Vị Chanh Bạc Hà

Chương 131

Cuối tuần này, Trương Tử Toàn và Trầm Du xách túi một túi to rau dưa hoa quả chạy tới nhà Mễ Tiểu Nhàn làm khách, khiến Mễ Tiểu Nhàn ít nhiều có chút bất ngờ và ngạc nhiên vui mừng.

"Sao Dĩ Huyên không tới?" Mễ Tiểu Nhàn vừa mở cửa, vừa cười đón cái túi kia.

"Tuần này nàng về nhà." Trương Tử Toàn vừa vào cửa liền ôm Đô Đô, chơi đùa với nó: "Tiểu Nhàn, em xem Đô Đô thân thiết với tôi chưa này, mỗi lần thấy tôi tới nói vui cực kỳ, không bằng em đưa nó cho tôi nuôi đi."

"Đừng mơ, chị và Dĩ Huyên thích chó thì có thể tự mình mua về mà nuôi." Mễ Tiểu Nhàn hừ một tiếng.

"Keo kiệt!"

Trầm Du nhìn Mễ Tiểu Nhàn, có chút áy náy mở miệng: "Tiểu Nhàn, hôm nay tôi tới đơn giản là muốn ăn cơm chùa thôi, không có tin tức gì tốt cho em cả."

Mễ Tiểu Nhàn biết nàng ám chỉ chuyện tìm kiếm Tần Hàm Lạc không hề tiến triển, lòng ảm đạm, lại mỉm cười lắc đầu: "Lần trước không phải chị đã nói sao, nếu một người muốn trốn đi thì sẽ không tìm được. Không sao, chị có thể tới đây thăm tôi, tôi đã vui lắm rồi."

Trương Tử Toàn cầm ly, tự mở tủ lạnh rót hai ly nước hoa quả, uống một ngụm lớn, sau đó đưa một ly khác cho Trầm Du: "Trầm mỹ nữ thật sự rất bận, ba người chúng ta hiếm khi được tụ họp cùng nhau, không cho nói những chuyện không vui đấy. Mọi người đều cố hết sức rồi, Hàm vịt đản là đồ khốn kiếp, dù sao cũng chẳng thể trốn được cả đời, đừng lo nữa. Nào đến đây, Tiểu Nhàn, chúng ta đều tự vào bếp làm mấy món sở trường đi, để cho Trầm mỹ nữ ăn nhiều mấy bát, phá vỡ kế hoạch giảm cân của nàng, giờ nàng còn gầy hơn tôi mà còn nói muốn giảm cân nữa, em nói xem có khiến người ta tức không cơ chứ!"

"Được, tôi không có ý kiến." Trầm Du nằm nghiêng, đem cặp đùi thon dài trắng nõn gác lên sô pha, nửa híp mắt, lười biếng nói.

Trương Tử Toàn kêu to: "Này này này, đừng bày ra bộ dáng lả lơi khêu gợi đấy được không?"

Trầm Du một tay cầm điều khiển từ xa bật TV, vừa cười đến quyến rũ: "Cái gì mà lả lơi khêu gợi? Cái này gọi là phong tình vạn chủng, cô hâm mộ ghen tị à? Hay hối hận vì lúc trước mắt không đủ sáng, không sớm theo đuổi tôi?"

"Phì phì!" Trương Tử Toàn phun mấy cái, cười nói với Mễ Tiểu Nhàn: "Nhìn xem, hồ ly tinh tỷ tỷ này lại bắt đầu dùng mỵ thuật kìa, bảo sao dưới váy nàng có cả đám kẻ hầu, năm đó cùng Giản công chúa chiếm một nửa giang sơn của Khoa ngoại ngữ đó, hai người ấy lúc trước á, nữ vương này không thèm nhìn nữ vương kia, ha ha...Nếu tôi có cơ hội tiếp xúc với nàng ta sớm một chút thì có lẽ hôm nay cũng sẽ chết trong tay nàng."

