lại chẳng thân mật, căn nhà một trăm năm mươi mét vuông mà bố con hai người sống này, bình thường cũng vắng vẻ lạnh lẽo.

Cũng may tuy từ nhỏ Tần Hàm Lạc đã mất mẹ, nhưng vẫn còn có ông ngoại cực kì yêu thương cô. Ông ngoại ở thành phố B, cơ bản thì cứ cách hai tháng cô sẽ tới thăm ông một lần, tình cảm giữa ông cháu hai người, thoạt nhìn đúng là còn thân thiết hơn giữa hai bố con với nhau.

Bình thường người khác nghe cái tên Tần Hàm Lạc, trực giác sẽ cho rằng đây là tên con trai, đồng thời cảm thấy cái tên này rất kì quái, mỗi lần người khác tỏ vẻ kinh ngạc, cô đều giải thích một phen: "Không phải thế, bởi vì bố tôi là giáo viên môn lịch sử, ông ấy rất thích triều đại nhà Tần, mà chúng tôi cũng vừa đúng họ Tần. Hàm Dương là kinh đô của triều Tần, mà đồng thời ông ấy cũng một lòng yêu mến nơi có thành Lạc Dương thời cổ, cho nên liền cho tôi lấy tên này."

Bất quá dần dần, cô cũng mất kiên nhẫn phải đi giải thích lại cái tên này, thành ra khi người khác nói: "Ồ! Tên này hình như là tên con trai mà." Hoặc là "Tên cô thực kì cục nhỉ", cô đều chỉ cười trừ.

Xe taxi phóng như bay, không bao lâu liền tới một tiểu khu ở cách không xa trường đại học A. Tần Hàm Lạc ngửa đầu nhìn một khung cửa sổ trên một tòa nhà cao tầng, nét mặt bỗng nhiên hiện lên một nụ cười sáng lạn. Thực tế, mỗi lần cô trở lại nơi này, đều có cảm giác thoải mái tự tại như về nhà vậy, chỉ vì nơi này có một căn hộ nho nhỏ gồm hai phòng ngủ một phòng khách, là thuộc về cô.

Lần đầu tiên khi cô đến trường đại học A báo danh là đi cùng ông ngoại. Trường A rất coi trọng điểm thi, hơn nữa còn có danh tiếng về môn khoa học xã hội, tỏa sáng lấp lánh, thành ra trường học đương nhiên cũng không tệ. Nhưng mà, ông ngoại vốn rất thương cô, từ sau khi mất con gái, có thể nói là cưng chiều hết mực đứa cháu gái duy nhất này, thế nhưng lại vì ký túc xá của trường không có điều hòa mà không hài lòng, cố ý lấy tiền để dành của mình, mua một căn hộ nho nhỏ bên cạnh trường, không để cô ở trong trường. Tuy Tần Trọng cực lực phản đối chuyện này, nhưng cũng không thể thay đổi được gì.

Bình thường lúc đi học thì Tần Hàm Lạc sẽ ở chỗ này, chỉ có ngày nghỉ mới trở về ở cùng Tần Trọng.

Ra khỏi thang máy, Tần Hàm Lạc lấy chìa khóa, thuần thục mở cửa, thay dép lê, vừa đi vào phòng khách, bất giác liền sửng sốt.

Chỉ thấy một cô gái tựa vào sô pha, trên người mặc một bộ quần áo cực kì mỏng manh lộ bả vai, dáng người như ma quỷ khiến người ta phải nổi giận chỉ cần liếc một cái là không sót chút gì, mái tóc quăn gợn sóng màu nâu tùy ý buông lơi, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp động lòng người hơi ngẩng lên, mỉm cười nhìn Tần Hàm Lạc.

"Mày đừng nói với tao là mày mặc như vậy đi làm gia sư cho người khác đấy nhé." Tần Hàm Lạc đặt chìa khóa lên chiếc bàn trà bằng thủy tinh, rồi cũng ngả người xuống phía bên kia sô pha.

"Đương nhiên không phải, tao vừa không muốn quyến rũ thanh niên đàng hoàng, cũng không muốn câu dẫn thiếu nữ gia giáo. Trời nóng thế này, vậy mà lần nào đi ra ngoài tao cũng đều bọc mình thành xác ướp, không phải là do hôm nay được giải phóng nên mới mặc như vậy sao, dù sao tao cũng không sợ mày thích tao." Trương Tử Toàn nghiêng đầu, cười, chỉ chỉ đồ ăn trên bàn trà: "Đó, cảm ơn mày đã cho tao mượn nhà để ở trong kì nghỉ hè này, đây là phần thưởng."

