Vị Hôn Phu Nhà Giàu Bị Mất Trí Nhớ

Chương 48

Giang Uyển cười bất lực.

Thấy anh còn thở hổn hển là biết đã chạy cả một quãng đường dài.

Vào nhà rót cho anh một ly nước: "Phía bên nhà anh, không cần ở lại bên đó đón giao thừa sao?"

Anh quả thực có chút khát, uống vội cốc nước, thản nhiên đáp: "Cũng không phải lần đầu tiên lén chạy ra ngoài."

Đúng vậy, khi cả hai còn rất nhỏ, Hạ Khinh Chu thường lén ra khỏi nhà, cùng cô đón giao thừa.

Cùng cô đắp người tuyết.

Giang Uyển nhìn mặt đất sạch sẽ ngoài cửa sổ: "Chỉ tiếc là, mùa đông năm nay không có nhiều tuyết."

Hạ Khinh Chu không biết đang nghĩ gì mà im lặng như vậy. Thật lâu sau, anh mới bình tĩnh chuyển đề tài: "Lúc anh đến, đã thấy một sân khấu được dựng lên ở bên ngoài."

Nói đến đây, Giang Uyển đột nhiên nhớ tới. Sự hối tiếc nuối ban nãy bị cuốn đi, cô cười và nói rằng có một buổi biểu diễn ca nhạc vào ban đêm, hỏi anh có muốn đi nghe cùng không.

Nhìn thấy cô cười, Hạ Khinh Chu cũng cười theo: "Đi."

Cô thay một chiếc áo khoác dạ màu đỏ tía, mái tóc buông lơi tùy ý. Trông ít đi vài phần thanh nhã, nhưng có chút dễ thương, nghịch ngợm hơn.

Họ đi muộn, chỗ ngồi phía trước đã có người ngồi nên tùy tiện tìm một chỗ ít người ngồi.

Khi còn nhỏ, không cảm thấy tiếng hát yy aa trên sân khấu có gì hay, nhưng trưởng thành hơn rồi lại có thể nghe ra một chút mê hoặc.

Giang Uyển hỏi Hạ Khinh Chu, "Nghe nói bà nội Hạ cũng từng hát kinh kịch?"

Càng ngày càng đông, bên cạnh cũng có người ra vào, Hạ Khinh Chu lo lắng cô bị va chạm, móc chân lên chiếc ghế cô đang ngồi, kéo cô về phía mình.

"Ừ, hát côn khúc*."

*🤓Côn khúc - 昆曲 là một trong những loại hình cổ nhất của nghệ thuật ca kịch Trung Quốc. Đây là loại hình nghệ thuật đầu tiên của Trung Quốc được UNESCO đưa vào danh sách "Kiệt tác truyền khẩu và phi vật thể nhân... More loại". 💁‍♀️Côn khúc có nguồn gốc từ Côn Sơn, Tô Châu vào cuối thời nhà Nguyên (thế kỷ 14)

Bà nội anh mất sớm, Giang Uyển chỉ từng xem ảnh. Trong bức ảnh cả gia đình đó, bà ấy đang ôm một đứa bé vẫn đang quấn tã. Khi đó, bà chưa quá già, những đường nét già đi tự nhiên đi trên khuôn mặt, nhưng đôi lông mày lại rất dịu dàng. Mặc một bộ sườn xám xanh nước biển, nở nụ cười trên môi, nhìn đứa bé trong tay mình.

"Bà nội Hạ thật giỏi."

Anh cười cười: "Vậy anh không giỏi sao?"

Giọng điệu đùa cợt.

Giang Uyển cũng nở nụ cười: "Giỏi, anh giỏi nhất."

Dù là trước hay sau đều tỏa sáng rực rỡ, đơn giản, nhưng phi thường.

Vở kịch hát xong sẽ rất muộn, nhưng Giang Uyển không thể ngồi thêm được nữa. Hạ Khinh Chu đi về với cô.

Đèn lồng trước cửa nhà nào cũng được thắp sáng, hiếm có lúc nào ở nơi này lại náo nhiệt như vậy.

Người dì bên cạnh về nhà lấy chìa khóa, gặp Giang Uyển, bà cười mập mờ nhìn Hạ Khinh Chu, cũng không hỏi chuyện của hai người họ. Người trẻ tuổi dễ ngại ngùng, bà ấy hiểu. Nhưng vẫn không khỏi than thở: "Con nhỏ Thích Tuệ Tuế chết tiệt không biết lại đi đâu, sau bữa tối giao thừa là mất tăm mất tích."

Giang Uyển cười an ủi: "Con bé có rất nhiều bạn, tám phần là cùng nhau đi chơi."

