Vì Em Mà Sống

Chương 8

Vừa vào lớp, liền liếc qua chỗ Lý Bình ở gần cửa sổ, nhỏ đang trợn mắt nhìn tôi. Trừng nhau vài giây, tôi lại nhận được cái khinh thị của nhỏ. Hình như người đụng chạm trước là nhỏ mà? Sao tự dưng trắng mắt lườm tôi? Công lý ở đâu hỡi trời?

Bất chấp sự khinh thường của Lý Bình và đám người hầu, xoải bước trở về chỗ ngồi. Ổn định xong, chà, tâm tình sáng sủa hết sức, vuốt vuốt quyển 《Kinh Thánh》 trong tay, cười tủm tỉm.

"Thẩm Hi, Thẩm Hi..." Lớp phó môn Văn, Lữ Viễn Văn, ngồi bàn trước quay đầu lại nói chuyện với tôi. Xin thanh minh trước, là một bạn nữ, nhìn cái tên còn tưởng là nam sinh phải không.

Từ khai giảng tới giờ, tôi gần như chưa từng chủ động bắt chuyện. Lữ Viễn Văn thì ngược lại, rảnh rỗi liền quay xuống huyên thuyên hai câu trời nam đất bắc với tôi. Tôi không ghét, có thể vì Lữ Viễn Văn cũng là một tomboy thẳng tính, nhỏ khiến tôi có cảm giác gần gũi.

Căn cứ lời nhỏ, cái tên này chỉ do bất đắc dĩ. Lúc mẹ nhỏ mang thai nhỏ, bà đến bệnh viện siêu âm, bác sĩ khẳng định đó là con trai, làm cả nhà nhỏ mừng húm. Quần áo, giày dép, bỉm lót đều chuẩn bị đâu vào đấy, tên cũng được hai bên nội ngoại bàn bạc luôn. Ai dè sau chín tháng mười ngày thì sinh ra một bé gái, chuyện này làm ông nội của nhỏ tức gần chết, nhưng ông lão kiên quyết không chịu đổi tên cho nhỏ, nói rằng con gái cũng phải nuôi như con trai, phải xuất sắc hơn cả con trai.

"Ê, Thẩm Hi..." A Văn đẩy tôi một cái.

"A? Hả?" Tôi du hồn tỉnh lại.

"Thẩm Hi, tôi nói, cậu làm gì mà cười như con ngố thế?" A Văn cười giễu nói.

"Ngố? Văn à, cậu gặp qua đứa nào ngố mà xinh trai thế này chưa?" Tôi tự đắc nói.

"Hi này, không phải tôi nói, vừa rồi cậu thật sự quá tàn khốc, tôi sùng bái cậu." A Văn đặt hai tay trước ngực, vẻ mặt mê ly.

"Đừng, cậu đừng sùng bái tôi, cái chính là, đừng...làm...tôi...mắc...ói." Tôi làm như sắp mửa tới nơi.

Hai đứa ngồi cười một lát, tôi bỗng nghĩ tới vài chuyện, bèn nói với nhỏ:

"A Văn này, cậu có thể giúp tôi lấy lịch dạy của cô giáo Hà không? Tôi muốn biết hôm nào nàng có tiết, hôm nào không có."

"Ớ, tôi nói, Hi, không phải cậu đang tia cô đấy chứ?" A Văn vẫn còn trưng bộ mặt mê ly, chỉ có giọng nói là hơi đàng hoàng một chút.

"Xí, tôi muốn cúp tiết, cúp cũng phải có trình độ. Giáo viên sắp lên đứng lớp, không thể qua lớp khác tuần tra, cúp đi. Đồ con heo, cậu đang nghĩ cái quái gì vậy?" Tôi biện bạch, đỏ mặt.

"Biết rồi, biết rồi, lát nữa tuồn cho. Tôi chỉ hỏi tí thôi, cậu kích động quá làm gì?" A Văn lầu bầu đi ra ngoài, bỏ lại mình tôi. Đúng rồi! Tôi kích động chi vậy?

Mấy tiết sau, tôi không tập trung. Học cũng học không được, ngủ cũng ngủ không xong. Trong đầu toàn là hình bóng của cô giáo Hà, cùng câu hỏi của A Văn: "Không phải cậu đang tia cô đấy chứ?" Chẳng lẽ tôi thật sự thích nàng? Thích? Hay không thích? Nếu thích nàng, đó là yêu sao? Nếu không phải yêu, vậy nó là cái gì?

