Vì Em Mà Sống

Chương 20

"Chị... đã ngủ chưa?" Lâu thật lâu, lâu đến nỗi tôi không phân biệt được sự an tĩnh đó rốt cuộc là mệt mỏi hay là giữ im lặng, nhưng cuối cùng tôi đã mở miệng.

"..."

Không trả lời, đang ngủ sao? Hay không muốn nói chuyện? Là bị câu hỏi lỗ mãng vừa rồi của tôi làm tổn thương?

"Chị, chị biết không? Lúc nhỏ, em rất hâm mộ những ai có ba. Trước 8 tuổi, em chưa từng gặp ba, thậm chí cũng không biết tên ông là gì. Nhìn các bạn có ba mẹ bên cạnh ân cần thăm hỏi, còn em lại không có, cảm giác này lấp đầy tuổi thơ của em. Khi còn bé, mẹ em đau bệnh liên miên, sau đó bà nhập viện. Mỗi khi bệnh của bà khá hơn một chút, bà sẽ không ăn không uống, ngồi trước cây dương cầm, đàn một ngày, sau đó tiếp tục ngã bệnh, rồi lại nằm viện. Thời thơ ấu, ấn tượng sâu nhất của em chắc là giường bệnh và mùi thuốc sát trùng đặc trưng." Tôi không biết nàng đang ngủ hay đang lẳng lặng nghe. Cổ họng nghèn nghẹn, tạm dừng một chút.

"Năm 8 tuổi, ba em xuất hiện. Ông ấy nói mẹ bị bệnh, không thể chăm sóc cho em, muốn mang em sang Anh. Ngoài bản 《 Kinh Thánh 》 kia, em không còn nhận được lời nhắn nào khác. Tới Anh rồi, em mới biết ba đã có vợ con. Vợ của ông ấy không thích em, thường đánh mắng em những lúc ông không ở nhà. Càng lớn em càng cảm thấy những gì mẹ làm không đáng, người đàn bà kia tâm địa độc ác, vậy mà ba còn thích bà ta, còn mẹ thì sao? Mẹ em là gì? Em là cái gì?" Cảm xúc vượt khỏi tầm kiểm soát, mấy câu cuối trở nên mơ hồ, tôi cuộn chặt nắm tay cố kiềm chế nước mắt lưng chừng trên khóe mi.

Vũ không ngủ, bởi vì tôi cảm giác được nàng nhẹ nhàng đem thân thể run rẩy của tôi ôm vào lòng. Nước mắt cuối cùng không nhịn được, đua nhau trượt theo mái tóc. Nàng không nói gì hết, chỉ im lặng ôm tôi.

"Em thay đổi, biến thành con nhím càng ngày càng hận đời. Đánh nhau sinh sự, có lẽ là kỳ vọng cái đau thể xác có thể che giấu bất mãn trong lòng. Năm 12 tuổi, ba chịu hết nổi mỗi ngày phải giúp em thu dọn tàn cục. Ông ấy mua một căn nhà trong thành phố này, đẩy em về, mỗi tháng gửi chi phiếu để em tự sinh tự diệt." Nghẹn ngào nói không ra tiếng, lại ngừng lời, cố gắng chế ngự cảm xúc.

Hồi lâu, thở dài một cái, tiếp tục: "Ông ấy sắp xếp cho em một trường sơ trung, nhưng được một năm thì bị bắt buộc thôi học. Nhà trường nói quản không nổi em. Em là dạng gì? Là thứ gì? Đã đánh nhau còn học kém? Sau này chuyển tới trường mình, lại tiếp tục sinh sự đánh nhau, nhưng em khôn ra, đem thành tích bảo đảm ở top 50, cứ như thế là không có lệnh cưỡng chế đuổi học. Em muốn đến trường hay không, là một chuyện, trường học muốn em hay không, là một chuyện khác."

Nàng vẫn không lên tiếng, nhưng ôm tôi chặt hơn, cho tôi hơi ấm và sự đồng cảm.