Nói tới đây, Trầm Du liền cười: "Cô còn nhắc lại chuyện năm đó nữa, thật ra hồi ấy tôi và Giản Hân Bồi cũng chẳng có thù hận gì cả, chỉ coi đối phương như hạt sạn trong mắt mà thôi." Nói tới đây, nàng nhịn không được lắc đầu.

"Thật à? Tôi không biết chuyện đó." Đôi mắt trong veo của Mễ Tiểu Nhàn toát lên tò mò.

Trương Tử Toàn ra vẻ không cho là đúng: "Đâu có, còn chẳng phải là do từ nhỏ được nuông chiều thành quen, hơn nữa đều có tính cách công chúa cho nên gặp nhau thì đâu người nào nhìn lọt mắt người nào! Khi đó hai người cũng thật rảnh quá mà."

"Đúng thế, sau khi tốt nghiệp, cậu ta được gả cho Triệu Văn Bác, rồi chúng tôi cũng từng tiếp xúc vài lần, ngược lại quan hệ tốt hẳn lên." Trầm Du hơi nhếch môi cười, có phần không thể tin nổi nói: "Nhưng tôi thật không ngờ Giản Hân Bồi lại si tình, có dũng khí đến thế, nhà cậu ta và nhà họ Triệu ở thành phố A đều là những gia đình có uy tín danh dự, kết hôn chưa được bao lâu mà cậu ta lại thực sự dám ly hôn, thành ra tôi lại có phần khâm phục nàng."

Mễ Tiểu Nhàn nghe đến đó, không khỏi giật mình kinh ngạc, theo bản năng hỏi lại: "Ly hôn?"

Trầm Du nhìn em, nhớ tới quan hệ phức tạp giữa Tần Hàm Lạc, em và Giản Hân Bồi, tự biết mình lỡ lời, hơi xấu hổ nói: "Ừ, Tử Toàn không nói cho em à? Mới cách đây hai ngày thôi."

Trương Tử Toàn nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Mễ Tiểu Nhàn, vội vàng đứng lên cười nói: "À ừ, tôi còn chưa kịp nói cho em ấy mà. Tiểu Nhàn, tôi đói rồi, chúng ta vào bếp làm đồ ăn trước đi, việc này cứ để từ từ nói với em sau."

"Được, tôi chờ nha, hai người cứ tự do thể hiện, đừng để tôi thất vọng." Trầm Du mặt đầy tươi cười, tiện tay ôm một cái gối ôm, thoải mái nằm ở sô pha xem tivi, Đô Đô nhảy nhót vui vẻ bên cạnh, khiến chiếc chuông trên cổ phát ra tiếng vang thanh thuý.

"Ừ, cậu và Đô Đô ngoan ngoãn cùng chờ ăn cơm đi."

"Trương thiên tiên!" Trầm Du hét to, cánh tay vung lên, một chiếc gối ôm nhanh chóng bay về phía Trương Tử Toàn, Trương Tử Toàn nhanh tay lẹ mắt đón được, quẳng qua một bên, làm cái mặt quỷ, rồi mới cười cùng Mễ Tiểu Nhàn vào bếp.

Vào bếp rồi, Trương Tử Toàn lấy rau dưa trong túi ni lông mà bọn họ đã mua ra, đi đến bên cạnh bồn rửa bắt đầu rửa sạch.

"Tử Toàn, Giản Hân Bồi ly hôn là vì Hàm Lạc?" Mễ Tiểu Nhàn đứng sau cô, nhẹ nhàng hỏi.

"Ừ."

"Vậy anh Văn Bác, anh ấy phải làm sao bây giờ?"

Trương Tử Toàn hơi cứng đờ, bỗng nhiên xoay người lại, nghiêm túc nói: "Tiểu Nhàn, có chuyện này tôi vẫn nghĩ có nên nói cho em biết không."

"Ừ?"

"Thật ra...thật ra tuy Văn Bác và Giản công chúa kết hôn, nhưng bọn họ chỉ lấy giấy chứng nhận mà thôi." Trương Tử Toàn ấp úng nói.