"Bạn thì không sao. Nếu là bạn trai, dì phải đánh gãy chân nó."

Trong nhà hơi lạnh, cô bật đèn lên, Tiểu Quai lập tức chạy tới.

Cọ chân Giang Uyển, rồi cọ chân Hạ Khinh Chu.

Dáng vẻ như đang rải đều mưa móc*.

*雨露均沾(dùng 雨 và 露 để chỉ về ân huệ).Ý câu này là chỉ sự sủng ái của hoàng đế được chia sẻ đều cho tất cả phi tần trong hậu cung, không quá sủng ái cũng không lạnh nhạt ai.

Hạ Khinh Chu dừng lại, sờ nó vài cái, ánh mắt rơi vào tủ lạnh của Giang Uyển. Hỏi cô, "Hôm nay em ăn gì?"

Giang Uyển lần lượt báo tên các món ăn.

Anh khẽ nhíu mày, không ngoài dự đoán của anh, đơn giản còn thiếu chất.

"Đói bụng không, để anh nấu cho em mấy cái sủi cảo?"

Cô tỏ vẻ ngượng ngùng: "Nhưng ở nhà không có sủi cảo làm sẵn."

Hạ Khinh Chu hỏi: "Em có vỏ sủi cảo không?"

Cô gật đầu: "Có."

Vì vậy Hạ Khinh Chu bắt đầu làm.

Món ăn yêu thích của Giang Uyển.

Anh miệt mài tìm hiểu từ bà của Tống Thiệu An trong một thời gian dài mới học được.

Giang Uyển vào bếp liếc mắt nhìn, Hạ Khinh Chu cao 1m87, cổ tay áo xắn lên mấy vòng, lộ ra cơ bắp tay rõ nét mê người. Viền áo được sơ vin gọn gàng vào cạp quần, phía trên thắt một chiếc thắt lưng đen. Nghiêng người cầm dầu mè, có thể mơ hồ nhìn thấy đường viền của vòng eo.

Dáng vẻ này xuất hiện trong nhà bếp vậy mà lại có vẻ hài hòa.

Không hiểu vì sao Giang Uyển nhìn xong, lại không thể rời mắt.

Sau khoảng nửa tiếng, sủi cảo cuối cùng cũng đã chín. Anh chia thành hai bát rồi mang ra, bát lớn hơn đặt trước mặt Giang Uyển

Giang Uyển nhìn cái bát to hơn mặt, trầm mặc một lát: "Muốn no chết em à?"

"Ăn không hết thì để lại."

"Lãng phí thức ăn là không tốt."

Anh bất lực, lại có chút chiều chuộng mà cười: "Ăn không hết còn có anh."

Không biết là Giang Uyển đánh giá thấp bản thân, hay là Hạ Khinh Chu quá hiểu cô.

Cô ăn hết cả bát, chỉ thiếu đường uống cạn cả nước canh. Còn ăn được cả một đồng xu bên trong. Đây là phong tục của Bắc Thành, ăn được đồng xu có nghĩa là sẽ may mắn trong năm tới. Trước đây ở nhà, chỉ trong bát Giang Nguyên và những người khác mới có tiền xu, cô chưa có bao giờ.

Tự nhiên bây giờ cô rất vui, rửa sạch đồng tiền, coi nó như bảo bối. Đồng tiền đó không phải là đồng mà Hướng Vân Thanh đã đưa cho Hạ Khinh Chu.

Hạ Khinh Chu thu dọn bộ đồ ăn, đi vào phòng bếp. Không quên giễu cợt cô nàng: "Vừa rồi ai lo ăn không hết được?"

Giang Uyển thấy anh đã nấu ăn mà còn rửa bát thì không hay lắm, nói cô sẽ làm. Hạ Khinh Chu không cố chấp nữa, mà đứng sang một bên, dựa vào tường, dáng vẻ có chút lười biếng.

Xem cô rửa bát.

"Sủi cảo anh làm có hương vị giống như bánh do bà ngoại làm."

Anh cười nhẹ: "Học hơn một tháng có thể không giống sao?"

Bên ngoài sôi động náo nhiệt, thỉnh thoảng lại có tiếng trẻ con đánh nhau, rồi lại vang lên vài tiếng đốt pháo. Ánh đèn màu vàng ấm áp trong nhà cũng làm cho căn phòng lạnh lẽo có chút không khí pháo hoa.

Đôi khi bất chợt nói về quá khứ, cả hai lại nhìn nhau cười.

Hoặc nói đùa, cười vui vẻ.

-

Sau khi làm xong mọi việc, bật TV lên, đúng lúc kịp xem nửa sau của Xuân vãn*.

*Gala năm mới CCTV, còn được gọi là Đêm hội mùa xuân.

