Vị Hôn Phu Nhà Giàu Bị Mất Trí Nhớ

Chương 10

Giang Uyển không quan tâm đến tiếng cá cược và những nụ cười chế giễu ở sau lưng, ăn xong bánh trứng, cô lên sân thượng hít thở.

Quang cảnh ở đây rất đẹp, trước đây Hạ Khinh Chu đã từng đưa cô đến.

Mỗi lần sắp tới kỳ thi, anh đều đưa cô đến đây.

Biết rằng cô không thể có cơ hội yên lặng mà học ở nhà, anh đặc biệt tìm chỗ này.

Để dạy kèm cho cô.

Không chỉ yên tĩnh, mà phong cảnh còn rất đẹp.

Giang Uyển thích ngắm cảnh đêm từ trên cao, cô cảm thấy ánh đèn vào ban đêm giống như những vì sao trên bầu trời.

Cô nhìn cảnh đêm ở đằng xa, vẫn đẹp như ngày nào.

Sân thượng đã xây kín xung quanh, không lạnh nhưng đứng lâu vẫn sẽ có hơi lạnh.

Vì vậy, cô mở cửa đi vào.

Ngang qua đám người, cô cũng không cố ý tìm kiếm, nhưng nhìn thoáng qua liền thấy Hạ Khinh Chu khoan thai tới muộn, nhưng vẫn được chúng tinh phủng nguyệt.

Những người quá nổi bật luôn có thể dễ dàng trở thành tâm điểm của đám đông.

Hôm nay, hiếm có khi thấy anh mặc vest, mặc dù anh vẫn bình thường như mọi khi, nhưng người ta vẫn khó bỏ qua sự tồn tại của anh vì khí chất tự nhiên và cao quý sẵn có của anh.

Không biết cô gái bên cạnh anh đã nói gì, anh im lặng nhìn cô ấy, dưới ánh đèn, đôi mắt anh trong veo, mang theo nụ cười nhàn nhạt.

Anh lắc ly sâm panh trong tay và nhấp một ngụm.

Khi nhìn lên, anh tình cờ nhìn thấy Giang Uyển.

Nhưng chỉ trong một khoảnh khắc ấy mà thôi, sau đó anh đã nhìn đi nơi khác.

Biểu cảm của anh cũng không có gì thay đổi.

Dường như vô tình gặp một người lạ.

"Hồi nãy ai cược Hạ Khinh Chu và Giang Uyển nối lại tình cũ, trả tiền trả tiền mau."

"Đây mới là bắt đầu. Ai thắng còn chưa biết đâu."

"Bắt đầu cái gì chứ, trước đây có thấy Hạ Khinh Chu dẫn theo bạn gái nào bên cạnh ngoài Giang Uyển chưa? Đây rõ ràng là đã chấm dứt* rồi."

*移情别恋: hán việt là "di tình biệt luyến", cắt đứt, đoạn tuyệt quan hệ với một người nào đó.

"Chậc, gì chứ? Cũng do Giang Uyển chẳng muốn tranh giành."

Ánh sáng quá chói. Công suất của bóng đèn chắc phải lớn lắm.

Còn nữa, trong đây quá nhàm chán.

Nó ngột ngạt đến mức tưởng như chưa bóp cổ đã thở không ra hơi.

Cô thực sự không thích bầu không khí như thế này.

Thoát khỏi nơi nhộn nhịp không thuộc về mình, Giang Uyển đi vào phòng WC.

Cô lấy nước lạnh rửa mặt.

Vốn dĩ cô muốn tìm một nơi yên tĩnh và vắng vẻ, ít người hơn một chút, cũng không muốn gặp lại những người quen cũ ở nơi này.

Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười giễu cợt của Giang Nguyên, Giang Uyển cam chịu gật đầu.

Nhưng có vẻ như ông trời không muốn để cô được yên.

Giang Nguyên chế nhạo: "Sao rồi? Bây giờ rốt cuộc cũng nghĩ kĩ rồi, muốn đến xin Hạ Khinh Chu tha thứ sao?"

Vẻ mặt Giang Uyển bình tĩnh, chỉ nói: "Tránh ra."

Điều mà Giang Nguyên ghét nhất chính là thái độ thờ ơ với mọi thứ của Giang Uyển.

