VKook_Nghiệt duyên (Ngược)

Chap 21: Anh xin lỗi

Những lời nói khi đó của Trí Mẫn thật sự khiến anh suy nghĩ rất nhiều, rất bận tâm.

"Con người ta một khi đã quá đau khổ, họ sẽ khó quên đi những nỗi niềm thương xót bản thân từng chịu. Nhưng cũng chính vì vậy nên ngay khi nhìn thấy một tia sáng, họ không còn quan tâm tia sáng đó sẽ dẫn bước cuộc đời họ đi đến đâu, họ chỉ đơn thuần muốn cho bản thân cơ hội để hạnh phúc dù đó có là bồng bột, là ngu ngốc thì họ cũng sẽ đánh cược. Bởi vì đối với họ không còn gì tệ hơn những niềm xót thương trong quá khứ nữa rồi. Cậu hiểu chứ?"

Tại Hưởng bỗng chợt đứng bật dậy, anh đi đi lại lại xung quanh văn phòng, vẻ mặt lẫn tâm trí đều rất phức tạp. Những xúc cảm dồn nén lẫn lộn lại với nhau, rất khó miêu tả loại cảm giác này.

Cứ như vậy Tại Hưởng anh liền bất giác thốt lên một cậu nói:

- Khó chịu quá... Chết tiết!

Trong lời nói đó tất cả ngữ điệu đều rất run rẩy, đôi bàn tay anh nắm chặt kia cũng đang run rẩy, toàn thân đều run rẩy toát mồ hôi lạnh. Nơi trái tim đau đớn như bị ai bóp nghẹn, nghẹn ngào, khó chịu, đau đớn đến tột cùng. Nỗi thống khổ này... Chính Quốc à!...

Tại Hưởng lập tức lái xe về nhà, trên đường đi anh không biết bản thân như thế nào đột nhiên nhớ rất rõ từng hành động thú tính của mình dành cho cậu. Bàn tay liền siết chặt lấy vô lăng hơn.

Về đến nhà, anh không kìm chế được chạy khắp nhà tìm kiếm bóng dáng cậu. Anh tìm đến căn phòng tầng ba anh trang trí cho cậu liền thấy Chính Quốc. Mở cánh cửa ra nhìn thấy nụ cười thật tươi trên môi cậu, Tại Hưởng trong lòng lại càng cảm thấy có lỗi, càng cảm thấy bản thân đáng chết.

- Hôm nay anh về thật sớm a.

Chính Quốc mỉm cười chào đón anh. Nhưng nhìn nụ cười ấy anh cảm thấy thật chua xót, anh tiến lại gần cậu, đưa đôi tay vẫn còn đang run rẩy chạm lên gò má cậu, chạm lên bờ mi, đôi mắt, bờ môi rồi cuối cùng...

Chính Quốc trợn tròn mắt kinh ngạc, cậu có chút hoảng loạn thật sự không hiểu nổi sự việc đang diễn ra. Tại Hưởng hai tay ôm lấy mặt cậu, đôi mắt anh đỏ ngầu lên, từng giọt nước mắt nam nhân rơi xuống, thanh âm run rẩy từng lời liên tục nói "xin lỗi".

- Chính Quốc, anh... Xin lỗi... Thật sự xin lỗi...Anh...yêu...em... Anh yêu em...

Cậu cũng không hiểu cảm xúc tâm can thế nào cũng đột nhiên dâng trào. Đôi mắt dần dần mờ đi, chứa chan một tầng nước. Tại Hưởng đưa mặt hai người sát gần lại với nhau, đôi môi anh cùng cậu quyến luyến, dây dưa. Đôi mắt vẫn không ngừng ngấn lệ chảy xuống hoà quyện cùng với vị ngọt ngào của tình yêu, của lòng ân hận cùng với sự vị tha.

Hiện tại ngay bây giờ cậu đã tha thứ cho anh, tha thứ cho tất cả những nỗi lầm của anh. Vì cậu biết anh cuối cùng cũng hiểu ra rồi, hiểu ra vị thế, hiểu ra tấm lòng, hiểu được tấm chân tình và tình yêu mà cậu dành cho anh nhiều đến thế nào. Và cũng là sự thức tỉnh của anh sau bao sai lầm, anh cuối cùng cũng hối hận, cũng nhận ra bản thân yêu cậu. Hai con người yêu nhau nhưng lại chỉ vì sự cách biệt về địa vị mà lạc mất nhau, nhưng cuối cùng vẫn là chân lý đó. Nếu bạn chân thành thì cuối cùng bạn sẽ nhận được lời hồi đáp, một lời yêu thương nhau thật lòng...

(Viết truyện thì màu hồng thế thôi :) tôi chân thành vcl mà cr vẫn phũ phàng lạnh lùng như tảng băng Bắc cực ấy, đập còn không vỡ cơ... Chân lý cuộc sống thật sự phải là :(( đừng yêu thương ai quá nhiều caccau ạ, nhớ yêu bản thân nhất ấy. Yêu tớ nữa :">>> nhó