Trên bàn có một ít hoa quả sấy khô và trà nóng, Giang Uyển vừa mới pha xong, còn nóng.

Trong căn phòng ấm áp, Tiểu Quai nằm trong tay cô, Hạ Khinh Chu đang ngồi bên cạnh cô. Thỉnh thoảng cho cô một quả óc chó và bóc một quả cam.

Bình yên chỉ là bề ngoài, không biết ai là người bắt chuyện trước. Đề tài mà cả hai đều biết rõ, nhưng cứ thế bị xé toạc.

Hạ Khinh Chu hỏi cô: "Khi nào thì đi?"

Giang Uyển ôm Tiểu Quai: "Giữa năm, còn chưa đưa ra thời gian cụ thể."

Anh gật đầu, chợt nhận ra mình nghiện thuốc lá nên nhét viên kẹo bạc hà vào miệng và nhai mạnh.

Gió đêm đột nhiên nổi, cửa sổ khép lỏng, lúc này mới khẽ động. Hạ Khinh Chu đột nhiên nở nụ cười: "Em nói, anh có thể sống tới lần sau gặp lại không?"

Có vẻ giống như một câu đùa, nhưng thực sự đang hỏi về ngày trở lại.

Giang Uyển không đáp mà nói: "Anh sẽ sống lâu trăm tuổi. Em đã cầu xin Quan Âm nương nương rồi."

Không biết nói ra sao, người động tình sâu hơn, toàn thân đều sẽ bị thương. Chỉ là lời nói hờ hững này cũng đủ khiến cảm xúc đang khổ sở giãy dụa của Hạ Khinh Chu sụp đổ. Anh không nói nữa, chìm vào sự im lặng kéo dài.

Làm sao có thể cam tâm, rõ ràng là chỉ thiếu có một chút nữa thôi.

Nhưng vận mệnh đều trêu đùa anh.

Tối hôm đó, họ cùng nhau đón giao thừa, xem Xuân vãn xong cũng không đổi kênh, chương trình đêm muộn là phát lại bộ phim điện ảnh cũ. Xem được một nửa thì Giang Uyển ngủ mất.

Gối đặt trên tay vịn của sô pha, cô tựa vào gối, an tâm ngủ.

Hạ Khinh Chu trở về phòng, lấy chăn bông đắp cho cô.

Rồi anh nhìn cô rất lâu, rất lâu.

Muốn mãi mãi ghi nhớ khuôn mặt này, nhớ rõ ràng một chút.

-

Thời gian trôi qua thật nhanh, dù là trong lòng thầm mong thời gian trôi chậm lại.

Nhưng không như mong muốn.

Đơn của Giang Uyển đã được thông qua từ lâu, bệnh viện cũng đã có phản hồi. Mấy ngày nay cô đang bận chuẩn bị một số thứ cần thiết.

Bác sĩ Trương thêm cô vào một nhóm nhỏ, đó đều là những bác sĩ đi cùng cô lần này. Một số giống như cô, đến đó lần đầu tiên, một số đã có kinh nghiệm. Họ sẽ được kể một số kinh nghiệm trước đây. Ví dụ, phải mua gì và những gì không cần thiết. Mang quá nhiều đồ rất cồng kềnh.

Hạ Khinh Chu dường như phát giác ra điều gì đó, gần đây thường xuyên đến thăm cô. Thỉnh thoảng mang theo một ít lá trà, trà Kim Tuấn Mi* mà cô thích uống.

*Trà Kim Tuấn Mi là một trong những loại hồng trà quý của Trung quốc. Được chế biến thủ công từ những lá trà non của những cây cổ thụ trên đỉnh Vũ Di Sơn.

Đôi khi là thức ăn cho mèo, mua cho Tiểu Quai. Giang Uyển ngập ngừng nhận thức ăn cho mèo, nói cảm ơn. Thấy sự kỳ lạ của cô, Hạ Khinh Chu liếc mắt nhìn, những thứ thuộc về Tiểu Quai đã không còn ở đây nữa.

Anh đã có câu trả lời trong đầu.

Nhưng giả vờ như không biết, thức ăn cho mèo đã được để trong tủ thấp. Hỏi cô, "Em đã ăn chưa?"

Cô gật đầu: "Em ăn rồi."

Lại hỏi anh: "Còn anh thì sao?"

"Vẫn chưa."

Giang Uyển nói: "Trong tủ lạnh còn có mấy cái sủi cảo, nhưng là đông lạnh, nếu như anh ăn thì em nấu cho?"

Hạ Khinh Chu gật đầu: "Cảm ơn."

Họ qua lại bình yên, giống như chẳng khác gì quá khứ.

Giang Uyển mở tủ lạnh, lấy sủi cảo bên trong ra, bật bếp.

