Vi Phu Không Hưu Thê

Chương 13

Tay Diệp Thư Vân mới chạm vào giày, Mạnh Vân Trạch đã vọt qua nàng, nhẹ nhảy lên mặt nước, chạy theo hướng chiếc khăn, hắn nhanh chóng duỗi tay ra, nhặt lấy khăn bị vứt trong nước đang ẩn ẩn phát sáng. Theo ánh màu bên dưới, trong suối nước như có quầng sáng lập loè, Diệp Thư Vân chăm chú nhìn qua, ánh sáng kia bỗng nhiên biến mất không thấy. Trong giây lát, khăn đã bị hắn nắm trong tay, sau đó Mạnh Vân Trạch quay người lại xách tiểu đạo sĩ mang về theo.

Diệp Thư Vân trong lòng thở dài, có chút công phu phòng thân thật là tiện lợi, không cần ướt giày vớ đã có thể xuống nước. Lúc trước cha đưa ca ca đi tập võ, nàng đang lẽ nên trộm học một chút.

Thấy tiểu đạo sĩ cùng Mạnh Vân Trạch đã đứng yên ổn bên bờ suối, Diệp Thư Vân mới tiến lên hỏi tiểu đạo sĩ: "Sư phụ ngươi không dạy nếu không có người lớn bên người thì trẻ nhỏ không được xuống nước sao? Rất nguy hiểm đó!"

Nửa cái ống quần tiểu đạo sĩ đã ướt đẫm, giờ phút này nước đang "Tí tách" nhỏ giọt, hắn xoay chuyển tròng mắt, mở to mắt nhìn Diệp Thư Vân, cả người kỳ quái làm người khác cảm thấy đau lòng.

Diệp Thư Vân ôm ngực ngồi xổm xuống trước mặt tiểu đạo sĩ, nhìn thẳng hắn hỏi: "Chiếc khăn kia rốt cuộc đáng giá đến thế nào lại đáng để ngươi không quan tâm gì mà lao xuống nước như vậy?"

Mạnh Vân Trạch cúi đầu nhìn khăn trong tay, đưa lại cho tiểu đạo sĩ. Ánh mắt tiểu đạo sĩ khẩn thiết, thật cẩn thận nhận lấy như có được bảo bối, rồi gắt gao nắm chặt ở trong tay.

Diệp Thư Vân liếc mắt nhìn khăn một cái, thấy thật sự không có gì đặc biệt, chỉ là một cái khăn trắng có chữ "Đạo" thêu phía trên.

Não Diệp Thư Vân vừa chuyển, nàng khó tin nói: "Chẳng lẽ là tín vật mà người trong lòng đưa để đính ước?"

Tiểu đạo sĩ nghe vậy, mặt nhanh chóng đỏ bừng, ngay cả tai hắn cũng đỏ ửng một mảnh.

Diệp Thư Vân cười, một đạo sĩ tu đạo thế mà cũng có tâm tư này sao, hơn nữa còn là một đứa nhỏ miệng còn hôi sữa?

Diệp Thư Vân hỏi hắn: "Người đi tu thì làm sao cưới vợ sinh con được?"

Tiểu đạo sĩ nóng nảy, biện giải nói: "Ta không phải người đi tu, sư phụ nói ta mệnh sát, cần tu hành mấy năm mới có thể hóa giải, đến lúc đó mãn kỳ, ta tự trở về nhà...... đón dâu."

Tiểu đạo sĩ nói xong, cúi đầu không dám nhìn Diệp Thư Vân cùng Mạnh Vân Trạch.

Diệp Thư Vân nhấp miệng cười nhạt, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Mạnh Vân Trạch một cái, lại nhìn về phía tiểu đạo sĩ chọc hắn: "Tuổi còn nhỏ đã suy nghĩ xa như vậy à?"

Tiểu đạo sĩ ngẩng đầu nói: "Không xa, chúng ta đính hôn từ nhỏ, chờ ta trở về liền thành thân."

