VKook_Nghiệt duyên (Ngược)

Chap 4: Chỉ đành vậy...

"Nếu được sinh ra một lần nữa, tôi thật mong bản thân có thể sống cho thật tử tế, sẽ không phải dè chừng, sợ hãi hay chốn chạy với cuộc đời và hơn nữa... cho dù ở thời điểm nào cũng đều có đủ tư cách để nói với người mình yêu rằng tôi yêu họ. Sẽ không giống như bây giờ chỉ biết nhìn, nhìn và chỉ nhìn người mình yêu ngày càng cách xa mình và dù cho có đau lòng, có muốn đưa tay níu giữ, có muốn nói họ đừng đi, hãy ở lại vì tôi yêu họ thì cũng không thể vì tôi chỉ là... chi là không xứng..."

Sau đêm đó bị cô lão chuyển sang bên người làm vườn cậu thật hiếm khi có thể gặp anh, nói đúng hơn là không gặp được. Cậu cũng không dám vượt quá giới hạn, đi tới nhà chính nhìn ngó anh một chút, chỉ đành nguôi cơn mong nhớ vào trong, như vậy sẽ bớt đau lòng hơn...

-Tại Hưởng, Tại Hưởng... Này!

Con người cao cao tại thượng mọi khi hôm nay bỗng trở thành kẻ ngớ ngẩn trên mây, ai nói gì cũng để ngoài tai, đôi mắt cứ luôn đờ đẫn mà thâm sâu như đang suy nghĩ về chân tình vậy.

-Cậu... mấy ngày nay có bệnh hả, đã đi khám chưa?

-Phác Trí Mẫn, anh đang đi quá giới hạn của một thư ký.

Phác Trí Mẫn bĩu môi nhưng vẫn là cung kính, lùi ra sau vài bước cúi gập người

-Thật xin lỗi, Kim tổng tài.

Tại Hưởng nhìn anh xong hỏi.

-Ban nãy nói đến đâu rồi.

-Tôi hỏi ngài đã đi khám chưa, chứ cứ say tình thế này công việc sẽ không ổn mất.

Tại Hưởng anh nghe lời này không còn có thể biện hộ, không muốn thừa nhận cũng phải nhận vì vốn anh thật là đang nghĩ về cậu. Đêm hôm đó, anh vẫn luôn nghĩ mãi về nó...

-Thật dơ bẩn!

Tại Hưởng đập bàn quát lớn, Trí Mẫn cũng chỉ biết giữ im lặng nín thít. Anh đã giận còn muốn chọc chính là tự tìm hố chôn thân.

Cũng không hiểu vì sao ngay lúc đó cảm xúc lại đột ngột dâng trào, anh rời khỏi công ty đánh xe về biệt thự. Xe vừa đỗ trước cổng còn chưa kịp đưa vào gara Tại Hưởng đã xuống xe, cả khuôn mặt và cử chỉ đều hiện rõ hai chữ nóng giận. Anh tiến tới khu làm vườn, liếc mắt nhìn thấy bóng dáng cậu, cả cơ thể các thao tác đều trở nên nhanh chóng hơn. Anh tiến tới không một lời túm lấy cổ tay cậu kéo đi. Mọi thứ đều quá đột ngột, Chính Quốc không kịp thích ứng, bình nước trên tay rơi xuống, nước bắn lên ướt đẫm một mảnh áo. Xong cả người đều bị kéo đi, đôi chân lỡ bước theo Tại Hưởng, mọi người làm xung quanh chỉ nhìn cậu lắc đầu.

-Cái đó... khoan đã, ngài buông a.

Cả người bị va chạm mạnh vào bức tường cứng rắn. Chính Quốc theo men bức tường trượt xuống, cả hai bả vai đều đau nhói. Tại Hưởng cũng không cho cậu thêm thời gian hoàn hồn, trực tiếp đem cậu ném lên chiếc giường kingsize, đưa tay chạm đến hàng cúc áo đã nhăn nhúm của cậu, một lần trực tiếp xé bung ra.

Chính Quốc bây giờ cái gì cũng không nghĩ nổi, trong đầu không còn lại gì ngoài sợ hãi. Cậu nước mắt không kìm được giàn ra, đưa hai tay lên trước chắp lại cầu xin nhưng đôi mắt một khắc cũng không dám ngước lên nhìn anh.

-Xin...xin anh đừng... đừng...

Anh cười khinh bỉ.

-Đây chẳng phải điều cậu muốn? Còn muốn làm giá? Mỗi lần đều bày ra bộ dạng đáng thương này, dơ bẩn!

Dơ bẩn, cậu còn có thể nói gì, làm gì cơ chứ?

Anh không chút lưu tình từng chút đem đồ trên người cậu xé rách, mặc cho cậu cầu xin, mặc cho cậu phản kháng, mặc cho cậu đau đớn anh vẫn không buông tha cậu. Anh giật mạnh tóc cậu ngược về sau, đem thứ nam tính chướng lớn đặt trước cửa huyệt, một lực mạnh mẽ liền xâm nhập vào sâu bên trong cậu. Chính Quốc cắn chặt lấy môi vẫn không ngăn nổi tiếng thét lên vì đau đớn của mình.

-Đau... ư... đau quá...xin anh lấy... lấy hức...