Hạ Khinh Chu nhìn thoáng qua hai chiếc vali trong góc. Anh ngồi xuống, uống trà mà Giang Uyển pha cho anh. Hương vị đậm đà trước đây, giờ lại có chút chua chua khó uống.

Trà không đổi, nhưng người đã thay đổi.

Bếp lửa đã tắt, Giang Uyển bưng bát sủi cảo đi ra. Hạ Khinh Chu ăn hết, không còn một cái nào.

Giang Uyển cười nói: "Xem ra anh rất đói."

Hạ Khinh Chu cười không nổi.

Con người rơi vào tình trạng bi thương bất lực tới cùng cực, dường như cũng mất đi khả năng ngụy trang.

Thời gian đó thực sự là lúc Hạ Khinh Chu bận rộn nhất, nhưng anh đã đẩy lùi công việc của mình, trực tiếp tới Giang Bắc ở.

Ngày hôm sau khi đến tìm Giang Uyển, anh thấy cửa phòng của cô đã đóng chặt. Quần áo đang phơi bên ngoài cũng không còn nữa.

Anh đột nhiên hoảng sợ, không thể nói chính xác cảm giác của mình. Anh đến bệnh viện để tìm cô, các đồng nghiệp cũ của cô nói rằng sau khi tốt nghiệp cô đã không tới đây nữa.

Cô ấy nhận ra Hạ Khinh Chu và biết mối quan hệ của anh và Giang Uyển khá thân thiết.

"Mấy ngày nữa cô ấy lên máy bay, anh không biết sao?"

-

Giang Uyển không biết phải nói lời từ biệt với Hạ Khinh Chu như thế nào, nên tốt nhất là không nói gì.

Nhưng không ngờ lại gặp anh ở sân bay.

Có một chiếc vali màu đen bên cạnh, trông anh có vẻ hơi hốc hác, trên mặt đã mọc râu lớt phớt.

"Anh biết em muốn đi, nhưng không biết em đi khi nào. Vì vậy, anh vẫn đợi ở đây suốt mấy ngày qua."1

"Giang Uyển, anh đi cùng em, được không?"

Anh cười nói ra câu này, nhưng ngữ khí lại mang chút gì đó cầu xin.

Nhìn thấy cảnh này, những người cùng nhóm không nói nên lời. Họ có thể hiểu được sự không nỡ của gia đình và bạn bè, bởi vì mỗi người trong số họ đều phải đối mặt với cùng một vấn đề trước khi đưa ra quyết định này.

Nhưng như này, xin đi cùng là lần đầu tiên thấy.

Giang Uyển thông báo cho họ một tiếng, bảo họ đợi cô ở phía trước, cô sẽ đến ngay. Cô bước đến trước mặt Hạ Khinh Chu, hỏi anh tại sao anh lại hốc hác như vậy.

Anh không trả lời, chỉ lặp lại một câu: "Có được không?"

"Hạ Khinh Chu."

Cô vuốt ve khuôn mặt anh, nở nụ cười dịu dàng, "Quen biết anh, là vinh hạnh của em, cũng là may mắn lớn nhất trong cuộc đời em. Chúc anh bình an."

Không đáp lại câu hỏi của anh, nhưng dường như đáp án cũng đã được đưa ra.

Cuối cùng cô nói một tiếng tạm biệt với anh.

Giang Uyển rời đi, Hạ Khinh Chu ngồi ở sân bay, từ khi trời còn sáng đến ban đêm.

Những người xung quanh qua lại vội vã.

Một số người trong số họ đang đuổi cho kịp chuyến bay, một số người đang đón bạn bè. Mục tiêu của mọi người đều rõ ràng, duy chỉ có anh.

Anh ngồi đó, giống như một con mèo hoang bị bỏ rơi, trái tim không có nơi ngự, nhà cũng không còn.

Như thể nghe thấy ai đó gọi tên mình, Hạ Khinh Chu.

Giọng điệu dịu dàng quen thuộc.

Anh vội nhìn lên, nhưng không có gì bên cạnh.

Mãi đến tận giờ phút này, anh mới thực sự nhận ra, Giang Uyển đã đi rồi.

Không chút lưu luyến mà rời xa anh.

Cô đi theo đuổi thế giới rộng lớn và những lý tưởng cao cả của mình, rời bỏ anh mà không chút luyến tiếc.+

Hạ Khinh Chu suy sụp cúi đầu, cảm thấy mình thật nực cười.

Anh ngơ ngác, lấy tay che mặt, ngón tay ướt đẫm, vai khẽ run lên.

Chúng ta sẽ gặp lại chứ? Em rõ ràng, không định gặp lại tôi.