Bộ dáng tiểu đạo sĩ quật cường như rất bất mãn Diệp Thư Vân lấy tuổi tác hắn ra mà nói giỡn.

Diệp Thư Vân biết đã thất lễ với tiểu đạo sĩ, thành tâm thành ý hướng tiểu đạo sĩ nói câu không phải, nào biết tiểu đạo sĩ đảo khách thành chủ, ngược lại đem nàng cùng Mạnh Vân Trạch ra vui đùa.

Tiểu đạo sĩ hỏi: "Mới sáng tinh mơ như thế này, ca ca tỷ tỷ chẳng lẽ là đang cùng nhau bỏ trốn sao?"

Lời tiểu đạo sĩ vừa nói ra, Diệp Thư Vân cảm thấy quẫn bách khó nhịn. Nếu nàng đối với Mạnh Vân Trạch không có tâm tư gì, tiểu đạo sĩ nói thế nào, nàng cũng có thể xem như gió thoảng bên tai, nghe qua liền quên, nhưng trong lòng nàng có hắn, nàng không thể nghe qua liền quên được, ngược lại lại không biết cố gắng mà âm thầm vui mừng.

Diệp Thư Vân lặng lẽ liếc mắt quét Mạnh Vân Trạch một cái, Mạnh Vân Trạch cũng nhìn về phía nàng, ánh mắt chạm nhau, nàng liền cảm thấy như bị lửa nóng rát, chột dạ không thôi, quay đầu lại nhìn chằm chằm tiểu đạo sĩ.

Mạnh Vân Trạch hỏi: "Ngươi ở nơi nào? Còn nhớ rõ đường về không?"

Mạnh Vân Trạch không có giải thích, lại trong lòng nàng như có châu ngọc tung tăng rơi rụng, ngàn lời cứ chạy quanh bên đầu, thật là tâm hoảng ý loạn.

Tiểu đạo sĩ gật đầu, xoay người chỉ vào sơn đạo phía sau: "Không xa, ở đằng kia."

Mạnh Vân Trạch nói: "Trời lạnh, mau trở về thay quần áo, đừng để bị cảm lạnh."

Tiểu đạo sĩ chạy về phía trước hai bước, lại quay đầu lớn tiếng nhắc nhở Mạnh Vân Trạch và Diệp Thư Vân: "Gần nơi này có sơn tặc, không yên ổn, một đạo sĩ nghèo như ta không cần sợ, nhưng ca ca tỷ tỷ lại khác, ca ca tỷ tỷ không còn việc gì thì vẫn nên sớm chút rời đi đi."

Mạnh Vân Trạch gật đầu nói: "Đa tạ tiểu đạo sĩ, chúng ta nhớ kỹ."

Từ biệt tiểu đạo sĩ, Mạnh Vân Trạch cùng Diệp Thư Vân vội vàng chạy về trong thành. Trùng hợp hai người bọn họ chạy về vừa kịp lúc thủ vệ mở cửa thành, người đi đường qua lại còn thưa thớt, tiện để tránh tai mắt người khác.

Hai người ở cửa thành tách nhau ra mà đi, một trước một sau vào thành.

Diệp Thư Vân vừa đi phía trước vài bước, Diệp Định An, Tú Ngọc còn có Thẩm Hàng Khải như tổ ong bay đến vây quanh chào đón nàng.

Diệp Thư Vân một đêm không về, trên dưới Diệp gia sớm đã rối loạn, Diệp gia lo lắng một mình nàng ở trong núi lạc đường gặp nguy hiểm, vì thế Diệp Định An lập tức đưa ngựa chuẩn bị ra khỏi thành, ai ngờ người vừa vội vàng chạy đến cửa thành, cửa đã đóng mất, hắn không thể ra khỏi. Cho nên hôm nay trời còn chưa sáng, đám người Diệp Định An đã ở cửa thành chờ, nếu có thể gặp gỡ Diệp Thư Vân thì tự nhiên tốt, còn nếu không gặp, bọn họ chỉ có thể báo quan đi vào núi tìm người.

