VKook_Nghiệt duyên (Ngược)

Chap 1: Mệnh

Năm nay mới chỉ tuổi niên thiếu, Chính Quốc đã bị cha mẹ đem bán vào làm MB. Ngày ngày đều bị bắt ép hầu hạ chẳng biết bao nhiêu người. Chỉ có điều rõ ràng nhất, cậu có thể tự cảm nhận. Bản thân cậu trụ không nổi rồi, thật sự đã quá mệt mỏi rồi, chỉ muốn chết đi cho vơi đi nỗi đau đớn ngày sang tháng phải chịu đựng này.

Đó chính là số phận của thiếu niên bất hạnh chỉ mới bước vào tuổi đôi mươi (2o tuổi). Đó là cái tuổi đẹp đẽ nhất của thanh xuân, nhưng đối với Jungkook thì chỉ có đau đớn, xót xa, một chút xa xỉ hạnh phúc đều không tồn tại. Còn tưởng rằng nỗi đau hằn sâu trong tim này mãi mãi không thể chữa lành, cho đến khi gặp người ấy. Lần đầu Chính Quốc cậu biết cảm giác yêu một người là như thế nào...

Trên thành phố đẹp đẽ nhưng ẩn sâu lại không biết có bao nhiêu mối nguy hiểm, đèn đường vẫn sáng rọi trên mọi nẻo đường, dòng người vẫn đông đúc lướt qua nhau. Hòa vào trong đám đông đó Kim Tại Hưởng ngồi trên chiếc xe SUV (xe ô tô) đi tới bar babylone, một quán bar có tiếng nhất ở Bắc Kinh. Như những doanh nhân khác thì không biết ra sao, nhưng riêng Tại Hưởng vẫn luôn chọn những nơi ồn ào này để cùng đối tác kí hợp đồng, bàn luận những chuyện quan trọng liên quan tới công ty.

Cũng chính đêm nay, định mệnh đưa cậu đến, khiến cuộc sống tưởng chừng không tồn tại thứ mang tên tình yêu của anh thay đổi. Chính Quốc xuất hiện có lẽ chính là biến động lớn nhất trong cuộc đời anh...

Đỗ xe trước bar, Tại Hưởng bước vào không khỏi gây chú ý cho mọi người. Điều này vốn cũng chẳng còn xa lạ gì với anh, từ ngoại hình đến mỹ quan đều giống như tượng điêu khắc và cả thần thái sắc lạnh khiến người ta sợ hãi khi đến gần...

Đang rất thản nhiên đi vào, thì nghe từ trong bar phát ra tiếng chửi mắng, quát tháo. Rốt cục là chuyện gì? Sau mới thấy một thiếu niên, quần áo mỏng manh không chỉnh tề lao ra. Trên khuôn mặt thiếu niên hiện rõ sự sợ hãi, bất chấp không màng lao tới. Chỉ có điều... thiếu niên ấy đang nhìn anh... cái ánh mắt thống khổ đang van xin đấy... Bất giác đưa tay kéo thiếu niên ôm vào lòng. Cũng như tìm được chỗ dựa cho bản thân, dù vẫn còn sợ hãi nhưng tay luôn túm chặt lấy cổ áo anh, như rằng sợ sẽ bị anh buông bỏ.

Bọn người kia nhìn thấy Tại Hưởng anh thì cũng dừng bước, ai nấy đều thở hổn hển. Kẻ cầm đầu mạo muội tiến lên ngỏ lời.

-"Kim thiếu, tên kĩ nam này đang bỏ trốn, mong ngài làm ơn giúp chúng tôi".

Nghe vậy Chính Quốc trong lòng càng cảm thấy hoảng hốt, vùi sâu đầu vào ngực anh, lực ở tay cũng nắm chặt lấy cổ áo hơn. Đưa mắt nhìn thân ảnh nhỏ bé đang run rẩy sợ hãi trong lòng mình đột nhiên lòng lại nảy sinh thương tâm. Một tay ôm chặt lấy thiếu niên, mặt kia đưa phong thái lạnh nhạt lên đối chuyện cùng bọn người.

-"Tôi muốn mua cậu ta".

Kẻ cầm đầu kia có chút khó xử, Kim thiếu cũng là thường xuyên tới đây, anh mọi khi đều chơi hàng còn tem (còn ấy đó:) hôm nay đột nhiên...

-"Kim thiếu, ngài nghe tôi nói, kẻ này là bị nhiều người chơi qua rồi, rất dơ bẩn".

Nghe đến hai từ "dơ bẩn" Chính Quốc trong lòng anh lần nữa run rẩy, lệ từ khóe mi cũng không kìm nổi mà rơi xuống, lực bám ở cổ áo cũng buông dần. Biết người trong lòng tiếp đến muốn làm gì, anh nhanh chóng bế cậu lên, ghé tai cậu thầm thì.

-"Giữ tôi cho chắc".

Chính Quốc vòng tay ôm lấy cổ anh, cảm thấy được một tia ấm áp cùng an toàn, cậu mới yên tâm dựa vào vai anh mà thiết đi...

Tại Hưởng lấy ra một tờ chi phiếu để nó tự do rơi xuống đất, xong cũng xoay người ôm thiếu niên rời đi, mặc cho cuộc hẹn kí hợp đồng, mặc cho bao nhiêu ánh mắt đang hướng về anh đầy thắc mắc. Họ chính là không ngờ Kim thiếu lạnh lùng cũng có mặt này, và còn cả quan hệ giữa anh và thiếu niên đôi mươi ấy, rốt cục là như thế nào?

Đưa thiếu niên một mạch về tới biệt thự Kim gia anh sở hữu, cũng không tự mình giúp cậu làm việc gì. Tất cả đều giao phó cho người làm, còn bản thân phải nhanh chóng trở về phòng làm việc.