Tại Hưởng tất cả đều như không nghe thấy, ngày càng tiến vào sâu, tận hưởng độ ấm nóng và chặt chẽ bên trong cậu, cứ như vậy dục vọng quấn chặt lấy lí trí, Tại Hưởng không điều chỉnh nổi tốc độ nhanh đến đáng sợ của mình bên trong cậu, cảm giác này... rất thoải mái. Anh cúi xuống mớn trơn trên từng tấc da thịt của cậu, nhưng không hiểu lại nghĩ điều gì đó về quá khứ của Chính Quốc, anh tức giận cắn mạnh nơi bả vai cậu đến độ túa máu xua đi cái mùi dơ bẩn anh cảm nhận mới chịu dừng lại. Anh đẩy tốc độ thân dưới nhanh theo cơn thịnh nộ của mình khiến Chính Quốc ngày càng nhận thêm nhiều đau đớn, cậu gồng mình lên chống đỡ cơn quặn thắt, theo phản xạ tự nhiên phản kháng mọi hành động của anh, thậm chí còn cố lật người muốn trốn thoát khỏi anh. Anh nhận được sự phản kháng liền nổi hứng muôn chơi đùa cậu nhiều hơn, không kìm giữ để cậu tự do chốn thoát. Chính Quốc cũng là theo đúng dự tính của anh, cậu bật dậy chạy ra khỏi phòng mà đã vô tình quên mất quần áo trên thân thể không chỉnh tề bởi bây giờ trong tâm chí cậu không còn gì ngoài sợ hãi, ngoài chốn chạy.

Đôi chân nhỏ bé gắng sức chịu đựng bước từng bước khập khiễng, máu từ hạ thân chảy dài xuống gót chân lưu lại trên sàn nhà.

"cạch,cạch,cạch"

Ngay khi nghe tiếng giầy âu của Tại Hưởng từng bước nện xuống sàn, Chính Quốc hốt hoảng chân vẫn tiến lên nhưng đầu luôn ngoảnh lại cẩn trọng quan sát tốc độ của Tại Hưởng. Cũng chính vì vậy, chân dã bước đến bậc thang cũng không biết, liền tự khiến bản thân vấp ngã, lăn một vòng dài xuống tận chân thang, cả đầu đều choáng váng, bên tai cũng nghe tiếng bước chân gần hơn của Tại Hưởng. Nhưng bây giờ... đó không phải thứ khiến cậu lo sợ nhất. Ánh mắt tất cả người làm đều đang hướng về cậu, ánh mắt chất chứa sự khinh bị đó, tất cả đều dành cho cậu...Chính Quốc cúi xuống tự nhìn lại bản thân. Cậu trên người duy nhất chỉ còn chiếc áo sơ mi trắng không hoàn chỉnh che lấp đi phần nào thân thể đã bị vấy bẩn này. Máu từ hạ thân vẫn tuôn ra thành một mảng loang lổ trên sàn, bốc lên cái mùi tanh nồng, kinh tởm của một kẻ hèn hạ.

Đến giờ thì Chính Quốc đã hiểu tại sao ban nãy cậu lại có thể dễ dàng chốn thoát khỏi Tại Hưởng, thì ra... đều là anh muốn cậu trở thành bộ dạng này. Trước mắt mọi người mất đi tất cả sự tôn nghiêm, hứng chịu sự khinh bỉ, nỗi nhục và còn cả...đau đớn. Chính Quốc quay lại phía sau, cậu đối diện nhìn thẳng ánh mắt anh một lúc rồi bỗng chợt nở nụ cười. Cậu cười phá lên, tiếng cười đầy bi ai vang vọng khắp, cậu cười nhưng đôi mắt lại dần nhòa đi, từng giọt lệ rơi xuống khỏi hốc mắt lăn dài trên khuôn mặt chạm tới đôi môi vẫn còn đang vương vấn vị tanh nồng của máu. Vị tanh cùng mặn hòa cùng với nhau, một hương vị thật khiến người ta chán ghét...

Tất cả mọi người đều im lặng, chỉ đứng nhìn theo từng hành động của Chính Quốc. Tại Hưởng bây giờ cũng không biết nên làm gì, nói gì, anh cũng không hiểu vì sau nơi ngực trái lại nảy lên một loại cảm giác kì lạ, đây là vì sao? Vì sao lại cảm thấy đau lòng. Nơi yết hầu anh run lên một chút, siết chặt lấy hai tay quyết định bỏ qua mọi cảnh ở đây, quyết định bỏ lại cậu ở đó, dang rộng sải chân bước đi.

Đi được nửa chặng Tại Hưởng liền khựng lại, Phác Trí Mẫn đứng ở cửa, tất cả sự việc anh đều đã quan sát và nắm bắt một cách chọn vẹn. Dù Tại Hưởng có đang đứng trước mắt nhưng tất cả sự chú ý của anh đều đặt trên người Chính Quốc, một con người đã bị hoàn cảnh quật ngã, bị bóng đêm giàng buộc nhìn đâu cũng không thấy lối thoát, gục ngã, chỉ đành thu mình lại chấp nhận nhận lấy đau đớn, nỗi thống khổ tột cùng.

-------------------

Tui ra chap hơi muộn T^T mong các thím bỏ qua.

Mà như vậy đã đủ ngược chưa ta???? :v