Viên Xuân Thiên

Chương 7

Có lúc con người đúng là không biết nên dùng biểu cảm gì để đối mặt với chuyện xảy ra, ví dụ như khi nghe thấy nhóc vô gia cư này bảo muốn nuôi tôi, tôi thật lòng dở khóc dở cười.

Tôi bước đến, khom lưng nhìn em: “Em nuôi anh?” Em có tiền không?”

Em rất chân thành, tôi có thể nhìn thấy điều đó.

Thứ mà loài người không thiếu nhất chính là lừa đảo, lừa dối là một bài học mà loài chúng ta học giỏi nhất.

Thế nhưng em không nói dối, em chỉ mạnh miệng quá thôi.

Trên thực tế, đối đãi với sự chân thành không nên đáp lại bằng cười nhạo, ngược lại, trên thế giới này người chân thành quá ít, chúng ta nên đối xử tốt với họ, bảo vệ sự chân thành của họ.

Thế nhưng, trong khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy mình cũng có nghĩa vụ khiến cho cậu ngốc chẳng biết gì này hiểu rõ, thế giới này, lòng người hiểm ác.

Tôi nói: “Em lấy gì nuôi anh? Em biết kiếm tiền thế nào không?”

Em nhìn tôi, chẳng có chút biểu cảm gì, trầm ngâm hồi lâu mới nói: “Anh dạy em.”

Thằng nhóc này mặt dày thật.

“Đừng phí lời nữa,” Tôi vò tóc em, “Đi ngủ đi.”

Tôi trỏ vào sofa bên ngoài: “Em ngủ bên kia.”

Em không cử động, rõ ràng biết tôi đang nói gì, nhưng lại ở đó giả ngu với tôi.

Tôi chẳng buồn để ý đến em, về giường nằm, đắp chăn lên người, mặt hướng về phía cửa sổ, quay lưng lại với em.

Thực ra tôi không buồn ngủ, nhưng tôi cảm thấy tiếp tục nói chuyện với thằng nhóc này, chưa biết chừng sẽ nói những gì.

Không hiểu sao tôi lại hơi sợ hãi.

Tôi lắng nghe tiếng mưa gió sấm chớp bên ngoài, và lắng nghe động tĩnh sau lưng, từ đầu đến cuối em chẳng cử động chút nào.

Đúng lúc tôi mơ màng thiếp đi, đột nhiên sau lưng có động tĩnh, trước khi tôi phản ứng lại, em đã trèo lên giường tôi.

“Làm gì đó?” Tôi trở mình.

Em nằm sát mép giường, thẳng tắp cả người, giống như một cái sào tre mảnh dài vậy.

Em chẳng hề nhìn tôi, nhìn chằm chằm vào trần nhà mà nói: “Em muốn ngủ với anh.”

Giữa hai chúng tôi như cách một đường biên giới, em căng cứng người, như sợ mình vượt qua ranh giới vậy.

Một luồng sét bên ngoài lại chiếu sáng căn phòng, tôi không để ý đến em nữa, nằm xuống ngủ thiếp đi.

Đêm ấy tôi ngủ rất khó chịu, chủ yếu là vì nửa đêm giằng co quá lâu.

Lúc dậy tôi phát hiện ra thằng nhóc đó vẫn còn đây, vẫn giữ nguyên tư thế đêm qua mà nằm, vẫn nhìn lên trần nhà.

Tôi hỏi em: “Em ngủ chưa?”

“Chưa.”

“Tại sao không ngủ?”

“Không dám ngủ.” Em nói, “Ngủ là chẳng còn thời gian nữa.”

Tôi không hiểu ý của em lắm, bởi mặc kệ em ngủ hay không, thời gian vẫn trôi.

Sau này tôi mới hiểu, em sợ mình không còn cơ hội nằm bên cạnh tôi nữa.

Tôi vỗ em, bảo em dậy, đừng chắn đường tôi xuống giường.

Kết quả, em vừa mới cử động liền lăn thẳng từ trên giường xuống đất.

Tôi ngồi trên giường phá ra cười, em thấy tôi cười bèn nhìn tôi cười theo.

Cảm giác này rất phức tạp, khiến tôi lần đầu nhận thấy dường như có một người cùng nghịch ngợm một lúc chẳng phải chuyện gì khiến người ta chán ghét.

Tôi đột nhiên hỏi em như bị bỏ bùa: “Có phải em không muốn đi không?”

Em gật đầu lia lịa, gật xong bèn nhoài bên giường nhìn tôi.

Nhìn tôi một cách đáng thương, và tràn ngập mong đợi.

Giống như một chú cún bự, có điều là một chú cún sống rõ thê thảm, bị đói thê thảm, gầy quá.

“Em có hộ khẩu không?” Tôi hỏi, “Em có chứng minh thư không?”

Dường như em tuyệt nhiên chẳng hiểu mấy thứ đó là cái gì.

“Em chẳng hiểu gì cả, chẳng biết gì cả, chẳng có gì cả, em sống chui lủi em có biết không? Sống chui, làm sao anh giữ em được?” Tôi bước từ trên giường xuống, chân trần vươn vai.

Ai dè, vậy mà em lại xách dép của tôi đến, đặt bên cạnh chân tôi.

Tôi bị doạ bởi động tác của em.

Bạn bảo em chẳng hiểu gì cả? Nhưng hình như em không hẳn là vậy.

Nhưng bạn muốn nói em hiểu gì đó thật? Có lẽ em chẳng biết mình làm thế này có ý nghĩa gì.

Bản năng?

Bản năng khi thích một người ư?

Thế nhưng một con người thế này, em thật sự hiểu thích là gì sao?

Tôi xỏ dép vào, nói với em: “Đi súc miệng, chuẩn bị ăn cơm.”

Em quỳ ở đó ngẩng đầu nhìn tôi.

“Chờ đó.” Tôi lấy đồ vệ sinh chuẩn bị sẵn trong tủ ra, bảo em vào phòng vệ sinh, “Anh quen đánh răng trước rồi mới rửa mặt, có biết đánh răng không? Bóp kem đánh răng lên trên cái này, đây gọi là bàn chải đánh răng, sau đó nhét vào miệng em, đừng ăn mà!”

Tôi cảm thấy mình có thể sẽ bị em làm cho tức chết mất.

Thế nhưng, cứ như nuôi con trai vậy, còn rõ là vui nữa.