VKook_Nghiệt duyên (Ngược)

Chương 13

Chính Quốc ngay lúc tỉnh dậy nhìn xung quanh cậu đã nhận ra nơi đây là đâu, cậu nằm một lúc những kí ức mơ hồ hiện về đôi môi bất giác mỉm cười. Cô y tá ngay lúc lui tới kiểm tra tình trạng của cậu thì liền vui mừng đi báo tới bác sĩ chính. Bác sĩ kiểm tra tình trạng sức khỏe của cậu cũng nhẹ nhàng thở phào.

- Cậu lần sau cẩn thận một chút, có biết bản thân chút nữa đã không thể qua khỏi không?

Cậu cười trừ nói lời cảm ơn.

- Mà, người bạn của tôi hiện đang ở đâu, bác sĩ có biết không ạ?

Bác sĩ nhìn cậu có chút chần chừ không muốn nói, Chính Quốc bèn mở lời.

- Nếu anh biết thì làm ơn nói cho tôi với ạ.

- Cậu ta... cậu ta bị Kim thiếu đưa đi rồi, trên sân thượng...

Chính Quốc nghe đến đây tay chân liền luống cuống giật hết tất cả dây truyền y tế trên người mình ra, gấp gáp muốn rời khỏi giường bệnh nhưng bị bác sĩ và cô y tá ngăn cản, cậu bất đắc dĩ chỉ biết thốt lên một lời.

- Nếu không đi nhanh Tại Hưởng sẽ giết cậu ấy mất, làm ơn, làm ơn để tôi đi.

Họ nhìn cậu khuôn mặt nhăn nhó lại vì đau đớn, rất thương tâm, đành cứ vậy buông tay để cậu ra đi, bác sĩ anh không phải không nhìn thấy vết máu đã thấm trên quần áo bệnh nhân của cậu nhưng nếu không để cậu đi thì có lẽ cậu sẽ đau hơn, sẽ không chỉ là vết thương đau nữa, mà là tâm can đau, đau đến chết. Chính Quốc ôm bụng dưới đau đớn, khập khiễng bước từng bước khó khăn nhưng cậu vẫn quyết không dừng chân lại, giống như Trí Mẫn ngày hôm đó, cũng đã không màng mạng sống mà cứu cậu. Vậy nên bây giờ nếu anh chết đi cậu sẽ rất ân hận, rất đau lòng vì chỉ tại cậu mà Trí Mẫn đã phải bỏ lại cả một quãng đường đời dài không thể đi tiếp, như vậy chẳng phải là một mạng đổi một mạng sao, cậu nhất định không để chuyện này xảy ra.

Nhưng đi được nửa đường Chính Quốc đã nghe thấy tiếng súng nổ, không giữ được bình tĩnh mà tốc độ ở chân chuyển nhanh đi, dường như đau đớn lúc này không còn cảm nhận được nữa. Nhưng... ngay lúc cậu đi lên tới thì bên tai tiếng súng cứ liên tiếp vang lên, đôi chân cậu khựng lại run rẩy mà quỵ xuống, từng giọt lệ từ hốc mắt rơi xuống, dù là cánh cửa đã ở ngay trước mắt nhưng cậu không dám mở, cậu không dám đối diện, cậu sợ, rất sợ khi mở ra rồi tất cả những gì nhìn thấy chỉ còn là hư vô của một màu đỏ diễm lệ bi ai.

Nhưng vẫn là... Chính Quốc đứng dậy, cậu từ từ đưa tay mở cánh cửa ra, mọi thứ trước tầm mắt dù đã bị tầng nước mắt làm nhòa đi đôi phần nhưng thứ màu sắc rực rỡ đó vẫn không hề nhạt đi. Trí Mẫn nằm đấy, khắp người đều là máu, Chính Quốc từng bước đi tới, cậu ngồi quỳ xuống bên cạnh anh, đưa đôi tay run rẩy chạm tới gò má anh.

- Trí... Trí Mẫn...

Cậu cứ vậy gọi tên anh không biết bao nhiêu lần nhưng không hề có hồi âm... Chính Quốc bắt đầu không ngăn nổi tiếng nức nở của mình, rồi hòa vào cùng với đau thương là sự phẫn nộ tột cùng. Cậu đi tới túm lấy cổ áo Tại Hưởng mà gào lên.

- TẠI SAO TẠI SAO LẠI LÀM NHƯ VẬY? TẠI SAO LẠI LÀM HẠI CẬU ẤY, KHÔNG PHẢI HAI NGƯỜI LÀ BẠN SAO, SAO ANH LẠI... LẠI... SAO LẠI...NHẪN TÂM NHƯ VẬY...

Rồi bỗng nhiên cậu đưa mắt lên đối diện cùng anh.

- ... Tôi HẬN ANH, THỰC SỰ HẬN ANH ĐẾN CHẾT.

Cậu ngồi quỵ xuống, cả thân thể như đều mất đi sức lực, đưa tay đập liên tục vào lòng ngực mà nức nở, đau quá, cậu phải làm sao đây, đau quá... tại sao lại đau như vậy chứ? Đánh cậu cũng được, mắng cậu cũng được hay thậm chí là lấy mạng cậu nhưng tại sao... tại sao phải làm hại đến người vô tội... tại sao chứ?

Tại Hưởng trong nhất thời cũng không thể phản ứng, đôi mắt ngấn lệ ấy bi ai của cậu và cả lời nói ấy cứ mãi quanh quẩn quanh anh, anh có cố đến mấy thì bản thân cũng vẫn không thể thoát ra được... anh cảm thấy bản thân là đang bị ràng buộc, ràng buộc với đau thương mà Chính Quốc đang phải chịu mà bản thân lại không cách nào thoát khỏi...

Thứ cảm xúc điên loạn đó thật khiến con nguời ta thống khổ đến tột cùng, thống khổ đến mệt mỏi, đến độ cảm thấy bản thân có lẽ không thể trụ được nữa, muốn chết...

Chính Quốc bỗng nhiên nhìn về phía bầu trời kia, cậu đứng dậy lao thật nhanh về phía trước dường như không muốn màng những thứ ở phía sau nữa, chỉ muốn cứ như vậy giải thoát cho bản thân thật nhẹ nhàng.

Tại Hưởng trong giây phút đó hoảng loạn, đôi chân anh vô thức dịch chuyển tiến về phía cậu...

Nhưng Chính Quốc khi đứng ở thành lan can ngay lúc định nhảy xuống ấy...

"Thay tôi sống một cuộc sống thật tốt"

Cậu đứng yên ở đấy, hai tay bám vào thành lan can, cả thân thể không ngăn nổi sự run rẩy, cậu lần nữa quỵ xuống, bất lực để cho tán gió thổi qua đánh gục, cậu mệt rồi, thật sự quá mệt rồi...

- Tại Hưởng, tại sao anh... luôn làm như vậy?...