Tần Hàm Lạc cũng không khách khí, đi rửa tay ngay. Cầm một chiếc cánh gà nhét vào miệng, vừa ăn vừa nói: "Hè này không về, ba mẹ mày không có ý kiến gì à?"

"Cũng lười về, hơn nữa họ cũng thật sự rất bận. Mà lại nói, tao ở bên ngoài đi làm gia sư kiếm tiền tiêu vặt, ba mẹ tao có thể nói gì đây, hẳn lạ họ vui mừng vì tao độc lập mới phải." Ngữ khí Trương Tử Toàn thực lạnh nhạt, ngón tay thon dài trắng nõn, xoay xoay li rượu trong tay.

"Nhưng mà, cô bé xinh đẹp khoa âm nhạc lớp dưới về nhà nghỉ hè rồi, mày ở đây không thấy buồn chán cô đơn sao?" Tần Hàm Lạc cười xấu xa hỏi.

"Trở về là tốt nhất, tao đã sớm chán con bé rồi." Trương Tử Toàn vừa nghĩ tới cô nàng Tạ Oánh Oánh thích dính lấy người khác kia là lại thấy đau đầu.

Hai người bạn cùng lớp, cùng là người được mọi người trong lớp chú ý, trong hai năm thời gian liền phát hiện ra bí mật mẫn cảm là cả hai đều thích con gái, đây là nguyên nhân lớn nhất thúc đẩy tình bạn ấm áp giữa hai người. Cho tới giờ, có thể thẳng thắn nói chuyện với nhau, có thể cùng nhau tâm sự, có thể dựa dẫm tinh thần lẫn nhau, đây là một chuyện thực tự nhiên, cũng là một chuyện may mắn.

Tần Hàm Lạc gặm xong một cái cánh gà, lại bóc một gói khoai tây chiên, lắc đầu nói: "Mày không khỏi quá tuyệt tình đi, mới được bao lâu mà đã thấy chán người ta? Lòng nhiệt tình lúc theo đuổi người ta đi đâu mất rồi?"

"Mày nghĩ tao giống mày chắc, si tình như thế, thích một người là có thể thích đến tám năm mười năm, vậy mà đến giờ còn không dám thổ lộ, sao mày chưa nghẹn chết luôn đi." Trương Tử Toàn trợn mắt lườm cô một cái: "Đúng rồi, tiên nữ cộng công chúa lai nữ thần trong lòng mày đâu? Đi đâu rồi?"

"Cô ấy tới nhà bà ngoại rồi." Tần Hàm Lạc cười khổ lắc đầu: "Cả ngày hôm nay di động tắt máy, bây giờ còn chưa gọi cho tao."

"Chẳng trách lúc nghe điện thoại mày lại cứ như thể quả bóng bị xì hơi, chậc chậc, đúng là loại trọng sắc khinh bạn mà."

"......"

"Mày nói xem màn thầm mến như chạy marathon này đến bao giờ mới kết thúc đây? Mười một tuổi thích người ta, giờ hai mươi mốt rồi còn chưa dám thổ lộ, mày nói xem có dọa người không chứ? Việc này mà nói ra ngoài thì đảm bảo bị người ta cười chết mất." Trương Tử Toàn nhấp một ngụm rượu, lắc đầu nói.

Tần Hàm Lạc cắn cắn môi: "Mày cũng không phải không biết mà, cô ấy không thích con gái, tao không thể nói ra được. Tao...tao rất trân trọng, cho nên không dám đánh cược, tao và nàng cùng lớn lên từ nhỏ với nhau, cho dù không thể làm người yêu thì tao nghĩ, ít nhất mình cũng có thể vĩnh viễn ở bên cạnh bảo vệ chăm sóc người ta."

"Vì sao tính cách chúng ta trái ngược đến vậy mà cũng có thể trở thành bạn bè tốt được nhỉ? Nếu mà là tao thì mặc kệ cô ấy có chấp nhận hay không vẫn cứ thổ lộ đã rồi tính sau. Nhìn bộ dáng do dự này của mày, thực có lúc tao muốn...đánh cho một trận." Trương Tử Toàn nhíu mày nói.

