Vì Em Mà Sống

Chương 14

Hết tiết nhạc, vặt nhau inh ỏi với A Văn về đến lớp. Bỗng thấy Lý Bình đi về phía tụi tôi, không dẫn theo đám người hầu. Đúng ha, mỗi ngày đều để đám cung nữ vây quanh, môi trường xung quanh cũng bị vẩn đục.

"Thẩm Hi, ra kia một chút, tôi có chuyện muốn nói." Lý Bình lãnh đạm nói, mất đi cái tàn độc thường ngày, nét mặt mang theo một chút buồn bã, nói xong liền xoay người bước ra ngoài.

Kỳ thật, từ sau khi chơi đàn trong tiết Âm nhạc ban nãy, tôi đã cảm thấy Lý Bình hơi là lạ. Lạ chỗ nào? Tôi không rõ. Nhưng không thể phủ nhận, tôi đang lo cho nhỏ.

Bước nhanh ra ngoài.

Lý Bình là một ký ức của tôi. Nếu như bản 《 Kinh Thánh 》 kia là ký ức một thời của tôi về mẹ, thì Lý Bình là người đã ở cạnh tôi, cùng tôi trải qua đoạn thời gian còn bồng bột, lạc hậu, nông nổi. Những ngày ở với nhỏ, có lẽ là điên khùng, táo bạo, rồ si; là trải nghiệm của tôi trên bước đường trưởng thành. Có lẽ chúng tôi từng trẻ người non dạ, không hiểu yêu là vật gì, mới dám tự nhận mình đã trưởng thành, hàng ngày đem tình yêu treo trong miệng.

"Hi, có phải cậu đã thích ai rồi không?" Lý Bình xoay người, ngẩng đầu hỏi tôi. Xem ra nhỏ rất muốn biết đáp án.

"Ừ. Có." Tôi thành thật trả lời, không biết tại sao nhỏ muốn hỏi.

Đột nhiên cảm thấy con người là sinh vật kỳ quái, ví như bạn gái cũ của Đại Lực. Rõ ràng đã chia tay, lại muốn niềm nở như xưa, muốn biết tình trạng của đối phương. Tôi và Lý Bình cũng là tình huống đồng dạng. Rõ ràng không còn liên quan, nhưng vẫn không chịu buông tay, không chịu trả tự do cho nhau. Với tôi mà nói, quan hệ của tôi và Lý Bình hồi đó, là hơn hẳn tình bạn, nhưng tôi biết, cảm giác đối với Lý Bình không phải tình yêu, có thể là tình thân chăng?!

"Cậu yêu cô ta ư?" Lý Bình hỏi tiếp, trong mắt lại xuất hiện cái tàn độc thường ngày.

"..." Tôi rất muốn trả lời, nhưng đáp án này, tôi cũng mê man không rõ. Tôi thích Vũ. Là yêu sao? Tình đơn phương liệu có thể đi được bao xa?

"Vậy cậu còn yêu tôi không?" Nhỏ lại mở miệng hỏi.

"Không." Tôi lắc đầu, "Bình, tôi không yêu cậu. Kỳ thật, cậu cũng không yêu tôi, thực sự, ngay lúc đó chúng ta chỉ yêu bản thân, hoàn toàn không biết yêu là như thế nào."

"Thẩm Hi, khốn khiếp, cậu nói mấy lời lẽ cũ rích này với tôi làm gì." Lý Bình giận dữ quát, "Cậu nói đi, con nhỏ kia, có phải là Lữ Viễn Văn không?"

"Hả? Ha ha..." Tôi cùng A Văn ở cạnh nhau sẽ khiến người ta hiểu lầm sao?

"Nhắc tới nó là cậu vui như vậy ư?" Tiếng nói chát tai. Tôi không hiểu, vì cái gì nhỏ phải tức?

"Được rồi, Bình, đến lượt tôi hỏi cậu vài vấn đề. Cậu yêu tôi sao?" Tôi nghĩ có lẽ mình phải bình tĩnh nói chuyện nhã nhặn với nhỏ. Dần dần phát hiện khắc khẩu cuối cùng luôn dẫn đến kết cục tan rã. Tĩnh tâm thảo luận có thể thu được kết quả tốt lành.

