Viên Xuân Thiên

Chương 3

Con người chỉ cần cảm thấy chán, thì rất dễ làm vài chuyện bình thường không làm.

Ví dụ, tôi nói với cậu nhóc vô gia cư bên ngoài: “Đói không? Mời em ăn cơm nhé.”

Hai ba tiếng trước tôi còn bảo sẽ không cho em bữa ăn thứ hai, hai ba tiếng sau tôi trở mặt ngay với lời nói của bản thân.

Tâm tư của con người nhiều hơn mấy cú bẻ lái trong tiểu thuyết trinh thám nhiều.

Em không đáp lời tôi, cứ như bị câm vậy.

Nếu không phải buổi sáng từng nghe thấy em nói “cảm ơn” thì tôi còn tưởng em không biết nói thật.

Bởi không biết nói, nên bị người nhà bỏ rơi, lẻ loi một mình lang thang đến từng góc nhỏ của thành phố này, nghĩ vậy cũng cứ như phim ấy.

Thế nhưng tôi biết, tất thảy cùng lắm chỉ là câu chuyện tôi sắp đặt cho em mà thôi, còn em có cuộc đời của riêng mình.

Tôi lại bày cái bàn nhỏ đó ra, sau đó bưng đồ ăn mới xới ra đặt lên đó.

Tôi hỏi em: “Biết dùng đũa không?”

Buổi sáng em dùng bàn tay bẩn thỉu trực tiếp bốc quẩy ăn, nhưng lần này tôi sẽ không cho em dùng đôi tay bẩn đó đụng vào món ăn của tôi.

Em nhìn đôi đũa trong tay tôi, rồi lắc đầu.

“Bất kể biết hay không, đi rửa tay cho sạch trước đã.” Tôi không cho em vào phòng, mặc dù cảm thấy bé con này sẽ không làm việc gì nguy hiểm, nhưng tôi cũng không phải loại ngốc tuỳ tiện cho người lạ vào nhà.

Tôi lấy nước vào chậu, đặt ở cửa, rồi lấy xà phòng rửa tay cho em rửa.

Không nằm ngoài dự đoán của tôi, em không biết dùng xà phòng rửa tay như thế nào.

Tôi ngồi xổm bên cạnh em, nói với em: “Tay ngâm trong nước, chà mạnh.”

Em giơ hai tay ra, cẩn thận thả lên mặt nước.

Đôi tay đó có khớp xương nổi rõ, hoặc phải nói là, gầy trơ xương, nhìn mà tôi không thể không cảm thấy em đúng là quanh năm không có nổi một bữa cơm tử tế.

Em chậm rãi ấn tay xuống nước, lòng bàn tay chạm vào đáy chậu, ngâm một lúc, bắt đầu chà mạnh như lời tôi nói.

Còn chưa dùng xà phòng rửa tay, nước trong chậu đã bẩn rồi.

Tôi không phải người cuồng sạch, nhưng cũng hơi khó chịu khi em như vậy.

“Lòng bàn tay hướng lên trên, nâng lên.”

Em rất nghe lời, lòng bàn tay bụm nước, nhìn về phía tôi.

Tôi dở khóc dở cười: “Đổ nước đi.”

Ý của tôi là đổ nước về chậu, nhưng em lại tưởng là bảo em đổ ra đất, tay em giơ lên, mặt đất bên cạnh liền ướt sũng.

Em quay lại nhìn tôi, nhìn đến mức tôi không thể cười nhạo em nổi.

Tôi bóp nước rửa tay ra lòng bàn tay của em, màu xanh lam trong suốt, em cảm thấy hơi mới mẻ, còn sáp lại gần ngửi thử.

“Thơm chứ?” Tôi hỏi, “Nhưng không ăn được đâu.”

Em liếc nhìn tôi, thế mà lại cáu bẳn nói: “Em biết.”

Thằng nhóc này, nóng tính thật.

“Chà mạnh, sao rửa tay còn phải để anh dạy thế?”

Em chà tay thật mạnh, bong bóng từ từ nổi lên.

Đôi bàn tay thế này, muốn rửa cho sạch không dễ dàng như thế được, rửa đi rửa lại mấy lần liền, cuối cùng cũng coi như tạm được.

Rửa sạch bụi bẩn rồi, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy dáng vẻ ban đầu của đôi tay này – thô ráp, đầy vết thương.

Tôi cầm khăn giấy đưa cho em, để em lau tay, rồi đi ăn cơm.

Em thật thà ngồi bên cạnh cái bàn bé con con, nhìn đồ ăn trước mặt mà không ra tay.

“Không muốn ăn à?”

Đùa thôi, tài nấu nướng của tôi đỉnh lắm.

Mặc dù con người tôi làm việc khác không ổn, nhưng nấu ăn thì rất ngon.

Em lắc đầu, bắt chước tôi cầm đũa lên, nhưng tư thế kỳ quặc không chịu nổi.

Tôi suýt thì quên mất, em không biết dùng đũa.

Tôi đứng dậy về phòng, lấy một cái thìa cho em, thằng nhóc này giành ăn với tôi cứ như chó sói, đồ ăn tôi làm hai phần ba là bị em ăn mất.

Kết quả, ăn xong chưa được bao lâu, thậm chí tôi còn chưa rửa bát xong, ở bên ngoài em đã bắt đầu nôn mửa.

Tôi cảm thấy việc này quả là sỉ nhục tôi, ăn đồ tôi làm rồi nôn, thế là sao? Ăn vạ à?

Nhưng nhìn dáng vẻ khó chịu của em, tôi lại không thể làm ngơ, đành phải đi tìm bác sĩ phòng khám cách đó mấy nhà đến xem thử.

Bác sĩ vừa nhìn thấy em liền hỏi tôi: “Sao thế, đây là ai?”

“Em cho em ấy ăn một bữa cơm, kết quả ăn xong là nôn.” Tôi nói, “Nửa tiếng, nôn ba lần.”

Bác sĩ do dự một chốc, vẫn bảo chúng tôi theo đến phòng khám.

Lúc kiểm tra, tôi nói: “Em không đầu độc em ấy.”

Bác sĩ nhìn tôi: “Biết là cậu không đầu độc, nhưng cũng xấp xỉ đó.”

“Nghĩa là sao?” Tôi không hiểu.

Lúc tôi quay lại, phát hiện ra cậu nhóc bẩn thỉu đó cũng đang nhìn tôi, ánh mắt ấy, e là cho rằng tôi đầu độc em ấy thật.

Bác sĩ nói: “Vừa nhìn thấy nó đã biết là quanh năm thiếu dinh dưỡng, cậu đột nhiên cho nó ăn nhiều dầu mỡ quá, dạ dày nó không chịu nổi.”

Đúng là mỏng manh thật.

Tôi ngồi bên cạnh xếp gối của phòng khám, nhìn cậu nhóc vô gia cư và nói: “Nghe thấy chưa? Anh không đầu độc em! Đừng nhìn anh bằng ánh mắt đó nữa!”