Tần Hàm Lạc hít vào một hơi thật sâu, đôi mắt sáng trong suốt nhìn thẳng Trương Tử Toàn: "Không phải tao không nghĩ tới việc tỏ tình với cô ấy, nhưng lần đầu tiên định nói với người ta là khi học trung học, tao còn chưa kịp nói thì cô ấy đã chia sẻ bí mật thứ nhất của mình, cô ấy nói mình 'cảm nắng' một bạn nam, mỗi lần gặp hắn đều cảm thấy đỏ mặt tim đập. Lần thứ hai tao cố lấy dũng khí định tỏ tình thì đã là cấp ba, nam sinh theo đuổi cô ấy rất nhiều, thư tình nhận được nhiều như thể tuyết rơi, khi đó cô ấy đã có quan hệ rất thân mật với một tên con trai. Mà lần thứ ba tao muốn nói thì lúc đó người ta đã có bạn trai mất rồi, khi ấy là ở Đại học năm thứ nhất. Mày nói xem tao còn có thể làm gì đây?"

"Như thế nào là thế nào? Giờ không phải không bên nhau nữa sao? Mà nói sao thì cô ấy thích con trai cũng không có nghĩa là không thể chấp nhận con gái! Tao thấy cô ấy đối xử với mày tốt thế, hẳn là mày có thể thử một lần."

"Nhưng mà theo độ tuổi tăng lên, tao càng ngày càng nhận ra được tầm quan trọng của cô ấy với mình, càng ngày càng cảm thấy nếu đứng ở lập trường của cô ấy mà tự hỏi thì tao lại càng không có dũng khí. Tao không thể thử, không thể lấy tình bạn hơn mười năm giữa cả hai ra để đánh cược!" Ngữ khí Tần Làm Lạc đã có phần hơi kích động.

Có lẽ nhìn ra được thần sắc tuyệt vọng trong mắt cô, Trương Tử Toàn ngửa đầu uống cạn thứ chất lỏng lạnh lẽo trong ly xong liền chuyển chủ đề: "Nghe nói ba mày cùng người tình kia đi du lịch rồi?"

"Ừ."

"Mày không có ý kiến gì sao? Trước kia mỗi ngày đều vì việc này mà rầu rĩ không vui, giờ bọn họ gần gũi như vậy, mày ngược lại lại trở nên bình tĩnh nhỉ."

Tần Hàm Lạc cười cười, cầm lấy lon bia lạnh như băng, mở nắp, uống một hớp lớn: "Trước kia tao có phần không chấp nhận được, nhưng sau nghĩ lại, bố tao còn chưa già, không có lý do gì bắt ông vì mẹ tao mà sống cô độc cả đời được, lại nói, dì Mễ nhìn cũng không tệ, xinh đẹp dịu dàng, tuyệt đối không phải loại hình tượng mẹ kế như trong tiểu thuyết, trong lòng tao trên thực tế cũng đã chấp nhận rồi. Trước khi ba tao đi du lịch, tao cũng đã nói với ông ý của mình. Nhưng ông ngoại tao thì lại không chấp chận, ông cảm thấy mẹ tao mới mất vài năm mà ba đã tìm người khác, thế không khỏi có phần bạc tình, hơn nữa ông cũng lo xa quá, lại sợ về sau địa vị của tao trong nhà giảm xuống, vì thế nên có chút oán giận ba tao."

"Cũng khó trách ông ngoại mày nghĩ nhiều như vậy, dù sao ông cũng chỉ có một cô con gái là mẹ mày mà. Aish!"

Giữa hai người bỗng nhiên lại lặng im, chỉ yên lặng ăn này nọ.

Một lát sau, Trương Tử Toàn phá vỡ cục diện bế tắc, khóe miệng lộ xa vẻ tươi cười xấu xa: "Nghe nói tình nhân kia của ba mày sẽ dẫn về cho mày một cô em gái, xinh đẹp không?"

"Tao xin, tao mới gặp mẹ con bé có hai lần, mà lần nào người ta cũng không đi cùng, tao nào đã gặp qua đâu, đại khái thì con bé cũng không tán thành hôn sự của mẹ mình, cho nên vẫn né tránh không chịu gặp." Tần Hàm Lạc nhún vai nói: "Bất quá lần này hẳn là sẽ gặp được. Kỳ thật lần này ba tao là đi hưởng tuần trăng mật, thành hôn lần thứ hai thì dù sao cũng không cần khoe khắp nơi làm gì, có lẽ sau khi trở về sẽ lấy giấy đăng kí kết hôn, đừng nói là gặp mặt hay không, tao cảm thấy sắp phải ở cùng nhau đến nơi rồi kìa."

"Oa!" Trương Tử Toàn ồ lên một tiếng kinh ngạc.

