Viên Xuân Thiên

Chương 8

Tôi không phải người kiên nhẫn, chắc là toàn bộ kiên nhẫn đều đã bị mài nhẵn trong cuộc sống rồi.

Vậy nên, điều làm tôi bất ngờ là cậu nhóc thúi đối diện với cái gì cũng chẳng biết này lại không chạy mất.

Không chạy mất, ngược lại còn nhìn một cách hưng phấn.

Tôi dạy em đánh răng, nhìn em vụng về dùng bàn chải đánh bật cả máu chân răng ra, sau đó xấu tính trêu em, nhìn em ngờ vực ngắm vết máu trên bàn chải, tôi bảo: “Em tiêu rồi, em sắp chết rồi.”

Em căng thẳng nhìn tôi, lo lắng suýt thì nuốt hết cả bọt đầy miệng.

Tôi vội vàng cầm cốc nước cho em súc miệng, nhổ hết bọt ra.

Em nói: “Không muốn chết.”

Tôi hỏi em: “Tại sao? Em sống vì cái gì?”

Em nhìn đăm đăm vào tôi, sau một lát mới nói: “Trước đây có thể chết, bây giờ thì không muốn.”

Tôi không phải là loại người thích nghĩ lung tung, càng không có sở thích ái kỷ, từ trước đến nay tôi luôn biết rõ phân lượng của mình, chẳng dát vàng lên mặt bản thân.

Nhưng khi tôi bị em nhìn như vậy, tôi cứ cảm thấy dường như mình là cọng rơm cứu mạng mà em túm chặt lấy.

“Trêu em thôi.” Tôi bảo, “Em không chết được, có điều bị chảy máu chân răng.”

Tôi rửa sạch bàn chải của em bỏ sang một bên, ấn đầu em xuống rửa mặt cho em.

Đúng là giống như hầu hạ con trai vậy.

Xử lí em xong, tôi lại làm cho mình, em bèn đứng đằng sau nhìn tôi mãi.

Tôi nói: “Đừng nhìn nữa, nhìn không mọc hoa nổi đâu.”

Em không hé răng, nhưng cũng chẳng đi ra.

Lúc tôi nấu cơm cũng y như vậy, em đứng trong bán kính cách tôi nửa mét, cực kì vướng chỗ, nhưng có lẽ bởi em thực sự đáng thương quá, nên có vướng thế nào tôi cũng không thể nói nặng lời với em được.

Chúng tôi ngồi bên bàn cơm trong cửa hàng ăn sáng, thằng nhóc này không biết dùng đũa, tôi đặc biệt nấu cháo, sau đó đánh trứng gà vào, để em dùng thìa múc ăn.

Em vẫn ăn như chết đói, mặc kệ tôi bảo em ăn từ tốn thế nào cũng vô dụng.

Sói con đói hỏng cả người.

Tôi cảm thấy vậy.

Đợi đến khi em ăn xong, tôi tìm quần áo đưa cho em.

Mùa xuân vẫn còn hơi lạnh, lúc này mặc áo cộc quần cộc ra ngoài đi vòng vòng sẽ bị người ta tưởng là thiểu năng.

Tìm cho em một bộ đồ thể thao mà tôi không mặc, lúc mới mua về còn rõ là đắt, nhưng tổng cộng lại tôi cũng chẳng mặc được mấy lần, sọc trắng đen, em mặc nhìn rất đẹp.

Tôi bảo: “Được rồi, đi thôi.”

Em vốn đứng trước gương hài lòng ngắm nghía bản thân, đột nhiên nghe thấy tôi nói vậy, em liền ngây người.

Tôi vốn quyết tâm không quản em nữa, thế nhưng vừa đối mặt với ánh mắt này của em, bất chợt đầu tim như bị em siết chặt vậy, vừa chua vừa đau.

Lớn đến ngần này, tôi chưa từng làm ai bị thương, nhưng mà ánh mắt của em làm tôi cảm thấy, tôi đã tổn thương em.

Tôi vốn không định làm tổn thương, nhưng lúc này chợt hiểu, có lẽ đúng là đối với một số người mà nói, lòng tốt lúc tâm huyết dâng trào nhất thời của bạn có thể mang đến cho họ nhiều tổn thương hơn.

Em cho rằng em đã bắt được cọng cỏ cứu mạng, tuy nhiên cọng cỏ của em vẫn muốn vứt bỏ em.

Tôi nói lời như chính đáng lắm: “Đây không phải nhà em, anh không thể để em ở lại được.”

Sau đó em nhìn tôi oà khóc.

Cảm giác bị bám lấy đúng là chẳng dễ chịu tí nào, huống hồ là một nhóc vô gia cư nguồn gốc không rõ ràng.

Thế nhưng khi em ôm tôi mà khóc, làm tôi cảm thấy mình đuổi em đi như vậy, hình như cực kì xấu xa.

Dường như, em thật sự rất thích tôi.

Tôi vỗ lưng em, nói với em: “Anh thật sự bó tay, em đâu phải chó mèo để anh bảo nuôi là nuôi được.”

Nhưng em càng ôm tôi chặt hơn, chặt đến độ tôi bị đau không thể hít thở được.

Em khóc bên tai tôi, khóc rất to, tựa trận mưa rào đêm qua.