"Cái gì?" Mễ Tiểu Nhàn thập phần kinh ngạc, mày hơi nhíu lại: "Có ý gì?"

"Nói cách khác, bọn họ chưa bao giờ ngủ cùng giường."

Lần này Mễ Tiểu Nhàn thật sự ngẩn ra, sau một lúc lâu em mới mở miệng nói: "Sao chị biết?"

Trương Tử Toàn thở dài: "Tối qua Văn Bác rủ tôi ra ngoài uống rượu, hắn nói cho tôi biết, hắn nói hắn vẫn biết Giản công chúa không thương hắn, trong lòng nàng có người khác, cho nên hắn vẫn luôn luôn chờ, nhưng giờ đã biết người đó là Hàm Lạc, đã chẳng cần phải đợi nữa rồi, hơn nữa Giản công chúa quyết tâm ly hôn, nàng nói nàng sẽ dùng cả đời để tìm Hàm Lạc, chờ Hàm Lạc. Văn Bác...hắn rất đau khổ, tối qua uống rất nhiều, còn khóc một trận, nhìn một đứa con trai như thế, trong lòng tôi thật sự cảm thấy thê lương."

"Ai lại không đau lòng đây?" Mễ Tiểu Nhàn thấp giọng hỏi ngược lại, sau đó hơi gục đầu xuống, hàng lông mi thật dài nửa che mi mắt, hơi rung động.

Trương Tử Toàn nhìn em, có chút gian nan mở miệng: "Tiểu Nhàn, tôi nghĩ hiện tại Hàm Lạc yêu em, nhưng nó...nhưng chuyện của Giản công chúa đều ngoài dự kiến của chúng ta, nhất định nó sẽ không buông bỏ được...Hiện tại, hiện tại..."

Mễ Tiểu Nhàn bỗng nhiên ngẩng đầu, ngắt lời cô: "Thật ra hai người đó hẳn nên đến bên nhau."

"Hả?" Trương Tử Toàn gần như hoài nghi mình nghe lầm.

"Tôi nói, Giản Hân Bồi hẳn nên cùng một chỗ với Hàm Lạc." Mễ Tiểu Nhàn thở dài, thấp giọng nói: "Nàng yêu chị ấy như thế, hơn nữa, nếu không vì vô số hiểu lầm không đáng có ấy thì các nàng hiện tại vốn hẳn nên cùng một chỗ."

"Em...em nói em định buông bỏ Hàm Lạc sao?"

Mắt Mễ Tiểu Nhàn hơi ướt, cũng không lên tiếng, hai người bỗng nhiên trầm mặc. Trương Tử Toàn lẳng lặng nhìn em, muốn khuyên em đừng đau khổ, nhưng cũng không biết phải mở miệng thế nào, thật lâu sau, chỉ nghe Mễ Tiểu Nhàn thở dài một hơi, ngẩng đầu lên nói: "Đúng vậy."

"Em làm được sao?"

Mễ Tiểu Nhàn mỉm cười, ra vẻ thoải mái nói: "Chị cảm thấy đời này tôi cũng chỉ có thể yêu một mình chị ấy thôi sao? Bên cạnh tôi luôn luôn có rất nhiều lựa chọn."

"Nhưng mà..."

"Nhưng gì? Làm chị em cũng đâu tệ." Mễ Tiểu Nhàn nhún vai, nhẹ nhàng đẩy cô ra: "Được rồi, rửa rau đi, Tầm Du còn đang chờ đó."

"Tiểu Nhàn." Trương Tử Toàn khẽ gọi, Mễ Tiểu Nhàn cầm rau lên thái, giọng nói của em rất chân thành, lại pha chút thống khổ: "Tử Toàn, tôi có thể làm được. Tình cảm vốn hẳn vô cùng đơn giản, nếu vì nguyên nhân nào đó biến nó trở nên phức tạp, như vậy thì thế nào cũng phải có người biến nó đơn giản trở lại."

Trương Tử Toàn nhìn em, rốt cục gật đầu: "Ừ."