"Yêu."

"Với cậu, yêu là cái gì?" Tôi lại hỏi, cảm giác mình có tiềm chất làm giáo viên, tuần tự hướng thiện cho học trò.

"..."

"Với tôi mà nói, yêu một người, chính là toàn tâm toàn ý, toàn thế giới chỉ là hình bóng của nàng. Khi đi trên đường, tôi sẽ nghĩ bây giờ nàng đang làm những gì? Có vui không? Khi không thấy nàng, nhắm hai mắt lại, tôi vẫn có thể phác họa rõ nét hình bóng của nàng, từng cái cau mày, từng nụ cười mỉm. Khi nhìn thấy nàng, tôi sẽ liên tục ngắm nàng, không chịu buông tha cho dù chỉ là một chi tiết nhỏ nhất, tôi sẽ cố gắng bắt giữ những cái cớ để nàng ở bên tôi. Khi tôi chơi đùa, tôi sẽ nghĩ bây giờ nàng có giống tôi không, có cười đến rực rỡ hay không. Khi bản thân không vui, tôi sẽ ở đó cầu nguyện nàng được hạnh phúc, không gặp âu sầu..."

"Đủ rồi!" Lý Bình khóc, "Thẩm Hi, tôi nói rồi, cậu sẽ hối hận."

Thở dài, tôi biết, nước mắt của nhỏ không phải vì tôi mà chảy.

Thật ra, tôi chỉ muốn làm cho nhỏ hiểu, tình cảm của nhỏ dành cho tôi vốn không phải tình yêu mà là dục vọng chiếm hữu. Nếu nhỏ yêu tôi, tuyệt đối sẽ không đá tôi, sẽ không bỏ tôi trơ trọi trên giường bệnh. Nếu nhỏ yêu tôi, tuyệt đối sẽ không đối địch với tôi khắp nơi, không cho tôi tiếp tục cuộc sống của mình. Nếu nhỏ yêu tôi, tuyệt đối sẽ không nghênh tiếp tôi bằng nụ cười sau một thời gian dài không gặp, sẽ không tìm mọi cách gây đau khổ cho tôi. Do đó, tôi đã nói, nhỏ không yêu tôi.

Tôi nghĩ là vì Lý Bình chưa gặp được người phù hợp, người có thể bao dung mình, trân trọng mình, dễ dàng tha thứ cho mình. Nếu nhỏ gặp được, học xong cái gì là yêu, yêu như thế nào, thì khi nhỏ quay đầu nhìn lại mình lúc này, có lẽ sẽ cười mình ngốc, đã không biết yêu còn mạnh miệng nói yêu.

Cuộc nói chuyện thất bại, vì tôi phát hiện, tất cả tức giận về tôi, Lý Bình đem đổ hết lên đầu A Văn. Có lẽ Lý Bình thật sự nghĩ rằng giữa tôi và A Văn có gì đó? Mấy tiết sau, Lý Bình rảnh rỗi liền ở trong lớp cạnh khóe, chửi bới A Văn. Tôi nghe rất chói tai, muốn nổi sùng thì bị A Văn ngăn cản.

"Hi, không sao, kệ nhỏ. Huynh đệ giúp cậu gánh chút áp lực cũng là chuyện nên làm!" A Văn vỗ vỗ vai tôi, bảo tôi thả lỏng.

Nhưng cơn giận của Lý Bình lại bành trướng thêm, rốt cục bạo phát trong tiết Ngữ văn. Nhỏ muốn khiến lớp phó A Văn bẽ mặt trước lớp.

"Cô, lớp phó môn Văn này tồi quá. Đổi đi?" Bộ mặt tàn khốc của Lý Bình bấy giờ biến thành hợm hĩnh.

"Tại sao? Lữ Viễn Văn làm không tốt ở đâu?" Vũ đang chuẩn bị viết lên bảng, nghe Lý Bình nói liền dừng lại, quay đầu hỏi.