Diệp Định An vừa tức vừa vội, la lên: "Ngươi đêm qua đi đâu? Có biết phụ thân mẫu thân có bao nhiêu lo lắng cho ngươi hay không! Tại sao lớn như vậy còn giống trẻ nhỏ đi lạc, đến đường về nhà cũng không biết?" Diệp Định An lôi kéo tay Diệp Thư Vân tới tới lui lui nhìn hai vòng: "Ta nhìn xem, có bị thương nơi nào không?"

Tú Ngọc cũng vội la lên: "Tiểu thư, người làm ta sợ muốn chết."

Diệp Thư Vân tự biết đuối lý, hại Diệp Định An lo lắng hãi hùng suốt một đêm, cho nên không dám oán hắn lớn tiếng với nàng, chỉ nhỏ giọng đáp lời: "Không có bị thương."

Thẩm Hàng Khải vừa đau lòng lại nghĩ mà sợ nói: "Đêm qua ngươi nghỉ ở đâu?"

Diệp Thư Vân khóe mắt liếc thấy Mạnh Vân Trạch đang ở xa xa mà hướng về phía nàng, nàng nơi này được nhiều người náo nhiệt vây quanh như vậy, Mạnh Vân Trạch ở chỗ đó lại quạnh quẽ, nàng nhìn vào mắt hắn, thất thần mà đáp Thẩm Hàng Khải: "Ở trong núi."

Nhoáng một cái, bóng dáng Mạnh Vân Trạch đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi, Diệp Thư Vân xoay chuyển hai mắt khắp nơi vẫn không thể tìm được Mạnh Vân Trạch.

Diệp Định An bỗng nhiên rống lên: "Diệp Thư Vân, một cô nương như ngươi sao lại dám một mình ở trong núi nghỉ một đêm? Ngươi là ăn gan hùm hay mật gấu hả? Từ đâu ra dũng khí dám ở loại địa phương như vậy một mình suốt một đêm? Ngươi có biết có bao nhiêu nguy hiểm hay không? Vạn nhất gặp phải sài lang dã báo hay người bất lương, ngươi sẽ như thế nào? Phụ thân mẫu thân luôn răn dạy ngươi không có việc gì thì không nên chạy lung tung, ta còn thay ngươi nói chuyện, xem ra là ta sai rồi, là ta quá chiều chuộng ngươi!" Diệp Định An nắm Diệp Thư Vân lôi kéo nói: "Cùng ta trở về, lúc này cha mẹ muốn đánh muốn chửi, ngươi đừng tìm ta giúp ngươi cầu tình."

Diệp Thư Vân lại quay đầu tìm Mạnh Vân Trạch trong đám người thưa thớt họp chợ, nhưng vẫn không có kết quả.

Đến khi nàng trở lại phủ liền bị Diệp Hữu Thành cùng Triệu Dục mắng mấy trận liền, lần này Diệp Hữu Thành thật sự tức giận, hạ lệnh cấm túc Diệp Thư Vân ba ngày, không cho nàng bước ra khuê phòng nửa bước.

Chuyện lần này là do nàng không đúng, phụ thân mẫu thân cấm túc nàng, nàng thật sựu không dám nói lời nào.

Cấm túc đến ngày thứ hai, nàng bỗng dưng nghe Tú Ngọc nói Mạnh hầu gia bị nghi ngờ có liên quan đến bạo lực phá án, gϊếŧ hại nghi phạm, đã bị Hình Bộ kêu đi hỏi chuyện. Sau lại hỏi kỹ càng, nàng mới biết được theo như hoàn cảnh nghi vấn, đúng là đêm đó nàng cùng Mạnh Vân Trạch đã đuổi bắt người nọ.