***

Từng ngày qua đi, thời gian trôi thật nhanh, Tần Hàm Lạc vẫn không có tin tức, mà mọi người lại vẫn không từ bỏ ý định tìm kiếm cô. Mấy tháng sau, Mễ Tuyết Tuệ sinh được một bé trai, như lúc trước đã bàn, đứa bé này được đặt tên là Tần Hàm Lương, lúc nó sinh ra đã mang đến một chút không khí vui mừng cho nhà họ Tần vốn bị che phủ bởi nỗi lo lắng, cùng làm dịu đi nhiều quan hệ của những thành viên trong gia đình. Tuy Mễ Tiểu Nhàn đã sớm dọn ra ngoài, nhưng vì em trai sinh ra, em cũng thường xuyên về Nhất Trung hơn trước.

Hai năm sau, Mễ Tiểu Nhàn tốt nghiệp ĐH A với thành thích xuất sắc nổi trội, cũng thuận lợi đạt được một chỉ tiêu đi Mỹ học nghiên cứu sinh. Còn Giản Hân Bồi thì từ sau khi Tần Hàm Lạc mất tích, trừ việc hao tổn tâm cơ tìm địa điểm của cô, cũng đem tinh thần dồn vào công việc, năng say làm việc ở Thái Vận, đã được thăng chức lên làm quản lý ngành. Triệu Văn Bác cũng càng ngày càng được ba mình tin cậy, việc làm ăn cũng càng ngày càng được tiếp quản nhiều hơn, chuyện làm hắn đau đầu nhất hiện giờ chính là thường xuyên bị cha mẹ ép kết hôn. Trương Tử Toàn ở công ty quảng cáo cũng một đường thăng chức lên lương, ngày qua ngày xuôi buồm thuận gió, Diệp Dĩ Huyên tốt nghiệp cùng lúc với Mễ Tiểu Nhàn, tiếp tục ở lại nhận đào tạo chuyên sâu, mà tình cảm của nàng và Trương Tử Toàn cũng vẫn ngọt ngào như cũ, đôi bọn họ là hai người hạnh phúc nhất trong tất cả mọi người.

Nếu nói về chuyện vụn vặt nho nhỏ trong thời gian ấy thì phải kể đến việc sau khi Cố Minh Kiệt tốt nghiệp vốn cũng ở lại làm trong một công ty ở thành phố A, nhưng sau khi Tần Hàm Lạc mất tích không lâu, không hiểu sao hắn lại bị công ty sa thải, sau vẫn không tìm được việc, hơn nữa thường xuyên có mấy tên lưu manh không quen biết tìm đến hắn gây phiền toài, có hôm thậm chí còn bị đánh gãy xương đùi, ngay cả công an cũng không tra ra nguyên nhân. Hắn lo lắng đề phòng ở bệnh viện một thời gian, rồi cuối cùng chật vật trốn về quê cũ.

***

Kỳ nghỉ hè sau khi tốt nghiệp nếu không vội đi tìm việc thì hẳn có thể xem như một kỳ nghỉ hè nhẹ nhàng thoải mái nhất. Bởi vì giữa tháng 8 sẽ đi Mỹ, cho nên tháng 7 Mễ Tiểu Nhàn đặc biệt dẫn Chung Thuý Nhi cùng đi về nhà bà nội một chuyến.

Ngồi trên xe, Chung Thuý Nhi hưng phấn vô cùng, ríu rít liên tục không ngừng, Mễ Tiểu Nhàn tựa hồ bị nàng cuốn hút, trên mặt cũng mang theo nụ cười như nắng ấm. Em mở một chai nước tu một ngụm lớn, vui vẻ nói: "Lâu rồi không đến nhà bà nội, thật nhớ nơi đó."

"Phải rồi, không phải hồi trước ba cậu nói đón bà về thành phố ở sao? Như thế nào lại để bà về quê nữa?" Chung Thuý Nhi tò mò hỏi.