"Cô thực sự vẫn coi mình là đại tiểu thư nhà họ Giang sao? Chẳng qua chỉ là đứa con hoang của một người đàn bà lăng nhăng. Con chó bị coi thường còn biết vẫy đuôi với chủ. Còn cô thì sao, sống và ăn ở trong nhà tôi bao nhiêu năm rồi, đến lời cảm ơn cũng không biết nói sao?"

Giang Uyển đến gần cô ta, giọng nói bình thản: "Cô lặp lại những lời vừa rồi một lần nữa."

Giang Nguyên thật ra có chút sợ cô.

Bề ngoài trông cô yếu ớt và dễ bắt nạt nhưng thực chất lại là một con chó điên không sợ chết.

Đặc biệt là khi nói đến mẹ của cô.

Giang Nguyên từng bị cô cắn một lần.

Lúc đó, cô ta đã đốt di vật do mẹ của Giang Uyển để lại, Giang Uyển không nói một lời, kéo cô ta xông vào đống lửa.

Giang Nguyên chật vật nhìn thấy gương mặt được chiếu sáng bởi ngọn lửa của cô lúc đó.

Không có gì trong đôi mắt đó.

Trống rỗng và bình lặng.

Cô không sợ chết, cô muốn Giang Nguyên chết cùng.

Nếu bố mẹ cô ta không về kịp, e rằng cả hai người đã chết trong đám cháy.

Cô không dám lặp lại những gì vừa nói, bởi vì cô biết Giang Uyển có thể làm bất cứ thứ gì.

Một lúc lâu sau cô ta cũng không dám nói lời nào, Giang Uyển lướt qua rồi rời đi.

Đối diện là khu vực hút thuốc, ngay khi Giang Uyển đi ra ngoài, lập tức bắt gặp một đôi mắt uể oải đang nhìn lại.

Áo khoác đã không cánh mà bay, bên trong chỉ có một chiếc áo sơ mi đen, cà vạt cũng đã được cởi ra.

Có lẽ vì cầm nó vướng tay nên anh buộc vào cổ tay.

Anh rất trắng, có lẽ là do di truyền, dù cho có bị rám nắng thì trong thời gian ngắn anh cũng có thể nhanh chóng trắng trở lại mà không cần dùng gì cả.

Ánh đèn mờ ảo, và anh cũng chìm trong bóng tối.

Đôi mắt đào hoa thon dài, nhưng trong mắt không có bất kỳ cảm xúc nào khác.

Chỉ là hút thuốc ở đây tình cờ được ăn dưa.

Không biết anh đã ở đó bao lâu, cũng không biết đã nghe được bao nhiêu.

Nhưng nhìn chiều dài điếu thuốc trong miệng anh, có lẽ đã được một lúc.

Ít nhất, anh đã nghe thấy mọi thứ.

Chân Giang Uyển cứng đờ, không đi nổi.

Giống như bị buộc chặt ở đó không thể cử động.

Vì vậy, cô cố gắng giữ bình tĩnh và chào anh: "Chào buổi tối."

Hạ Khinh Chu cười nhẹ, "Cô vẫn khá lạc quan đấy."

Không thể phân biệt đó là lời khen ngợi hay sự mỉa mai.

Giang Uyển cười: "Vẫn ổn."

Không giống như nụ cười ẩn ý của Hạ Khinh Chu, nụ cười của cô rất chân thành.

Chân thành đến mức như thể người phụ nữ vừa rồi nói chuyện trong phòng WC không phải là cô.

Sau lưng anh là một cô gái mặt trái xoan đi tới.

Chính là cô gái đã bước vào hội trường với Hạ Khinh Chu, cô ấy đã thay quần áo, đang dùng khăn ướt lau tay trái liên tục.

Khẽ cau mày: "Vẫn còn có mùi rượu đỏ."

Hạ Khinh Chu nhìn thấy cô ấy, dập thuốc: "Được rồi, đi thôi."

Cô gái đuổi theo: "Anh chờ em với."

Hóa ra anh ở đây không phải để hút thuốc mà là để đợi người.

-

Triệu Mộng Lan là con lai Trung-Hàn, trước đây cô ấy sống ở Hàn Quốc và chỉ mới trở về gần đây.

Với cô, những người ở đây đều là những người xa lạ. Vừa rồi cô bị người phục vụ không nhìn đường đổ rượu đỏ lên người, một mình cô cũng không dám vào WC, vì vậy cô muốn kéo Hạ Khinh Chu đi cùng.

Hạ Khinh Chu bị làm phiền nên đành gật đầu đồng ý.