"Đáng nhẽ em cứ như vậy, dùng tiền ba cấp, bạc nhược sống qua ngày. Nhưng thế giới này quá nhỏ. 2 năm sau, ở trên đường, em gặp lại mẹ. Bà cười rạng rỡ lắm. Em chưa từng thấy bà cười đẹp như vậy. Bên cạnh bà là một người đàn ông, hai người dắt theo một bé gái, trông rất hạnh phúc. Hạnh phúc ấy là cái mà em hằng khao khát, nhưng mãi mãi không bao giờ có được." Miệng đắng chát, tôi nghĩ nước mắt cả đời mình cũng bị tôi đổ hết rồi.

"Em có cảm giác bị lừa. Mẹ từng nói: "Hi, mẹ yêu con." Nhưng nếu bà yêu em, tại sao đã lâu như vậy mà chưa từng đến thăm em? Thậm chí ngay cả một cuộc điện thoại, một phong thư cũng không có? Chẳng lẽ trong trí nhớ của bà, em không hề tồn tại? Khi đó em mới phát hiện, thì ra em là người dư thừa. Bọn họ đều đã có gia đình, còn em chỉ là một đứa trẻ không ai để ý. Em nghĩ sự biến mất của em có lẽ sẽ giúp ba mẹ từ đây sống thanh thản hơn."

"Chị biết không? Khi em lấy dao cắt cổ tay, nhìn máu phun ra tung tóe, một khắc đó, em thực sự giải thoát. Cảm nhận sinh mạng từng chút từng chút mất đi, em tuyệt vọng nghĩ nếu bọn họ không thương em, tại sao phải sinh ra em? Nếu sinh ra em, tại sao không thương yêu em? Em đã làm sai cái gì?" Cười khổ một cái, "Khi sinh mạng sắp tận, em lại hối hận, em hối hận đã buông bỏ mạng sống quá dễ dàng, lúc ấy, nỗi sợ hãi chiếm lĩnh hết đầu óc của em. Sau đó, là Lý Bình đã cứu em, đưa em đến bệnh viện. Cho nên bây giờ chuyện nhỏ quá đáng với em, em cũng không trách cứ, vì em nợ nhỏ một mạng."

"Hi..." Vũ khẽ gọi.

"Dạ?" Tôi nấc, thấp giọng đáp.

"Em luôn khiến cho người ta đau lòng..." Tiếng Vũ nghẹn ngào, thương xót.

"..."

"..."

Hai người lại rơi vào yên lặng.

"Chị, thật có lỗi, nói với chị nhiều như vậy, không dọa chị chứ?" Khóc đủ, tôi cười, vẫn ở trong lòng nàng, cảm thụ nhiệt độ cơ thể của nàng. Nàng không nói gì, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, lại ôm tôi chặt hơn.

Khẽ thở dài, đưa tay ôm nàng, nói:

"Cám ơn chị, cám ơn chị đã nghe em nói. Khuya rồi, mình ngủ nhé. Chị ơi, có chị ở bên, thật tốt!"

Cả hai không nói chuyện nữa.

Một đêm không ngủ, có lẽ là nhớ lại nhiều chuyện không vui trước kia, tôi chỉ lặng lẽ nằm đó, nghe tiếng hô hấp nhẹ nhàng của nàng. Đêm ấy nàng ngủ không ngon lắm, thỉnh thoảng trong hơi thở thì thầm vài tiếng. Không biết là nàng buồn cho tôi hay là vì trên đời này có nhiều người đáng thương mà thấp giọng thở dài?

Không hiểu vì sao, tôi đã sẵn lòng biểu hiện bộ mặt chân thật nhất của mình trước mặt nàng. Tôi không sao biết được suy nghĩ của nàng khi tôi đem cái yếu ớt nhất, tự ti nhất, bất lực nhất của mình bày ra trước mặt nàng, nhưng tôi tình nguyện tin rằng nàng thương tiếc tôi, đau lòng tôi. Tôi luôn hi vọng trên thế giới này có một người có thể cho tôi sức mạnh bước tiếp những lúc tôi ngã lòng; cho tôi dũng khí đứng lên những lúc tôi tuyệt vọng; và vào những lúc tôi hỏi đời mà thì thầm bên tai tôi câu nói: "Wǒ ài nǐ".