VKook_Nghiệt duyên (Ngược)

Chương 10

Sau một khoảng thời gian dài kể từ  ngày đó Tại Hưởng không còn thường lui đến gây khó dễ với cậu. Sức khỏe và tâm lý của cậu đã ổn định hơn rất nhiều, chỉ là công việc của cậu có đôi chút trở nên khó khăn hơn, vẫn là làm công việc chăm sóc cây nhưng đôi khi có những cơn tức cứ ồ ạt dồn đến chỗ cậu. Chính là làm công việc tay chân nặng nhọc không ai tránh được những bức xúc, mà mỗi lần như vậy đều tìm đến cậu trút giận. Nhưng cũng không phải điều gì quá gánh nặng đối với cậu bởi vẫn là quen rồi.

Chính Quốc đang làm việc, cậu nghe thấy tiếng dừng xe của Tại Hưởng có chút đỗi ngạc nhiên vì hôm nay anh về thật sớm. Tại Hưởng bước xuống xe, cả người toát ra một phong thái khiến người ta tự ti, chính là cảm giác con người ấy là đứa con thật sự của tạo hóa, hoàn hảo không chút sai sót. Lạnh lùng, cuốn hút đến bức người. Chính Quốc đứng sững lại, đôi mắt nhìn chằm chằm lấy anh, chính là người nam nhân cậu yêu, luôn không thay đổi, đôi môi nhợt nhạt bất chợt vẽ lên một nụ cười.

Tại Hưởng lướt mắt vô tình nhìn đến phía cậu, anh không tránh được cái nhíu mày nhẹ khi nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt cậu. Trí Mẫn bước xuống theo sau Tại Hưởng, nhìn thấy đôi mắt đầy ác cảm của anh với Chính Quốc chỉ biết lắc đầu thở dài.

- Kim tổng, đối tác đến rồi, chúng ta đi thôi.

Anh quay lại nhìn Trí Mẫn gật đầu bước đi, Lão Thất cũng bước theo sau anh lên phòng làm việc. Xem ra ông ta chính là đối tác quan trọng, vì thường thế nên Tại Hưởng mới dẫn về đến tận nhà và công việc có vẻ rất thuận lợi. Chưa đầy một tiếng sau đó Tại Hưởng đã cùng đối tác rời khỏi phòng làm việc. Lão Thất khi đó chính là đã để mắt đến Chính Quốc từ lúc vào, là nụ cười cậu dành cho Tại Hưởng khiến hắn rất hứng thú.

- Kim thiếu gia, thật ra từ lúc bước vào đây tôi vẫn luôn có điều muốn nói.

Tại Hưởng nhìn Lão Thất, ông ta cười, liếc mắt tới phía Chính Quốc vẫn đang cặm cụi làm việc là ngự hoa viên phía xa.

- Cậu nhóc đó, ta đặc biệt rất thích, được hay không ngài có thể cho ta mượn chơi đùa một chút.

Trí Mẫn theo hướng ánh mắt của bọn họ nhìn tới, là Chính Quốc, điều này tuyệt đối không được. Ngay lúc Trí Mẫn muốn lên lời nói khéo thì Tại Hưởng đã đồng ý, một lời đáp nhẹ tênh.

- Được!

Lão Thất sảng khoái nói lời "quả không hổ danh Kim thiếu, rất hào nhoáng" xong liền quay lại xe rời đi. Ngay lúc Lão Thất rời đi Trí Mẫn không thể nhịn được mà hết toáng lên.

- Kim Tại Hưởng! Cậu điên sao, Lão Thất ông ta nổi tiếng tàn bạo, sao cậu có thể...

Chưa để Trí Mẫn nói hết câu Tại Hưởng đã bật lại.

- Liệu có đủ tàn bạo hơn tôi?

Trí Mẫn thực không khuyên nổi...

----

Chính Quốc sau cả một buổi làm việc vất vả, còn tưởng bản thân có thể nghỉ ngơi một chút nhưng Tại Hưởng tìm đến. Anh và cậu cứ đối diện nhìn nhau như vậy một lúc cho đến khi anh lên tiếng.

- Đưa cậu ta đi.

Chính Quốc không phản kháng mặc kệ đám back suit có muốn đưa cậu đi đâu.

- Ngài muốn đưa tôi đi đâu? - Cậu hỏi anh.

