Vi Phu Không Hưu Thê

Chương 7

Diệp Thư Vân vừa nghe thấy ba chữ "Mạnh hầu gia", ánh mắt sáng lên nhanh chóng nhìn theo tầm mắt Diệp Định An. Quả nhiên nàng thấy Mạnh Vân Trạch từ xe ngựa bước xuống chuẩn bị đến hí viên. Diệp Thư Vân vội vàng đẩy Diệp Định An ra, thúc giục kêu hắn đi vào.

Diệp Thư Vân thật vất vả mới đuổi được Diệp Định An, nhưng đợi quay đầu lại, Mạnh Vân Trạch sớm đã không thấy tung tích. Sau đó ở hí viên xem diễn nàng lại nhìn đến thất thần, thường xuyên duỗi cổ tìm Mạnh Vân Trạch trong đám người.

Thông thường nam nữ yêu nhau, ban đầu mông lung rồi đến hiểu nhau. Đến lúc yêu sâu đậm, trong mắt trong lòng đều chỉ có đối phương, hận không thể thời thời khắc khắc đều ở chung một chỗ, càng hận không thể biến thành viên cầu bỏ vào tâm người trong lòng bảo quản thật tốt, như vậy, lời nói không hết, chi ý triền miên không rõ, không cần nói ra ngoài miệng đã có thể truyền tới lòng đối phương.

Diệp Định An cùng Lâm Lan là tình nùng mật ý, vừa thấy mặt nhau liền nhìn đối phương ngây ngốc mà cười, trong lòng trong mắt trừ bỏ đối phương, mọi thứ bên ngoài đều không vào được mắt bọn họ.

Bọn họ không rảnh lo Diệp Thư Vân, Diệp Thư Vân cũng cảm thấy nàng ở bên người hai người khó tránh khỏi gây mất hứng, không tiện để bọn họ nói lời tri kỷ gì đó, vì thế lặng lẽ đứng dậy rời đi tìm góc khác xem diễn, nhân tiện tiếp tục tìm bóng dáng Mạnh Vân Trạch.

Từ khi gặp được Mạnh Vân Trạch, đôi mắt này của nàng phảng phất như vì hắn sinh ra chứ không phải  do bản thân dưỡng.

Trong vòng phạm vi một trượng, phàm là một điểm nhỏ bóng dáng Mạnh Vân Trạch, cho dù chỉ là chợt lóe qua, hai mắt nàng đều sẽ tự động tìm kiếm hắn, không tìm thấy sẽ không bỏ qua.

Diệp Thư Vân trong vườn nhìn xung quanh một vòng không tìm được Mạnh Vân Trạch, ngược lại thấy con trai của Hình Bộ thượng thư Nhan Dĩ Hằng.

Người này là rể hiền Lâm lão gia nhìn trúng.

Nhan Dĩ Hằng xoay người như muốn đi đến chỗ Diệp Định An cùng Lâm Lan, Diệp Thư Vân một khắc không dám chậm trễ, đẩy ra quần chúng đang rộn ràng nhốn nháo, chạy thẳng đến Nhan Dĩ Hằng.

Nàng đang chạy đến thì chân thình lình lại bị vướng, trước mắt thấy mình chỉ cách Nhan Dĩ Hằng một bước chân, Diệp Thư Vân thừa cơ cúi người về phía trước đẩy Nhan Dĩ Hằng ra nơi khác.

Xui thay trước mặt lại trống rỗng, sợ là nàng sẽ té rất đau a.

Không ngờ lúc này có một người đi tới, không nghiêng không lệch trùng hợp che ngay đằng trước, Diệp Thư Vân vững chắc đụng vào ngực người nọ, đập đến mũi nàng nhói từng trận đau đớn, suýt nữa nước mắt rơi xuống.

Diệp Thư Vân ngẩng đầu liếc mắt nhìn đối phương một cái, thì ra người nọ lại là Mạnh Vân Trạch mà nàng lao lực tìm hồi lâu, vui mừng khôn xiết nói: "Sư huynh!"

Mạnh Vân Trạch sửng sốt, hắn không rõ vì sao mũi Diệp Thư Vân lại đỏ đến như vậy.

"Ngươi có sao không?"

Người nàng tìm lâu như vậy đột nhiên từ trên trời rơi xuống, hơn nữa còn gần ngay trước mắt, trời mới biết nàng có bao nhiêu vui vẻ, chút đau đớn so với vui vẻ ngoài ý muốn này căn bản không đáng nhắc tới.