Vừa nói đến đây, trên mặt Mễ Tiểu Nhàn liền lộ vẻ không vui: "Đừng nói nữa, khi đó ba mình nói là đón bà lên thành phố hưởng phúc, kết quả cô vợ ông ta cưới cứ làm khó bà nội mình, lần này là do mình gọi điện khuyên bà về quê, nếu không vì tốt nghiệp bận rộn quá thì mình thật sự muốn chạy tới đó mắng cô ta một trận."

"Mắng đi! Thật sự mình muốn nhìn xem Mễ đại mỹ nữ của chúng ta khóc lóc om sòm có bộ dáng gì, nếu không thì mình đi cùng cậu nhé? Thế nào?" Chung Thuý Nhi ở một bên giật dây, có vẻ rất hưng phấn, tựa hồ thật sự rất muốn nhìn thấy cảnh tượng này.

Mễ Tiểu Nhàn trợn mắt lườm nàng một cái: "Đã mắng trên điện thoại rồi."

"Ồ, sao cậu mắng chửi người mà cũng không báo cho mình biết, cũng để mình nghe một chút, hơn nữa mình còn có thể giúp cậu mắng vài câu." Chung Thuý Nhi nói có vẻ rất bất mãn, Mễ Tiểu Nhàn mặc kệ nàng, ngả người tựa vào ghế, bỗng nhiên nhớ lại lần trước lúc về nhà bà nội cùng Tần Hàm Lạc, cô ở trên xe cũng vừa khẩn trương lại hưng phấn, còn ôm em ngốc nghếch hỏi: "Tiểu Nhàn, em nói xem có thể nào bà không thích tôi không?"Mễ Tiểu Nhàn nghĩ đến đây, vẻ tươi cười trên mặt không khỏi cứng ngắc, một lúc lâu sau, em khẽ thở dài: "Thuý Nhi, được rồi, đừng nói nữa, mình sắp bị cậu làm phiền đến choáng váng rồi, cậu để mình yên tĩnh một lúc đi."

Chung Thuý Nhi thấy em nhắm mắt lại, hình như chuẩn bị ngủ, đành phải không cam lòng ngậm miệng lại.

Lúc đến nhà bà nội đã là buổi chiều, phóng mắt nhìn xem, vẫn trời xanh mây trắng, núi xanh suối mát, còn có căn nhà trường trắng ngói hồng kia, lúc nó đập vào mắt, Mễ Tiểu Nhàn có chút hoảng hốt, em theo bản năng nhìn Chung Thuý Nhi đang cao giọng hoan hô bên cạnh, lòng xẹt qua một tia chua sót, tất cả tựa hồ đều không thay đổi, nhưng người ở bên cạnh đã không phải người lúc ấy. Nước mắt em như sắp sửa mãnh liệt trào ra, nhưng lý trí lại khiến em cắn chặt răng, cố ép mình nuốt xuống cỗ cảm giác chua xót kia vào cổ họng.

So với trước kia, bà nội có vẻ già hơn, mái tóc cũng bạc thêm, nhưng vẫn tươi cười như trước, ánh mắt loé lên vẻ hiền hậu. Mễ Tiểu Nhàn vừa thấy bà, lòng dâng tràn tình cảm tôn kính sâu đậm, gọi một tiếng: "Bà nội!" rồi nhào vào lòng bà.

"Ah, con là bạn học của Tiểu Nhàn à, đến đây, ngồi đi." Bà Nội vừa đón Chung Thuý Nhi, vừa yêu thương vỗ lưng Tiểu Nhàn: "Nhìn con kìa, cũng không phải trẻ con nữa, không sợ bạn chê cười à."

Khoé mắt em hơi ướt, thế này mới lưu luyến buông bà ra. Bà nội vừa vội đưa khăn mặt ướt cho các nàng lau mặt, vừa vội vàng rót nước, bổ dưa hấu.

Chung Thuý Nhi đang khát, uống một cốc nước lớn, lại ăn một miếng dưa hấu thật to, nhịn không được khen: "Dưa hấu ngọt quá! Còn ngọt hơn dưa tụi con bình thường mua nữa."

