VKook_Nghiệt duyên (Ngược)

Chap 6

Sau hơn 2 tháng qua chuyện đấy nhưng những lời nói bàn tán về Chính Quốc vẫn chưa kết thúc. Đi đâu ai thấy cậu cũng đều né tránh, kèm theo đó chính là ánh mắt khinh miệt. Chính Quốc sau lần đó cũng trầm hẳn đi, có khi cả tuần cậu cũng không mở miệng nói lấy một lời. Và sau ngày hôm đó cậu ở trong mắt mọi người không còn là cậu bé hiền lành dễ mến mà đã trở thành một kẻ gian xảo, lắm mưu nhiều kế tiếp cận ông chủ của họ .

Kim Tại Hưởng sau đó đối với cậu vẫn là ghét bỏ, thậm chí còn nhiều lần tìm cớ gây khó dễ cho cậu. Chính Quốc mỗi lần như vậy đều là chịu đựng, rất mệt mỏi. Mỗi lần như vậy điềm nhiên Trí Mẫn lại gọi cho cậu, ngày hôm đó Trí Mẫn đã âm thầm đưa cậu một chiếc điện thoại là để những lúc nào đó cần, cậu có thể gọi cho anh. Tất nhiên sự việc này Tại Hưởng đều không biết, mọi người làm trong nhà cũng không ai biết bởi sau hôm đó cậu đã chuyển qua khu nhà kính chăm sóc cây ở biệt thự để trú. Nơi đó không có giường, không có đèn nhưng dù sao cũng là ở trong nhà, sẽ đỡ lạnh lẽo hơn bên ngoài trời kia.

Nhưng nếu cuộc sống cứ mãi lặng yên như vậy thì chẳng có gì đáng nói, nhưng mà...

- Mọi người, tập trung lại đây.

Nghe thấy tiếng gọi của cô lão, mọi người liền nhanh chân đi tới đại sảnh nghe việc quan trọng sắp được bàn giao.

Trước khi mở lời, cô lão có lướt qua để ý cảm xúc trên nét mặt của Chính Quốc. Vẫn rất điềm đạm, chỉ là một lát nữa, liệu có còn nguyên vẹn?

- Kim thiếu nội trong tháng này sẽ kết hôn với tiểu thư Lâm, vậy nên ngày mai tiểu thư sẽ tới Kim gia, mọi người cố gắng đừng để phật ý tiểu thư, tránh gây ảnh hưởng tới Kim thiếu.

Mọi người xung quanh nghe được ngụ ý của cô lão cũng chỉ tấm tắc gật đầu thuận ý xong rời đi tiếp tục làm công việc của bản thân nhưng Chính Quốc vẫn níu chân tại đó.

Kết hôn sao? Tại sao lại kết hôn?

- Chính Quốc... Chính Quốc... Chính Quốc.

Cậu đắm chìm vào một mớ suy nghĩ hỗn độn, đến tiếng cô lão gọi cũng không hề nghe lọt tai.

Cô lão đưa tay lay lay vai cậu, Chính Quốc bừng tỉnh, cậu quay người nhìn cô lão.

Cô lão cùng cậu đối diện, đối với đôi mắt vô hồn ấy của cậu cô lão không hiểu sao lại cảm thấy rối bời.

- Cậu... cậu không đi làm việc sao?

Chính Quốc cụp mắt xuống, cậu rời đi chỉ để lại một bóng lưng gầy yếu.

Chiều tối hôm đó Tại Hưởng về và đi bên cạnh là một cô gái, cô ấy xinh đẹp, cao quý, rất đáng ngưỡng mộ. Đó là Lâm Nhã Nghiêm - đứa con gái duy nhất của Lâm gia, đứa con gái này đối với Lâm gia mà nói chính xác là một viên kim cương quý giá, tài giỏi, xinh đẹp, biết hành xử, rất khiến Lâm gia nở mày nở mặt.

Chính vì vậy Tại Hưởng đã chọn cô làm bạn đời, trai tài gái sắc, gia thế cân xứng, rất đẹp đôi... Chính Quốc nghĩ như vậy đấy, cậu đưa mắt theo dõi từng hành động của anh đối với người con gái ấy. Dịu dàng, quan tâm... không phải anh luôn rất lạnh lùng sao, tại sao đối với người con gái ấy lại dịu dàng như vậy?