Diệp Thư Vân không rảnh lo đau, cười đáp hắn: "Không sao."

Bộ dáng Diệp Thư Vân trước mắt không khỏi làm Mạnh Vân Trạch nghĩ đến hai chữ "Ngây thơ", rất là đáng yêu, nhịn không được cũng nở nụ cười.

Mạnh Vân Trạch cười lại làm Diệp Thư Vân hoảng sợ, chỉ lo lắng có phải hay không nàng có chỗ thất thố, hoặc là trang điểm xấu, hay là xiêm y ô uế, bộ dáng chật vật mới làm hắn cười như vậy.

Diệp Thư Vân hỏi hắn: "Sư huynh cười cái gì?"

Diệp Thư Vân bỗng nhiên đứng đắn lên, Mạnh Vân Trạch cũng có chút hoảng hốt, không biết bản thân cười có phải lỗi lầm gì hay không.

"Không cười cái gì, chỉ là ngươi và ta chạm mặt ba lần, trong đó hai lần xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên mới cười."

Hắn không phải chê cười nàng, nàng lại không biết thật hay giả, nhưng nàng tư tâm lựa chọn tin hắn, rốt cuộc cũng là người mình ái mộ, nàng làm sao tin được bản thân nhiều lần dưới mí mắt hắn làm ra nhiều chuyện xấu hổ?

Nhan Dĩ Hằng sau khi đứng vững bĩu môi lầm bầm nói: "Người nào? Người nào đẩy ta? Ra ngoài mắt không mang theo cũng dám ra?"

Diệp Thư Vân tốt xấu có Mạnh Vân Trạch duỗi tay đỡ một phen mới không bị ngã, nhưng Nhan Dĩ Hằng lại không có vận khí tốt như vậy. Lúc đó trước mặt hắn là một cây cột đá, bị Diệp Thư Vân nhẹ nhàng đẩy liền đập mặt vào giữa cột, thật là ăn đau không ít.

Ánh mắt Nhan Dĩ Hằng dừng trên người Diệp Thư Vân liền đi qua một bên hùng hổ hỏi nàng: "Là ngươi đẩy?"

Diệp Thư Vân lúc này mới chú ý tới vết đỏ ở giữa trán Nhan Dĩ Hằng từ đỉnh kéo dài xuống chóp mũi, xa xa nhìn lại có chút giống như bị đánh đạo phù chú trên mặt để trừ tà, bộ dáng cực kỳ buồn cười.

Nhan Dĩ Hằng liếc mắt một cái thấy Diệp Thư Vân đang cười trộm, trong lòng càng giận hơn.

Nhan Dĩ Hằng chạy nhanh hai bước đến trước mặt Diệp Thư Vân, chỉ vào mũi nàng: "Ngươi còn cười!"

Người tới không có ý tốt, Mạnh Vân Trạch sợ Nhan Dĩ Hằng khi dễ Diệp Thư Vân, vô thanh vô tức tiến lên phía trước một bước, khách khí cười: "Vị huynh đài này, thật không phải, mới vừa rồi sư muội vì tìm ta mới ngoài ý muốn đụng phải huynh đài, ta thay nàng hướng huynh đài nhận lỗi, mong rằng huynh đài bỏ qua cho."

Nghe vậy, Diệp Thư Vân như bị điện giật, lời này của Mạnh Vân Trạch là thật hay giả? Nếu là thật, dễ dàng như vậy đã làm hắn nhìn thấy tâm tư của nàng, nàng chẳng phải sẽ càng xấu hổ sao?

"Không có chuyện gì? Ngươi chạy vội vàng như vậy làm gì?" Không thể hiểu được hoành tao phi họa, vốn Nhan Dĩ Hằng còn đang lòng dạ không thuận, nay lại có một người hiểu chuyện không đầu không đuôi đến làm người điều giải, hắn sao có thể phát giận?

Sự tình là nàng gây ra, duyên cớ lại đem Mạnh Vân Trạch kéo xuống nước theo, còn làm hắn thay nàng bị bêu danh, nàng làm sao chịu được?

Diệp Thư Vân nói: "Người nào làm người đó nhận, mong ngươi khách khí bỏ qua cho."

"Nha, còn che chở cho nhau? Các ngươi là quan hệ gì?" Nhan Dĩ Hằng cười đến giảo hoạt: "Chẳng lẽ là tình lang?"