Anh không đáp, chỉ nhẹ buông lời...

- Phục vụ Lão Thất cho tốt, ông ta là đối tác quan trọng của tôi.

Chính Quốc cúi người xuống, cậu âm thầm mỉm cười, ra là vậy...

- Tôi sẽ cố gắng.

Tại Hưởng có chút bất ngờ với câu trả lời của cậu, anh quay lại muốn nhìn thật rõ biểu cảm trên khuôn mặt cậu lúc này nhưng phần tóc mái phía trước trán đã che hết nhưng Tại Hưởng không phải không nhìn thấy mà chính là thứ anh nhìn thấy khiến anh cảm thấy có chút bối rối... Chính Quốc cười sao, tại sao cậu lại cười? (là vì bất lực khóc hông nổi nữa :)

Chính Quốc khi được đưa đến Thất gia, cậu ngồi trong căn phòng đó nhịp tim chưa một phút ổn định, rất sợ hãi. Thật để mà nói khi trước lúc còn ở Babylone cậu cũng đã từng gặp Lão Thất, nhìn lão hành hạ người khác thôi cũng đủ khiến cậu sởn gai ốc.

"Cạch"

Nghe tiếng cửa mở cậu không bình tĩnh nổi, bản thân liền bị giật mình. Quay người nhìn ra phía cửa, là Lão Thật. Chính Quốc ngay lập tức cụp mắt xuống, cả người ngồi co rúm lại run rẩy, thật đáng sợ.

Lão Thất nhìn thấy cậu liền như hổ đói muốn vồ con mồi, ông ta tự thoát y, cười lớn rồi đi về phía cậu. Chính Quốc đã cố giữ bình tĩnh nhưng không ngăn nổi sợ hãi mà thét lên, cậu phản kháng kịch liệt, thậm chí còn tiến về phái cửa phòng tập mạnh kêu cứu mặc dù biết sẽ chẳng có ai tới cứu cậu. Lão Thất tức giận, lão đi tới không ngần ngại cầm tóc cậu trực tiếp lôi đi về phía giường. Ném Chính Quốc lên giường, lão đè lên cậu (lấy thịt đè người đó m.n:) bài xích chân tay cậu, xong ngay khi đã đem nội y của cậu thoát ra, không chút do dự đem hạ bộ của mình đi sâu vào cơ thể cậu. Chính Quốc tròn mắt, cậu dãy dụa, phía dưới càng đau hơn nhưng cậu vẫn không ngừng phản kháng kịch liệt.

Lão Thất bắt đầu di chuyển, cùng với những lời nói rất thiếu tính đạo đức.

-ha. Bên trong thật chặt, ngươi phản kháng cái gì, ta đã là gì so với Kim Tại Hưởng, hắn có phải cũng đã chơi ngươi nửa sống thiếu chết không, chẳng phải ngươi cũng thích những chuyện như này A...

Chính Quốc đâu có thời gian ngồi nghe lão ta lảm nhảm, đưa tay với lấy đèn ngủ ở kệ tủ đầu giường đập mạnh vào đầu lão xong muốn lẩn thoát. Nhưng nhìn xung quanh vốn không có đường lui cho cậu. Nhà tắm, chính nó. Cậu nén cơn đau lại, ôm bụng dưới cà nhắc chạy tới, đóng cửa khóa chốt coi như an toàn một chút. Lão ta điên tiết, chạy tới đập cửa, chửi rủa cậu đủ điều và đám black suit cũng đã vào giúp lão phá cửa đem cậu ra để lão dạy dỗ cho cậu biết điều một chút. Chính Quốc hoảng hốt, cậu nhìn xung quanh một lượt, cảm thấy bản thân chính là hết đường lui rồi, cậu nhìn vào góc tưởng mảng nhọn, đến mức này rồi, cậu cũng phải lựa chọn thôi...

Chính Quốc lao tới, đầu cậu đập mạnh vào mảng nhọn ở góc tường, máu men theo vách tường chảy xuống, cậu cũng dần mất đi ý thức trong đau đớn. Và cho dù đến giờ phút này rồi người cậu nghĩ đến vẫn chỉ là anh...

"Tại Hưởng... xin lỗi".

Là lời xin lỗi vì cậu đã không thể nghe lời anh...

------

Xin lỗi các bạn vì việc ra chap mới chậm trễ.