Bà nội cao hứng nói: "Nếu con thích thì ăn nhiều một chút. Aish, tiếc là bà nội mới về không lâu, năm nay không tự trồng dưa, toàn là mua bên nhà hàng xóm đó. Ở làng này, nhà nào cũng đều trồng cả."

Chung Thuý Nhi liên tục gật đầu, ăn xong một miếng lại không chút khách khí lấy thêm. Bà nội nhìn nàng càng nhìn càng thích, bỗng nhiên quay đầu hỏi Mễ Tiểu Nhàn: "Hàm Lạc đâu? Sao lần này con về không dẫn con bé tới? Lần trước nó tới đây vẫn cứ nói với bà là muốn đến chơi mà."

Mễ Tiểu Nhàn và Chung Thuý Nhi đều đang cầm một miếng dưa hấu, nghe thế liền bất giác đồng ngời ngừng cắn.

"Làm sao thế?" Bà nội kỳ quái hỏi.

"Không có gì ạ." Mễ Tiểu Nhàn miễn cưỡng nở nụ cười, lại cúi đầu ăn dưa: "Bà nội, không phải lần trước con đã kể với bà sao, chị ấy đi đến thành phố khác làm việc, giờ ngay cả thành phố A cũng ít khi về, đâu có thời gian đến đây."

"Không ở thành phố A làm, lại chạy tới nơi khác làm gì, con bé đó rất khiến người ta yêu thích, bà còn thật sự muốn gặp nó mà. Aish, đúng là già rồi, giờ chỉ hy vọng có thể thường xuyên có người đến thăm bà già này, để xung quanh bà náo nhiệt một chút." Bà nội cười thở dài.

Chung Thuý Nhi vội vàng nói: "Bà nội, sau này tụi con sẽ thường xuyên đến thăm bà."

"Thôi, Tiểu Nhàn sắp đi Mỹ mà, làm gì có nhiều thời gian đến thăm bà."

"Cũng có ngày nghỉ chứ."

Bà nội cười, bỗng nhiên hỏi: "Phải rồi, Tiểu Nhàn, gầy đây mẹ con khoẻ không?"

"Khoẻ ạ."

"Còn em trai con? Giờ nó giống Hàm Lạc hơn hay giống con hơn?"

Nghe bà nhắc tới Tần Hàm Lạc, Mễ Tiểu Nhàn vốn tâm tình rất tốt lại tiêu tan hơn phân nửa, chỉ đành nhẹ giọng nói: "Giống Hàm Lạc hơn một chút." Em miễn cưỡng vực dậy tinh thần, ứng phó các câu hỏi của bà. Chung Thuý Nhi biết em bị chạm trúng tâm sự, liền cố ý nói: "Tiểu Nhàn mình ăn dưa hấu no rồi, cậu dẫn mình đi ra ngoài dạo một chút nhé?"

Bà nội liền vội vàng nói: "Tiểu Nhàn, con đưa Thuý Nhi đi dạo xung quanh đi, lúc này bên ngoài cũng không nóng lắm."

Mễ Tiểu Nhàn gật gật đầu, dẫn Chung Thuý Nhi ra ngoài.

Xa xa, ánh chiều tà ánh lên đỉnh núi, nhuộm đỏ nửa bầu trời.

Mễ Tiểu Nhàn và Chung Thuý Nhi cùng nhau đi song song trên con đường nhỏ giữa những thửa ruộng, đi được một lúc, Chung Thuý Nhi nhìn sườn mặt với những đường nét mềm mại của em, đang không biết nên an ủi thế nào thì lại nghe Mễ Tiểu Nhàn nói: "Có một lần mình dẫn chị ấy đến nhà bà nội chơi, cũng đi song song trên đường thế này, chuyện đó như mới xảy ra ngày hôm qua, nhưng mà, giờ chị ấy cũng không biết ở nơi nào."

"Tiểu Nhàn, chị ấy...chị ấy sẽ trở về mà." Lời vừa ra khỏi miệng, ngay cả Chung Thuý Nhi cũng cảm thấy yếu ớt không thuyết phục.