Đi xa hơn, Triệu Mộng Lan hỏi anh: "Vừa nãy là ai vậy? Anh quen sao?"

Nhớ lại cuộc trò chuyện vừa nghe được, trên môi anh thoáng hiện lên nụ cười.

Vốn tưởng là đóa sen trắng mong manh, không ngờ lại là bông hồng hoang dã có gai.

"Quen biết nhưng cũng chẳng gọi là quen biết."

Triệu Mộng Lan ngẩn người, nghĩ mình không hiểu vì trình độ tiếng Trung quá kém.

Sự có mặt của Giang Uyển hôm nay dường như đã cho người khác đủ vốn liếng để bàn tán sau bữa tối.

Mọi người thường nhìn Hạ Khinh Chu một cách đầy ẩn ý và sau đó lại nhìn cô.

Đôi khi Giang Uyển còn có thể nghe được lời bàn tán của những người bên cạnh:

"Lúc thích thì bảo vệ chặt chẽ, không thích nữa thì còn chẳng bằng người xa lạ. Trước đây làm gì có chuyện cô ấy ngồi cùng chúng ta chứ, chỉ ngồi bàn chính thôi."

"Vậy mới nói, người càng giàu lại càng sa đọa."

Khi nghe họ nói về mình, Giang Uyển không muốn giải thích gì cả.

Nhưng sau khi nghe họ vu khống Hạ Khinh Chu, cô lại muốn xông tới giải thích.

Tranh luận với họ.

Trong câu nói vừa rồi có vu khống, xúc phạm Hạ Khinh Chu.

Nhưng cuối cùng cô vẫn im lặng.

Ăn xong bữa này rồi lặng lẽ rời đi.

Hạ Nhất Chu đứng trên bục nói cảm ơn, đại loại là mấy lời tương tự.

Cảm ơn mọi người hôm nay đã tới tham gia tiệc đầy tháng của con chị ấy.

Đằng sau có đứa trẻ chạy lung tung, va vào bàn Giang Uyển.

Nó ngồi trên mặt đất và khóc lớn.

Giang Uyển ôm nó ngồi lên chân mình, lau nước mắt cho đứa bé, nhẹ giọng dỗ dành: "Đau hả?"

Nó chớp mắt, những giọt nước mắt đọng trên lông mi.

Uất ức nhìn cô.

Giang Uyển lấy tay vỗ nhẹ lên góc bàn, cười nói: "Chị đánh nó cho em nhé."

Cậu bé đã ngừng khóc.

"Giang Uyển?"

Âm thanh trên đỉnh đầu làm cô phân tán sự chú ý.

Giang Uyển nhíu mày, nhìn thấy một khuôn mặt có hơi quen thuộc, đang đi tới gần cô.

Người đàn ông mặc bộ trang phục cao cấp, đứng thẳng như cây bách.

Vừa rồi còn có vẻ hoài nghi, lúc này mới xác nhận, anh ta cười chào hỏi cô: "Đã lâu không gặp."

Giang Uyển cố hết sức lục tung trí nhớ trong đầu, mơ hồ có một chút ấn tượng: "Tống Thiệu An?"

Anh mỉm cười gật đầu chào những vị khách ngồi cạnh cô.

"Cho tôi đổi vị trí được không?" Anh cười dịu dàng và lịch sự, "Tôi muốn nói chuyện với bạn cũ."

Bàn này toàn những vị khách không quan trọng, có địa vị thấp nhất ở giới thượng lưu này.

Tuy không quen mặt Tống Thiệu An, nhưng cái tên lại rất quen thuộc.

Cậu chủ lớn của Xuyên Ngự.

Có thể được nói chuyện với anh ấy thì không còn gì tốt hơn.

Người nọ đầu đồng ý mà không cần suy nghĩ.

Tống Thiệu An nói lời cảm ơn: "Cảm ơn."

Anh ấy ngồi xuống bên cạnh Giang Uyển, ánh mắt nhìn về phía trước.

Bài phát biểu của Hạ Nhất Chu đã kết thúc sớm.

"Hình như anh đi lâu quá rồi thì phải, em còn chẳng nhận ra anh nữa." Anh ta cười nhẹ.

Giang Uyển nhẹ giọng giải thích: "Trí nhớ của tôi không tốt lắm."

Tống Thiệu An biết không phải cô có trí nhớ không tốt, mà là cô chưa từng đặt anh ta ở trong lòng.

