Viên Xuân Thiên

Chương 1

Dịch giả: Thần

Lúc tôi gặp Viên Xuân Thiên, ông chủ toà nhà đối diện đang nhảy từ tầng năm xuống, biến thành một đoá hồng đỏ rực trên mặt đất.

Tên của Viên Xuân Thiên là do tôi đặt, bởi vì trước khi quen biết tôi, em chẳng có gì, gồm cả tên họ.

Lúc ấy em rất bẩn, quần áo rách rưới lôi thôi, đứng cách quầy bán đồ ăn sáng bên đường nửa mét, ánh mắt tham lam ngắm nhìn sữa đậu nành và quẩy nóng nghi ngút khói.

Sự kiện nhảy lầu bên kia đường cái chẳng hề hấp dẫn được sự chú ý của em, cứ như so với một bữa sáng nóng hổi, hiện trường tanh máu căn bản chẳng đáng nhắc tới.

Tôi ngậm thuốc đứng ở cửa, hỏi em một câu: “Đói à?”

Chủ quầy hàng ăn ngoái đầu bảo tôi: “Cậu đừng để ý đến nó, cho nó một bữa ăn là nó sẽ quấn lấy cậu đấy.”

Xem ra đây là kinh nghiệm xương máu của đối phương, nhưng tôi vẫn mỉm cười, móc tiền mua hai suất ăn sáng.

Hai suất đều cho cậu nhóc bẩn thỉu đó cả.

Chủ quầy ăn sáng hình như cực kì không muốn nhìn thấy em, cộng thêm với việc lúc này không có chỗ trống, tôi liền lấy cái bàn nhỏ trong phòng ra, để em ngồi ở cửa ăn.

Em chẳng nói lời nào, ngồi xổm ở đó ăn như chết đói, ngay cả tôi lấy ghế đẩu cho em mà em cũng chẳng ngẩng đầu lên, dịch mông ngồi xuống luôn.

Chủ hàng ăn nói: “Thấy chưa? Cậu cho nó ăn, nó còn chả thèm cảm ơn lấy một câu.”

Động tác của cậu nhóc dừng lại một chốc, sau đó em ngẩng đầu nhìn tôi: “Cảm ơn.”

Tôi ngồi xổm bên cạnh em, cười nói với chủ quầy ăn sáng: “Anh Vương, anh xem, em ấy nói cảm ơn với em này.”

Cậu nhóc này gầy cực kì, trơ cả xương, nom mới mười mấy tuổi, rõ là không đủ dinh dưỡng, không nhìn ra nổi rốt cuộc là bao tuổi rồi.

Tôi đánh giá em, cứ như những người đối diện đánh giá hiện trường nhảy lầu.

Em ăn rất mau, quẩy bị em cắn đôi, dường như chẳng nhai gì đã nuốt luôn.

Em cầm bát ngẩng đầu uống sữa đậu nành, như thể định uống hết mùa xuân này trong một hơi vậy.

Anh Vương nói: “Cậu cứ nhìn đi, ngày mai nó sẽ đến tìm cậu vòi cơm.”

Mặc dù trong lời nói của anh Vương ngập tràn vẻ ghét bỏ, nhưng cuối cùng vẫn lấy một quả trứng luộc nước trà đưa cho em.

“Nể mặt cậu, cho không đấy.” Anh Vương nói, “Chẳng biết ở đâu ra, ba ngày rồi, còn vòi ăn ở chỗ anh.”

Tôi cười bảo anh Vương: “Chắc là nhìn anh hiền lành.”

“Thôi đừng, lúc anh còn trẻ còn là trùm đại sát tứ phương, mấy năm nay rửa tay gác kiếm không làm nữa rồi.”

Anh Vương thích nói đùa, cứng miệng mềm lòng.

“Thôi, anh dọn hàng đây, bên kia náo nhiệt quá, ảnh hưởng cả việc làm ăn của anh.” Anh Vương liếc nhìn bên kia đường, “Mấy cái bát đũa mà nó dùng cậu dọn đi, mai anh đến thì trả anh.”

Anh Vương vừa dọn hàng vừa thì thầm: “Đồ mà nhóc ăn mày dùng, mẹ, về còn phải khử trùng.”

Tôi cười, cảm ơn anh Vương một câu.

Quầy ăn sáng dọn xong, anh Vương về rồi, bên kia cảnh sát cũng đã tới.

Chủ sạp báo hóng chuyện về nói: “Thiếu nợ mấy triệu tệ, không trả được nên tự sát.”

Tôi gật đầu, thực ra cũng chẳng hứng thú mấy với việc này.

So với cái đó, sự chú ý của tôi đều bị cậu nhóc đối diện hấp dẫn hết cả.

Em liếm sạch cả bát, nhìn còn sáng hơn cả đĩa mà tiệm ăn nhỏ đã rửa.

Đúng là đói hỏng cả người rồi.

“Ăn xong rồi thì đi đi.” Tôi đứng dậy, thu dọn đồ đạc, “Lang thang ngoài đường, đừng có ai cho gì cũng ăn, ngộ nhỡ trong đó có độc thì sao?”

Tôi mỉm cười nói đùa với em, nhưng đó cũng không hẳn là nói đùa.

Dù cho là một thằng nhóc lang thang, thì cũng phải có ý thức an toàn, đừng có để hôm nào đó bị người ta hạ độc chết.

Chết đẹp chẳng thà sống vật vờ, không phải còn có đạo lí này sao.

Tôi thu dọn hết mọi thứ xong, vừa khéo chín giờ sáng.

Bảng hiệu bằng gỗ trên cửa bị tôi lật lại, từ “Đóng cửa” biến thành “Mở cửa”.

Tôi dập thuốc trước khi bước vào phòng, chẳng để ý đến người đứng bên ngoài nữa.

Mặc dù nắng xuân lúc chín giờ còn chưa ấm hẳn, nhưng cầm sách ngồi bên cửa sổ trong nhà chờ nhiệt độ tăng lên từng chút một, đây là giây phút tôi thích nhất trong ngày.