Sau khi cô lão đưa Lâm Nghiêm về phòng, Tại Hưởng cho tất cả người làm quay về phòng nghỉ sớm, anh cũng nhanh chóng về phòng nghỉ ngơi cùng hôn thê. Chỉ còn lại cậu đã quá nửa đêm vẫn không thể chợp mắt, đến thời khắc này Tại Hưởng đối với cậu ngày càng xa cách vậy nhưng cậu ngoài trách móc bản thân ra cũng chẳng thể làm gì thêm.

"Ah"

Mải mê nghĩ ngợi Chính Quốc vô tình để chiếc kéo tỉa cành cắt một vệt sâu trên tay. Huyết tươi từ miệng vết thương trào ra nhưng cậu vốn không hề có ý định cầm máu, Chính Quốc vô tư ngồi nhìn ngắm sự chuyển của dòng huyết, miệng bất giác mấp máy:

- Thật đẹp... màu đỏ là đẹp nhất...

"...Nhưng thật bi thương".

Chính Quốc đẩy cửa bước ra khỏi nhà kính, cậu đi tới hoa viên ngồi tựa đầu trên xích đu nhìn ngắm bầu trời. Đêm nay không còn sao, còn trăng sáng , tất cả đều là một màu đen, giống như tâm trí cậu lúc này vậy...

"Lúc đó đáng ra anh không nên cứu tôi, Kim Tại Hưởng, anh nhẫn tâm như vậy..."

---

Tại Hưởng đứng từ cửa sổ phòng nhìn xuống bóng dáng cậu ở đằng xa. Anh bỗng lại nổi giận, nhìn thấy cậu là anh sẽ tức giận... lý do sao?

- Cậu là ai mà dám khiến tôi bận tâm?

Lâm Nghiêm khoác tạm chiếc áo mỏng manh đi tới đưa tay vòng qua eo anh, tựa đầu trên bờ vai anh.

- Anh là đang nói đến ai?

Tại Hưởng quay lại ôm lấy eo cô, bốn mắt nhìn nhau không rời...

------------ cái đó cái đó đó, là chuyện mà mấy người đang nghĩ đến---------------

Đã hơn một tuần kể từ ngày Lâm Nhã Nghiêm tới Kim gia, mọi người làm trong nhà đều rất quý mến cô. Dù có là tiểu thư cao quý nhưng cô đối với mọi người đều rất tốt, không hề tỏ vẻ khiếm nhã. Tại Hưởng lấy được người như vậy cậu đáng ra nên vui cho anh nhưng không thể đẩy lùi được nỗi bận tâm trong cậu.

- Chính Quốc.

Cậu quay lại đối diện với nụ cười hiền hòa của Lâm Nghiêm.

- Cậu có thể giúp tôi, à không, là dạy tôi nấu vài món ăn. Tôi nghe mọi người nói cậu nấu ăn rất ngon.

Chính Quốc gật đầu đi theo cô vào bếp. Có lẽ là lần đầu vào bếp nên cô rất vụng, chân tay đều luống cuống.

- Lâm tiểu thư, cô nên nghỉ ngơi thì hơn, cô đang mang thai nếu lỡ có chuyện gì...

Giọng một người làm đứng từ ngoài bếp nói vọng vào. Và quả thật như vậy nhưng... sự tình phức tạp hơn đôi chút...

Lâm NGhiêm chỉ nhìn cô người làm kia mỉm cười, sau nghe theo từng bước hướng dẫn của Chính Quốc, cô với tay lấy lọ gia vị hạt nêm nhưng không may để nó rơi xuống, bản thân cũng không biết vì sao lảo đảo. Cô túm lấy vai áo của Chính Quốc muốn níu giữ không để bản thân ngã xuống. Cơ mà Chính Quốc lại hất tay cô ra, một lực mạnh hất ra, nồi nước sôi trên bếp cũng rơi xuống...

Cô người làm kia nhìn sự tình mà hốt hoảng, chạy tới đỡ Lâm Nhã Nghiêm dậy.

- Tiểu thư, cô không sao chứ. Này! Cậu biết cô ấy mang thai mà còn cố tình làm thế sao. ÔI mẹ ơi! Ma...máu...