"Chúng ta đừng nói này đó nữa, uống đi."

Hai người tựa vào sô pha, vừa ăn vừa uống, vừa nói đủ thứ chuyện một phen, tâm tình Tần Hàm Lạc tựa hồ tốt lắm. Tuy rằng uống chính là nước quả ướp lạnh, nhưng khi màn đêm buông xuống, hai người đều có chút cảm giác say, nằm trên sô pha, cơn buồn ngủ dần dần kéo tới, động cũng không muốn cử động, ngay cả đèn cũng lười bật.

Đúng thời điểm chuẩn bị tiến vào mộng đẹp, tiếng chuông di động lại đột ngột vang lên, màn hình bắt đầu lóe lên ánh sáng. Tần Hàm Lạc mơ mơ màng màng quơ lấy, nhìn đến ba chữ "Giản Hân Bồi" hiện lên phía trên, đầu óc bỗng nhiên lập tức tỉnh táo. Cô nghiêng người ngồi dậy, lấy lại bình tĩnh, sau đó mới nhấn nút nghe: "A lô..."

Thanh âm kia vẫn uyển chuyển êm tai như mọi ngày: "Hàm Lạc, cậu đang làm gì thế?"

"Không có gì, mình...ở nhà nói chuyện phiếm với Tử Toàn thôi."

Bên kia truyền đến một trận tiếng cười như chuông bạc: "Phải không? Ngoan như vậy, không đi ra ngoài chơi à? Mình nói này, cô em họ trách mình cứ nhắn tin suốt, hôm nay nhất quyết kéo mình đi ra ngoài chơi cùng, tắt di động của mình rồi dấu đi, vừa về mình mới nhìn thấy tin nhắn của cậu, đừng trách mình không kịp trả lời nha."

"Không sao, cậu ở nhà bà ngoại phải chơi vui vẻ mới tốt." Chỉ cần nghe được thanh âm của nàng thôi, Tần Hàm Lạc đã rõ ràng cảm giác được nhịp tim mình chợt gia tốc.

"Mình không ở đây chơi đâu, ngày mai mình về rồi. Hàm Lạc, mình có chút nhớ cậu, ngày mai có việc gì cũng không cho làm, đi tới nhà ga đón mình, sau đó...ở bên mình cả ngày." Giọng nói Giản Hân Bồi hơi chứa ý làm nũng, mềm mại, dịu dàng.

"Được, cậu nhắn cho mình số tàu cùng thời gian đi, nhất định mình sẽ chuẩn bị đi đón." Lòng Tần Hàm Lạc tràn đầy vui sướng kích động, lại tận lực bình thản nói.

"Vậy cúp máy nha, ngày mai gặp."

"Ừ, cậu tắt trước đi."

"Đồ ngốc......" Lại là một tràng cười khẽ, tiếng tút dài truyền đến từ đầu dây bên kia, lòng Tần Hàm Lạc bỗng nhiên trào dâng cảm giác mất mát.

Mỗi lần nói chuyện điện thoại với nàng, cô đều cố ý cúp máy cuối cùng, chính vì thứ mất mát này, cái cảm giác nháy mắt lòng liền trở nên trống rỗng, tư vị này thật không dễ chịu. Nhưng mà, cũng chỉ đối với Giản Hân Bồi mới như vậy.

"Điện thoại của công chúa?" Thanh âm cười như không cười của Trương Tử Toàn bỗng vang lên trong bóng đêm.

"Ừ."

"Nói gì?"

"Cũng không có gì, bảo tao ngày mai đi đón thôi."

"Xem ra ngày mai mày không thể đi cùng tao rồi." Thanh âm Trương Tử Toàn tràn ngập vẻ ai oán.

"Thôi mà! Ngày mai mày đi chơi cùng tụi này nhé."

"Khỏi, nhìn bộ dáng thất vọng kia của mày tao khó chịu lắm, ngày mai vẫn là tự mình đi tìm việc gì đó vui thôi. Nắm chắc những lúc vui vẻ, cũng sắp khai giải rồi còn gì."

"......"

Hết chương 1

——————————————

136 chap @@ Ta có 1 nỗi xúc động muốn edit ngay chương cuối và gõ xuống chữ "Toàn văn hoàn" @@anw, tr này viết theo lối tả thực, ngoài ty còn đề cập tới tình bạn, tình cảm gia đình và n' thứ khác nữa, diễn biến khá chậm, mọi ng cứ từ từ, thực từ từ theo dõi nhé :)