Viên Xuân Thiên

Chương 10

Có lúc tôi thật sự bất lực với bố mình, bởi ông cũng là kiểu người chưa bao giờ ra bài theo lẽ thường cả.

Tôi lấy cái đùi gà khỏi tay nhóc bẩn thỉu, nói với bố: “Em ấy không ăn được.”

“Tại sao? Theo đạo, ăn chay à?”

Thấy chưa, đây chính là bố tôi.

Tôi bảo: “Em ấy ăn là no, mỡ quá.”

Có lẽ bố tôi cho rằng thằng bé này dạ dày có vấn đề gì, bèn nói: “Vậy được, ăn gì thanh đạm vậy.”

Ông lại gần hỏi tôi cơm đã chín chưa, tôi cảm thấy cần phải nghiêm túc tóm tắt cho ông biết quan hệ giữa tôi và nhóc vô gia cư trước khi ăn cơm.

Tôi bảo: “Con với em ấy không có quan hệ kì quái đó.”

Bố tôi lại hỏi: “Nó trưởng thành chưa? Nhìn không lớn lắm, mày đừng có làm bừa, chúng ta đều là công dân tuân thủ pháp luật.”

Tôi còn nói gì được?

Nhưng không nói cũng không được.

“Vừa nãy con không nói đùa với bố đâu, em ấy chính là người không có hộ khẩu đó.” Tôi nói, “Một thằng nhóc vô gia cư, con cho hai bữa cơm là ỷ lại vào con luôn, bảo gì cũng không đi.”

Bố tôi có lẽ là nhìn ra tôi nghiêm túc, lại quay lại nhìn thằng nhóc kia.

Bố tôi hỏi em: “Con trai bác nói thật à?”

Cậu nhóc đó không hé răng, cũng không phản ứng lại, chỉ nhìn tôi.

Bố tôi cau mày đẩy tôi vào bếp.

Ông đóng cửa bếp lại, quở trách tôi: “Ai cũng dẫn vào nhà à? Chúng ta không phải kì thị ai, nhưng nếu là vô gia cư thật, mày biết nó ở đâu ra chắc? Biết nó đã trải qua những gì rồi chắc? Trên người có bệnh truyền nhiễm gì không, có lây cho mày không, những chuyện này mày đã nghĩ đến chưa?”

Ông tức gần chết, chẳng còn tí nào dáng vẻ trêu đùa vừa nãy.

Ông nói: “Có phải mày ấm đầu không? Người ta ưa nhìn tí là mày lừa về, mày đã cân nhắc hậu quả chưa?”

Tôi thật lòng nghi ngờ, mấy năm nay tôi trong lòng bố rốt cuộc có hình tượng ra sao.

Tôi đáp: “Thanh minh lần nữa, bọn con ở cùng mái hiên một hôm, ăn cùng một bữa cơm thôi.”

Tôi rót một cốc nước cho bố: “Bố à, tỉnh táo lại đi, con trai bố mặc dù không có đời sống tình dục, nhưng cũng không đến nỗi đói khát thế đâu.”

Ông liếc nhìn tôi, một hơi uống cạn nước trong cốc.

“Rốt cuộc là thế nào?”

“Như thế thôi,” Tôi nói, “Bản thân em ấy cũng không biết nhà mình ở đâu, rất đáng thương.”

“Bố mày cũng rất đáng thương.”

“Lương hưu của bố còn nhiều hơn tiền một tháng con kiếm được, bố đúng là đáng thương.”

Sau đó tôi bị bố cốc đầu.

“Bố liên hệ trạm cứu hộ xem.” Mặc dù hai chúng tôi toàn đấu võ mồm, nhưng lúc quan trọng đúng là vẫn có thể dựa vào bố tôi, ông đáng tin cậy hơn tôi nhiều, “Tình huống như nó, mày không thể xử lí được, đừng có bảo bố nhận nuôi, mày chưa đủ tuổi nhận nuôi thằng con trai lớn ngần này.”

Ông mở cửa phòng bếp bước ra ngoài, bảo thằng nhóc đó: “Ngồi đó đừng cử động, bác nghĩ cách tìm chỗ đi cho cháu.”

Bố tôi ra một bên gọi điện thoại, ông ra tay, về cơ bản cậu nhóc đó đã có chốn về.

Tôi đứng một bên đợi tin của bố, cậu nhóc bẩn thỉu ngồi ở đó bỗng dưng quay lại gọi tôi một tiếng.

Giọng em rất nhẹ, em nhìn tôi, gọi tôi: “Viên Lai.”

Tôi bật cười, cậu nhóc cứ như bị câm này thỉnh thoảng nói dăm câu, cứ như sợ bị người ta quên lãng.

“Biết anh tên gì rồi à?” Tôi bước tới, đứng trước mặt em, “Vô dụng thôi, lát nữa sẽ đưa em đi rồi.”

Em ngẩng đầu nhìn tôi, mặt mày chẳng vui vẻ chút nào.

Người của trạm cứu hộ đến rất nhanh, trước cả khi chúng tôi ăn cơm tối.

Hai người đến quen biết bố tôi, họ hàn huyên đơn giản vài câu, định dẫn cậu nhóc đó đi.

Em ngoái đầu nhìn tôi, túm chặt vạt áo của tôi.

Giây phút ấy cứ như tôi là loại bố khốn nạn vứt bỏ con mình vậy, khiến cho bầu không khí trở nên quái dị.

“Em kéo anh cũng vô dụng thôi.” Tôi nói, “Em phải đi theo họ, họ mới có thể giải quyết vấn đề của em.”

Tuy nhiên nói gì em cũng không chịu đi, bấu cứng ngắc lấy cổ tay tôi, nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi bị em nhìn đến mức chột dạ, sau đó rút mạnh cánh tay ra khỏi tay em, giúp hai nhân viên công tác của trạm cứu hộ đưa em lên xe.

Lúc xe chạy đi, em nhoài người trên cửa sổ nhìn tôi, khoảnh khắc ấy tôi thật lòng cảm thấy mình cực kì nhẫn tâm, hơn nữa hình như em lại khóc rồi.