"Ờm, thành tích của nhỏ không tốt. Điểm môn Văn cũng không cao lắm! Nhỏ không xứng làm lớp phó môn Văn, tụi em không phục nhỏ!" Lý Bình nói xong, quay xuống liếc trắng tôi một cái.

"Cô cảm thấy Lữ Viễn Văn làm rất tốt, tính tình năng nổ, nhiệt tâm, lại hay vui vẻ giúp các bạn khác. Tuy thành tích môn Văn không cao lắm, song có thể rèn luyện thêm. Nếu muốn thay bạn ấy, em có thể giúp cô tìm bạn nào nghiêm túc phụ trách được chức vụ này không?" Vũ cười, giải thích, "Nếu không, chúng ta bỏ phiếu quyết định đi? Đồng ý không đổi bạn lớp phó, giơ tay lên. Ừ, hơn một nửa. Vậy chuyện này dừng ở đây ha. Chúng ta bắt đầu vào bài."

Làm sao có chuyện hơn một nửa? Cả lớp chỉ có Lý Bình với đám người hầu là không giơ tay. Những người khác đều giơ tay, tôi còn giơ hai tay nữa là! Tôi nghĩ Vũ cũng cảm thấy Lý Bình gây sự vô cớ, không muốn để nhỏ kèo cưa quá đà, bèn thông qua cuộc bỏ phiếu của tập thể chấm dứt chuyện lớp phó.

"Cô à, cô nói nhỏ quá, em nghe không rõ." Lý Bình ngồi ở hàng thứ nhất, nhỏ dùng giọng gây hấn rao toáng lên. Mọi người đều biết Lý Bình đang kiếm chuyện bới móc, bởi vì giọng của Vũ một tí cũng không nhỏ, hơn nữa cả lớp đều rất yên lặng, tôi ngồi bàn chót còn có thể nghe rất rõ ràng.

"TỤI TÔI NGỒI BÀN SAU CÒN NGHE RÕ, CẬU NGỒI BÀN TRƯỚC, TẠI SAO NGHE KHÔNG RÕ?" Lần này A Văn thật sự nổi giận.

"HỪ, TÔI NGHE KHÔNG RÕ. MẮC MỚ GÌ TỚI CẬU?" Lý Bình không thua kém, đứng dậy, rống về phía A Văn, nhưng ánh mắt lại chọc thẳng vào tôi.

"LÝ BÌNH, MỘT VỪA HAI PHẢI THÔI. ĐỪNG CÓ QUÁ ĐÁNG, CẬU CHỈNH TÔI, TÔI KHÔNG PHẢN ĐỐI, NHƯNG KHÔNG ĐƯỢC GIẬN CHÓ ĐÁNH MÈO. CHƯỚNG MẮT TÔI THÌ TAN HỌC GIẢI QUYẾT, BÂY GIỜ LÀ GIỜ HỌC." Tôi cướp giật sự bùng nổ của A Văn, lần này không thể dùng giọng bình đạm được nữa.

"THẨM HI, CẬU KHÔNG PHẢI LÀ NGƯỜI! MẸ KIẾP, CẬU THẬT SỰ KHÔNG PHẢI LÀ NGƯỜI!" Lý Bình gào thét, vẻ mặt thê lương làm cho người ta phát lãnh. Phòng học chìm trong không khí đặc quánh khiến mọi người vô cùng khó chịu.

Tôi bĩu môi, dùng âm điệu vừa thờ ơ vừa quai quái, đáp:

"Ờ, tôi đâu phải người, là chó con mà. Trong tiết Ngữ văn, không phải tôi đã thừa nhận rồi sao?"

"Hô... Ha ha..." Cả phòng học nhốn nháo, chắc lại nghĩ tới trò khôi hài lần trước tôi gây ra. Tóm lại, không khí dịu đi không ít. Liếc Vũ một cái, nàng chỉ lắc đầu cười, tôi nghĩ chắc nàng đã phục lăn cái da mặt dày cui của tôi rồi.

Nói chung, không khí trong lớp xem như hòa hoãn, Lý Bình cũng không nói gì thêm, nhỏ ngồi phịch xuống ghế, tức tối một mình.