Khoé miệng Mễ Tiểu Nhàn hiện lên nụ cười bất đắc dĩ, đôi mắt nhuốm sắc đau thương nhàn nhạt: "Mình cũng vẫn luôn tự an ủi bản thân như thế, nhưng mà, sẽ không đâu, chị ấy sẽ không trở về......Chị ấy đi rồi là bỏ lại tất cả, chị ấy...chị ấy ích kỷ thế đó..."

Chung Thuý Nhi bỗng nhiên cúi đầu, nói: "Tiểu Nhàn, thật ra mọi chuyện chị ấy gặp phải lúc đó cũng đáng để thông cảm."

Mễ Tiểu Nhàn thở dài, không nói gì, hai người chậm rãi đi, bất tri bất giác lên đến bờ đê, Chung Thuý Nhi bỗng nhiên dừng chân, cảm thán: "Nước sông ở đây trong quá, thật xanh, mình rất muốn cởi giày đi xuống cảm thụ một chút dòng nước mát lành ấy."

Mễ Tiểu Nhàn ngẩn ra, ánh mắt trong suốt như nước từ trên một gốc liễu rủ chuyển qua một tảng đá trơn nhẵn, dòng thời gian tươi đẹp như nháy mắt trở lại ngày tháng cũ, em từng ngồi kia, dùng cành liễu tết thành vòng đội lên đầu Tần Hàm Lạc, hai người ở đó vui cười đùa giỡn, ngọt ngào ôm hôn nhau...Thân thể Mễ Tiểu Nhàn khẽ run rẩy, cùng với ký ức đầy nụ cười đó, một đoạn đối thoại đột nhiên hiện lên trong đầu em.

"Em biết không? Khi tôi học ở Nhất Trung có quan hệ rất tốt với mộ đàn chị lớp trên, sau khi học đại học, chúng tôi vẫn giữa liên lạc. Sau khi chị ấy tốt nghiệp đại học rồi lại bỏ qua công việc ở thành phố, đến một vùng xa xôi hẻo lánh trên núi làm cô giáo. Hai chúng tôi vẫn thường trao đổi thư từ, trong thư chị ấy miêu tả nơi chị ấy ở, phong cảnh cũng đẹp như nơi này, hoàn cảnh thanh nhã yên tĩnh, tôi vẫn muốn đi thăm chị ấy, nhưng lúc đi học không có thời gian, giờ lại càng không có."

"Không phải chị cũng có ý nghĩ giống người ta đấy chứ?"

"Không. Tôi thích không khí ở nơi này, nhưng nội tâm tôi cũng là người thích náo nhiệt, nếu ở lâu quá thì sẽ không chịu nổi kiểu lạnh lẽo tịch mịch này. Trừ khi, trừ khi ngày nào đó tôi bị đả kích thì mới có thể chân chính muốn rời xa chốn ồn ào náo nhiệt lâu dài, để gần gũi với thiên nhiên, sống một cuộc sống đạm bạc yên tĩnh."

"Tiểu Nhàn, cậu làm sao thế?" Chung Thuý Nhi thấy Mễ Tiểu Nhàn bỗng nhiên ngơ ngác, liền nhịn không được đẩy đẩy em, không ngờ Mễ Tiểu Nhàn đột nhiên chộp lấy tay nàng, gần như hét lên: "Thuý Nhi, mình biết rồi! Mình biết rồi!"

Chung Thuý Nhi nhìn bộ dáng thập phần kích động của em, không khỏi hoảng sợ, sau đó mờ mịt nói: "Cậu biết gì? Tiểu Nhàn, cậu...cậu không sao chứ?"

Đôi mắt trong suốt của Mễ Tiểu Nhàn loé lên sáng ngời, siết chặt tay nàng, nhìn nàng chăm chú, nói ra từng chữ từng chữ: "Thuý Nhi, mình biết rồi, mình đã biết Hàm Lạc ở đâu!"

Hết chương 131