Nguyên lai ngày đó bọn họ tách ra không lâu, có người ở ngoài thành phát hiện thi thể nghi phạm, vết thương do kiếm gây ra trước ngực nghi phạm là vết thương trí mạng, mà trước mắt, Mạnh Vân Trạch là người duy nhất nghi phạm tiếp xúc trước khi chết.

Vì vậy, Mạnh Vân Trạch trở thành người bị hiềm nghi lớn nhất.

Diệp Thư Vân nghe tình cảnh của Mạnh Vân Trạch, quan tâm khôn xiết, không màng chính mình đang bị cấm túc liền chạy ra phủ. Diệp Hữu Thành tuy đã hạ lệnh cấm túc Diệp Thư Vân, nhưng vẫn chưa phái người canh giữ cửa phòng nàng, cho nên nàng đi một đường ra phủ thông suốt, cho đến trước cửa Diệp phủ, hai thủ vệ sợ bị mắng mới ra tay ngăn nàng lại. Chẳng qua Diệp Thư Vân dù sao vẫn là chủ tử, người dưới như bọn họ không thể nói cản là có thể ngăn được, cuối cùng vẫn là để Diệp Thư Vân chạy thoát ra ngoài.

Diệp Thư Vân chân trước mới đi, Diệp Định An sau lưng trở về, chính mắt thấy bóng dáng Diệp Thư Vân đi xa. Hắn ngăn Tú Ngọc lại hỏi: "Sao lại thế này? Muội ấy còn bị cấm túc, vội vàng hoảng hốt như vậy chạy đi đâu?"

Tú Ngọc hơi thở dốc đáp: "Hình Bộ."

"Hình Bộ? Muội ấy đi chỗ đó làm gì?" Không đợi Tú Ngọc đáp lời, Diệp Định An lại vội nói: "Tính sau đi, trước đuổi kịp muội ấy lại nói."

Diệp Thư Vân vội vàng chạy tới Hình Bộ, trùng hợp gặp được Mạnh Vân Trạch.

Theo Mạnh Vân Trạch biết, ngày ấy sau khi Diệp Thư Vân về nhà liền bị Diệp Hữu Thành cấm túc, tính tính ngày, hiện nay hẳn vẫn còn bị cấm túc bên trong, bây giờ tại sao lại xuất hiện ở chỗ này?

Mạnh Vân Trạch hỏi nàng: "Sao ngươi lại tới đây?"

Khuôn mặt Diệp Thư Vân lộ vẻ u sầu, đáp: "Ta nghe nói bọn họ hoài nghi sư huynh, ta lo lắng cho sư huynh."

Mạnh Vân Trạch an ủi nàng: "Yên tâm, ta sẽ không có việc gì."

Hai người nói hai câu, người Hình Bộ liền ra thỉnh Mạnh Vân Trạch đi vào.

Người nọ cung kính nói: "Việc này vốn không nên làm phiền Mạnh thị lang, chỉ là trước đây không phải chưa từng phát sinh qua chuyện quan sai thất thủ gϊếŧ hại phạm nhân, cho nên không thể không thỉnh Mạnh thị lang đi một chuyến, mong Mạnh thị lang không nên trách tội."

Mạnh Vân Trạch cũng khách sáo nói: "Ngươi và ta đều làm việc triều đình, lý nên như thế."

Diệp Thư Vân nghe bọn họ nói chuyện, không màng đến nàng, liền lặng lẽ theo đi vào, đến khi Mạnh Vân Trạch phát hiện nàng thì đã muộn rồi.

Mạnh Vân Trạch thả chậm bước chân, nhỏ giọng ở bên tai nàng nói: "Theo sát ta, đừng đi loạn."

Diệp Thư Vân gật gật đầu, gắt gao đi sát hắn.

Qua hành lang dài, xuyên một hoa viên nhỏ, hai người bị đưa tới một gian phòng trong thiên viện. Vừa đến cửa, Mạnh Vân Trạch bảo nàng ở bên ngoài chờ, nhưng nàng không chịu, vẫn theo đi vào. Đợi khi nàng bước chân vào nhà, ở giữa phòng đặt một miếng tấm ván gỗ, phía trên là một khối vải bố trắng, bên dưới mơ hồ hiện ra hình thể một người, lúc này nàng mới hiểu vì sao Mạnh Vân Trạch không cho nàng đi theo vào.

