VKook_Nghiệt duyên (Ngược)

Chương 12

Bước chân Trí Mẫn một khắc cũng chưa từng chậm lại, anh cõng cậu trên lưng cứ vậy chạy đi với vận tốc tối đa cho đến lúc đến dừng trước phòng cấp cứu, các y bác sĩ nhanh chóng tiếp nhận bệnh nhân và đưa cậu đi, chỉ còn lại mình anh, cả người mệt mỏi ngồi sụp xuống thở hổn hển. Trí Mẫn ở trước cửa phòng phẫu thuật có chút bất an khi mà các y tá cứ liên tục thay nhau ra vào, tình hình có vẻ rất hỗn loạn không được tốt cho lắm. Ngay lúc đó có một cô y tá bước ra, Trí Mẫn liền níu chân cô lại một chút:

- Tình hình tệ lắm ạ.

Cô y tá cũng chỉ biết ngán ngẩm.

- Không cầm được máu. Sau liền rời khỏi.

Trí Mẫn sững sờ... "Vậy chẳng phải sẽ chết sao?"

Và vào thời điểm đó không ai biết rằng ở nơi xa kia Tại Hưởng đã đứng thẫn thờ ở đó từ bao giờ, lúc này anh cảm thấy thật khó thở, trái tim như muốn ngừng đập, hai vầng thái dương ướt đẫm, anh chính là đang sợ hãi, một nỗi sợ mà chính anh cũng không thể chối bỏ. Anh sợ sau này sẽ không còn được nhìn thấy dáng vẻ khi cậu làm việc, khi cậu đứng ở một chỗ lén lút đưa mắt nhìn anh rồi âm thầm mỉm cười. Biểu cảm mỗi lúc như vậy nhìn anh có vẻ khó chịu nhưng thật ra sự thiếu hụt nơi trái tim chỉ vì những hành động nhỏ nhặt ấy mà được lấp đầy, rất ấm áp. Vậy nên vào thời khắc sinh tử của cậu, một con người vốn chưa từng tin vào thần tiên hiện tại đang cầu nguyện. Cầu cho cậu có thể qua được cơn nguy kịch, cầu cho cậu có thể khỏe mạnh trở lại, thật cầu được như vậy!

Qua hơn hai tiếng, đoạn thời gian căng thẳng này liền trôi đi. Vị bác sĩ bước ra với gương mặt tươi cười dù có mang đôi chút nét mệt mỏi.

- Rất may đã qua cơn nguy kịch.

Trí Mẫn nở nụ cười, anh rối rít cảm ơn vị bác sĩ, sau đi theo Chính Quốc đang nằm trên chiếc xe đẩy tới phòng chăm sóc đặc biệt. Tại Hưởng anh đứng ở nơi góc tối cũng an tâm mà hô hấp trở lại trạng thái thoải mái.

"Thật may, thật may là không sao cả".

Sau ngày hôm đó hơn hai ngày Chính quốc vẫn chưa tỉnh lại, Trí Mẫn có chút lo lắng hết lần này đến lần khác đi hỏi vị bác sĩ chủ trì và hôm nay cũng vậy, nhưng có chút đặc biệt hơn. Anh gặp Tại Hưởng. Vẫn là dáng vẻ như thường ngày, lạnh lùng, cuốn hút và tàn nhẫn. Hai người họ cùng nhau lên sân thượng, cùng nhau đối mặt nói chuyện.

- Cậu đến là để giết tôi sao?

Tại Hưởng mỉm cười: - Phải.

Trí Mẫn gật gật đầu:

- Được, nhưng trước khi đi tôi thật lòng muốn nhắc nhở cậu vài điều, Chính Quốc, bản thân cậu cũng biết mình là có loại tình cảm gì với cậu ấy mà, đừng tự lừa dối mình nữa A...

Phát súng đầu tiên vang lên, một vết thương trúng ngay bả vai Trí Mẫn.

- Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, tôi! không có cùng cậu ta nảy sinh bất kì đoạn tình cảm nào.

- Là vậy sao?

- Phải.

Trí Mẫn bỗng nhìn thẳng tới ánh mắt Tại Hưởng.

- Vậy tại sao không ngăn tôi lại, nếu thật sự không muốn cứu, tại sao không ngăn lại?

Tại Hưởng trong chốc lát bất chợt không biết nên nói gì. Trí Mẫn cứ như vậy được đà một lần nói ra tất cả.

- Dù gì cũng sắp chết, đành phải nói ra hết thôi. Nếu không sau này sợ sẽ không còn cơ hội nữa. Nếu cậu cứ cố chấp như vậy, phủ nhận tình yêu thì sao này sẽ không còn ai yêu cậu, Chính Quốc thật sự là một trường hợp đặc biệt, bị cậu hành sống đi chết lại mà vẫn...A... mà vẫn yêu cậu, lần này nếu cậu còn không biết trân trọng thì sẽ không còn cơ hội đâu, sẽ không còn ai có thể tốt hơn Chính Quốc, hiểu chưa hả, cái tên ngu xuẩn kia.

Tại Hưởng im lặng một lúc xong mới lên tiếng.

- Nói xong chưa?

Xong lập tức đưa súng lên bắn liên tục về phía người đối diện, bắn đến độ xung quanh ngoài thanh âm của tiếng súng ngoài ra không còn nghe thấy những thứ tạp âm khác.

Chính Quốc đi được nửa chặng đường ở cầu thang nghe rõ ràng tiếng súng liền không màng tới vết thương đang rỉ máu mà nhanh chân tiến lên...