Liễu Thục Nghi lạnh lùng nói: "Nhan đại nhân, sao trước mặt hầu gia nói chuyện cũng không cố kỵ như vậy?"

Diệp Thư Vân vừa mới một lòng nhào người Mạnh Vân Trạch cùng Nhan Dĩ Hằng, thế mà một chút cũng không phát hiện Liễu Thục Nghi đứng ở bên cạnh. Trách không được Mạnh Vân Trạch hôm nay đến rạp hát, nguyên lai là bồi Liễu Thục Nghi tới xem diễn. Ngày ấy Liễu Thục Nghi hẹn hắn xem diễn, hắn quay đầu đi, nàng còn tưởng rằng việc này thất bại, không nghĩ tới Mạnh Vân Trạch cuối cùng vẫn đáp ứng.

Lúc trước tiên đế đi tuần, trên đường đi gặp phản quân mai phục, tổ phụ Liễu Thục Nghi đã liều chết cứu tiên đế mới giúp tiên đế không bị thương, nhưng tổ phụ nàng lại không trị được mà chết. Sau đó tiên đế hồi kinh liền hạ chỉ hậu táng tổ phụ Liễu Thục Nghi, phụ thân nàng một đường thăng chức, quan vận hanh thông, hơn nữa tiên đế đáng thương tổ phụ nàng chỉ có một mạch con nối dõi đơn bạc, lo lắng phụ thân nàng dưới gối chỉ có một nữ nhi, phá lệ thêm ân, phong nàng làm Thiệu Dương quận chúa.

Nghe đồn quan hệ Thiệu Dương quận chúa cùng Mạnh Vân Trạch luôn luôn tốt, nghĩ đến nam tử kia bên người nàng ấy là Mạnh hầu gia, Nhan Dĩ Hằng mới nói: "Hạ quan lỗ mãng, thỉnh hầu gia cùng quận chúa trách phạt."

"Không sao."

Mạnh Vân Trạch ngược lại khách khí.

Mạnh Vân Trạch còn chưa nói gì, tự nhiên Liễu Thục Nghi cũng sẽ không nói, dù sao vẫn đang trước mặt người trong lòng, nàng không muốn cho hắn thấy một mặt quá mức sắc bén của mình.

Liễu Thục Nghi liếc mắt quét Nhan Dĩ Hằng một cái sau đó dừng lại trên người Diệp Thư Vân.

Nhan Dĩ Hằng cung kính nói: "Tạ hầu gia, quận chúa."

Nhan Dĩ Hằng đảo đảo ánh mắt đánh giá lai lịch Diệp Thư Vân, bọn họ một hầu gia, một quận chúa, vậy cô gái nhỏ này là ai? Đã cùng hầu gia, quận chúa quen biết, lại là người hầu gia che chở, sợ là lai lịch cũng không thể khinh, vì thế lại đối Diệp Thư Vân nói: "Mới vừa rồi là tại hạ đường đột, thỉnh cô nương tha thứ."

Người xưa nói có tiền có thể sử quỷ đẩy ma, giờ này ngày này nàng mới hiểu được nguyên lai có quyền không chỉ có có thể sử quỷ đẩy ma, nói không chừng còn có thể làm ma đẩy quỷ.

Nhưng ánh sáng này hôm nay, nàng không muốn dính vào.

Đời trước, oan trướng của nàng cùng Liễu Thục Nghi tuy không thể giáp mặt giằng co, nhưng Diệp Thư Vân rốt cuộc vẫn là người có chút lòng dạ, món nợ hồ đồ này nàng tạm thời có thể không đề cập tới, nhưng tuyệt không thể nhờ cậy quyền thế Liễu Thục Nghi!

Diệp Thư Vân trịnh trọng chắp tay thi lễ nói: "Công tử nói đùa, việc hôm nay là ta lỗ mãng, ta hướng công tử bồi tội."

Mạnh Vân Trạch không biết tình, cũng không biết duyên cớ, chỉ nghĩ Diệp Thư Vân vì khắc tẫn lễ nghi mới kiên trì bồi tội. Nhưng Liễu Thục Nghi lại khác, nàng ấy cùng Diệp Thư Vân đều là nữ tử, lại đối Mạnh Vân Trạch có tâm tư giống nhau, từ cái ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Diệp Thư Vân nàng ấy liền biết Diệp Thư Vân là mối họa.

Liễu Thục Nghi biết Diệp Thư Vân là muốn cùng nàng ấy phân cao thấp.