Ôi, phiền quá đi mất. Tôi thích nàng sao? Nhưng mà tôi là con gái, nàng cũng là con gái, tôi có thể thích nàng sao? Mặc dù Lý Bình là bạn gái tiền nhiệm của tôi, nhưng tôi rất rõ ràng, tôi không yêu nhỏ. Ở cùng Lý Bình, chỉ vì tôi hiu quạnh, cũng có thể vì hai chúng tôi đều thấy cô đơn.

Hồi còn sơ trung, ngoài số ít biết quan hệ của chúng tôi, những người khác đều nghĩ rằng tôi và Lý Bình là bạn bè thân thiết. Ở nhà, nhỏ thường ôm eo tôi, thân mật gọi tôi một tiếng: ông xã. Nhưng trong mắt tôi, tất cả đều giống như trò đồ hàng của trẻ con, chẳng qua những ngày Lý Bình ở bên tôi giúp tôi cảm thấy đời mình không đến nỗi trơ trọi.

Bởi cô đơn mà đến với nhau, là phóng túng, không chịu trách nhiệm, nhưng cũng là bồng bột của tuổi trẻ, chắc chắn ai cũng sẽ trải qua. Chỉ là, trên con đường này, có vài người càng chạy càng xa, có vài người thì dừng lại, rồi từ chối bước thêm bước nữa.

"Hi, lại nghĩ ngợi gì đấy? Đó, lịch dạy mà cậu muốn." A Văn đem mảnh giấy đập lên bàn tôi, "Thế nào? Thần tốc chưa? Chỉ cần hai tiết đã thu thập được. Đó là vì Lữ Viễn Văn tôi vẻ ngoài phong lưu phóng khoáng, chạy tới lớp 1, 2, 4 tìm tụi con gái cắm hoa si, tụi nó liền ngoan ngoãn cống nạp hết thời khóa biểu. Không phải cô giáo Hà dạy từ lớp 1 tới lớp 4 ư. Tự cậu xem đi."

"Ờ, A Văn à, sao tôi có cảm giác, cậu xin tờ lịch này mà như thể đang kinh doanh nhan sắc? Tìm đại vài người hỏi han không được sao? Đâu nhất thiết phải tìm gái cây si?" Tôi nhìn nhỏ rẻ mạt, được của hời mà còn khoe mẻ, tôi hay nói thế.

"Hừ, tôi làm vì ai hả? Hi, đúng là không thể đối quá tốt với cậu, cậu là phường Hán gian hại nước hại dân..." A Văn nói kháy.

Mạch suy nghĩ của tôi dừng lại tại mấy chữ "phường Hán gian", tôi nhớ ban nãy cô giáo Hà nhéo mặt tôi, cũng cười mắng tôi là "vẻ mặt Hán gian". Vui vẻ cất tờ giấy vào túi áo, tôi mỉm cười, cười đến đặc biệt hạnh phúc. A Văn cũng cười, nhỏ cho là tôi cười vì câu nói của nhỏ, nhưng không phải, đó là vì tôi vừa nhớ đến cô giáo Hà. Tôi đoán, tôi thích nàng, vậy là tôi yêu nàng sao? Tôi có khả năng yêu nàng sao?

"Hi, tôi cảm thấy gần đây cậu vui vẻ hơn rất nhiều." A Văn bất chợt ứa một câu, suýt nữa quẳng tôi vào hố mìn.

"Ê, sao nói thế? Mới nãy không thấy tôi khóc bù lu bù loa trước mặt cả lớp à?" Tôi giả nai, sợ nhỏ thình lình lại nhả ra câu gì nữa.

"Cậu có thể khóc, chứng tỏ cậu nguyện ý đem cảm nhận trong lòng trút hết ra! Từ hồi khai giảng cậu vẫn luôn lạnh lùng, đã ít nói còn kiệm lời. Cậu nhìn sự thay đổi của mình đi, bây giờ cười nhiều hơn rồi, vậy có phải tốt không." Nhỏ nói câu này không mìn nổ như câu hồi nãy, song, lại khiến tôi phải suy ngẫm. Tôi thay đổi? Vui vẻ hơn? Là điều gì đã khiến tôi thay đổi? Là cô giáo Hà ư? Là Vũ?