Nguyên lai nơi này là nhà xác Hình Bộ.

Hai ngày trước Hình Bộ đem Mạnh Vân Trạch liệt vào người bị hiềm nghi, Mạnh Vân Trạch không có người làm chứng, vì vậy muốn chứng minh trong sạch chỉ có thể dựa vào chính mình.

Người đưa bọn họ tiến vào xốc vải bố trắng lên, cung kính nói: "Mạnh thị lang, đây là xác chết phạm nhân."

Diệp Thư Vân đột nhiên thấy một xác chết không có chút máu, toàn thân xanh trắng, thực sự bị hoảng sợ, cũng không dám kêu to, yên lặng quay đầu không dám xem. Mạnh Vân Trạch tiến lên một bước, tựa như trùng hợp lại như cố ý mà ngăn trở tầm mắt nàng.

Người nọ nói: "Mạnh thị lang, pháp y kiểm tra, phạm nhân chết vào giờ Tuất, chỉ cần thị lang có nhân chứng có thể chứng minh trong khoảng thời gian này thị lang ở đâu làm gì, hiềm nghi có thể được rửa sạch."

Nghe vậy, Diệp Thư Vân ngẩng đầu, trùng hợp quét đến vết thương trên ngực nghi phạm. Đạo thương ở trên ngực người chết, vết máu chung quanh đều đã ngưng tụ thành màu đen, trong lòng Diệp Thư Vân trầm xuống, vội đáp nói: "Ta có thể chứng minh hầu gia trong sạch."

Người kia hỏi: "Chứng minh như thế nào?"

Mạnh Vân Trạch nhìn về phía Diệp Thư Vân, ánh mắt phức tạp.

"Ngày ấy trường tư tổ chức du xuân, đến chạng vạng, ta cùng hầu gia phát hiện đào phạm, vì thế đuổi theo, sau lại bỏ lỡ thời gian trở về thành."

"Ý tiểu thư là đêm hôm đó ngươi vẫn luôn ở cùng Mạnh thị lang?"

Diệp Thư Vân thẳng thừng đáp: "Đúng vậy."

Lời vừa nói ra, không chỉ người hỏi chuyện ngơ ngẩn, đám người mới đi đến ngoài phòng Diệp Định An, Tú Ngọc, Thẩm Hàng Khải còn có Liễu Thục Nghi đều bị chấn động, không có cách nào hoàn hồn lại ngay. Lại xem Mạnh Vân Trạch, giờ phút này hắn không hề chuyển mắt mà nhìn chằm chằm Diệp Thư Vân, như là muốn xem đến tận đáy lòng nàng.

Nữ nhi luôn luôn phải bảo toàn danh tiết, huống chi nàng là tiểu thư quan gia, nếu thanh danh bị liên luỵ, cha mẹ trong nhà cũng sẽ hổ thẹn.

Nàng tại sao lại vì hắn mà nông nỗi như thế?

Diệp Định An dẫn đầu hỏi nàng: "Diệp Thư Vân, ngươi hồ ngôn loạn ngữ cái gì, ta cùng với phụ thân mẫu thân dạy ngươi như vậy sao? Trước mặt quan sai cũng dám nói bậy?"

Nơi quan gia Hình Bộ, người không liên quan không thể tùy ý ra vào, nếu hai người bọn họ không gặp phải Thẩm Hàng Khải vừa tan việc trở về, chỉ sợ lúc này bọn họ còn bị nhốt ở bên ngoài Hình Bộ không được đi vào.

"Ngày ấy ngươi du xuân trở về liền về phòng nghỉ ngơi, cả nhà trên dưới đều chứng kiến. Tú Ngọc, ta nói có đúng không?"