Anh ta biết tự lượng sức mình.

Anh ta quen biết Giang Uyển là vì Hạ Khinh Chu.

Hai nhà Tống-Hạ vốn là bạn bè, anh ta và Hạ Khinh Chu từ bé đã lớn lên cùng nhau.

Cũng chính vì Hạ Khinh Chu mà anh ta quen được Giang Uyển.

Hạ Khinh Chu nhiều lần đi tìm Giang Uyển, Tống Thiệu An đều đi cùng.

Nhưng tính Giang Uyển trầm mặc, không thích nói nhiều.

Nói chuyện với anh ta lại càng ít.

Không nhớ anh ta cũng là chuyện bình thường.

Anh cười khẽ: "Sang năm anh sẽ tốt nghiệp và trở về Trung Quốc, khi đó chắc chắn sẽ có thể gặp nhau thường xuyên hơn."

Giang Uyển gật đầu: "Vậy à."

Tống Thiệu An yêu cầu người phục vụ thay bộ đồ ăn một lần nữa.

"Vốn dĩ vì công việc, anh phải ở L.A thêm sáu tháng, nhưng vì muốn trở về quá."

Khi nói lời này, anh ta nhìn Giang Uyển.

Người nghe lại không để ý lắm.

Cô cầm cốc lên uống: "Ừ."

Giọng điệu trong trẻo, lạnh lùng.

Tống Thiệu An mỉm cười.

Có vẻ như cô vẫn không thay đổi nhiều, vẫn là cô gái nhỏ không thích nói nhiều.

Trong bữa ăn, Giang Uyển không ăn nhiều.

Ăn vài miếng đã đặt đũa xuống.

Tống Thiệu An bưng cho cô một bát canh: "Uống chút canh cho ấm bụng."

Giang Uyển lịch sự cảm ơn anh ta, nhưng cô không uống nước canh.

Tống Thiệu An có lẽ cũng đoán được.

Giang Uyển đối với người không quen, chỉ luôn giữ phép lịch sự.

Đã như vậy từ khi còn nhỏ.

Nhiều nhất cũng chỉ nói vài câu với Hạ Khinh Chu.

Không phải là anh ta không ngưỡng mộ, mà anh ta vẫn luôn ngưỡng mộ, đố kị với Hạ Khinh Chu.

Nhưng tự hỏi bản thân, những gì Hạ Khinh Chu đã làm cho cô thực sự là điều không gì có thể sánh được.

Trong những năm đó, Hạ Khinh Chu không hề do dự coi Giang Uyển quan trọng hơn cả mạng sống của mình.

Hạ Khinh Chu không phải là người tốt bụng gì cả, được gia đình chiều chuộng, từ bé anh đã là một tên hỗn thế ma vương.

Trước đây không ít lần anh nghịch ngợm, đích thực là một kẻ chơi bời.

Sau này, gặp được Giang Uyển, bản tính của anh mới bị kìm hãm lại.

Nhưng nó chỉ bị kìm nén trước Giang Uyển mà thôi.

Tất cả các ngoại lệ của anh, chỉ dành cho một mình Giang Uyển.

Giang Uyển là người vốn đã thiếu thốn tình cảm, nên dù không có tình yêu cũng chẳng sao.

Còn Hạ Khinh Chu không thiếu tình thương bao giờ, nhưng thiếu cô sẽ không sống nổi.

Thực sự là mỉa mai.

Bữa tối kết thúc, Giang Uyển không ở lại thêm.

Cô mặc áo khoác và lặng lẽ rời đi.

Tống Thiệu An vẫn luôn theo sau cô, cô biết.

Nhưng cô không quan tâm.

Đứng ở ngã tư, chuẩn bị bắt xe. Chiếc Cayenne màu xám bạc dừng trước mặt cô.

Cửa mở, Tống Thiệu An bước xuống: "Anh đưa em về."

Giang Uyển lùi lại một bước, cách ra xa: "Không cần đâu, cám ơn."

Tống Thiệu An đột nhiên nhìn về phía sau cô.

Giang Uyển do dự một lúc, sau đó cũng liếc nhìn về phía sau mình.

Con sông rất dài, nó dường như chảy qua toàn bộ thành phố.

Hạ Khinh Chu lười biếng dựa vào lan can bên sông, trong miệng ngậm điếu thuốc. Lúc này anh đang nhìn bọn họ, nụ cười trên môi có chút đùa cợt.