VKook_Nghiệt duyên (Ngược)

Chương 15

- Cậu còn yêu anh không? Lâm Nghiêm hỏi.

Tại Hưởng đứng bên ngoài tay đặt trên nắm cửa đứng chôn chân tại một chỗ, tim anh lúc này đập thật nhanh, có muốn cũng không thể điều hòa về như bình thường, rất hồi hộp.

Chính Quốc nghe câu hỏi này có chút bất ngờ cùng do dự nhưng vẫn là...

- Tôi...

Tại Hưởng anh đứng bên ngoài thế nhưng lại không đủ dũng khí nghe câu trả lời của cậu, vội nhanh chân chạy xa khỏi căn phòng đó. Tại Hưởng đi xuống hầm xe, bước vào xe anh ngồi suy ngẫm một chút, rất phức tạp, cái gì nghĩ cũng không rõ ràng được. Anh đạp ga, bánh xe lăn đi, những lúc như này có lẽ tìm một mối bận tâm khác sẽ giúp anh nhẹ lòng hơn, Tại Hưởng điều chỉnh vô lăng đi về phía công ty.

Lâm Nghiêm không nghe được câu trả lời của Chính Quốc cô không những không cảm thấy bồn chồn mà chính là cảm giác an tâm vì ít ra cậu còn do dự, mà như vậy là cậu còn tình cảm với Tại Hưởng. Còn về việc Trí Mẫn thì Lâm Nghiêm vẫn có chút không tin nên là xem ra cô vẫn phải rời khỏi Kim gia một chuyến. Hy vọng trong những ngày đó Tại Hưởng sẽ không gây ra thêm phiền phức gì nữa. Nhưng mà...

Tại Hưởng đến công ty dù đã cố vùi đầu vào công việc nhưng rồi vẫn là không xóa bỏ được hình ảnh Chính Quốc trong tâm trí anh. Tại Hưởng bỏ dở dang công việc, phóng xe về nhà, lúc này cũng đã là thời điểm tối muộn, anh có chút mất kiên nhẫn, về tới nhà không suy nghĩ gì liền xông thẳng vào phòng Chính Quốc. Đèn ngủ dù đã tắt nhưng anh biết cậu còn thức, anh đi tới lật người Chính Quốc lại đối diện cùng mình, dưới ánh đèn ngủ sáng mập mờ anh có thể nhìn thấy trên gò má cậu vẫn còn đang lưu lại những giọt lệ. Yết hầu Tại Hưởng khẽ run...

Chính Quốc quay mặt đi không đối diện ánh mắt cùng anh. Tại Hưởng không níu giữ, anh thả tay ra khỏi bả vai cậu, di chuyển tới mép giường ngồi ở đấy mất một lúc mới mở lời.

- Em còn yêu tôi không?

Tại Hưởng nghĩ ít nhất cậu cũng sẽ mất một lúc để suy nghĩ hoặc sẽ không trả lời câu hỏi của anh, thế nhưng...

- Kẻ giết người như anh cũng xứng đáng được yêu ư?

Một tiếng như sét đánh ngang tai anh, nhíu chặt tâm mi siết chặt hai tay thành nắm đấm cố gắng kìm chế.

- Muộn rồi, nghỉ ngơi sớm đi.

Rồi đứng dậy muốn rời đi. Nhưng Chính Quốc không biết lấy ở đâu ra can đảm, cậu ngồi bật dậy hướng anh chất vấn.

- Tại sao không trả lời? Tôi nói không đúng sao?

Tại Hưởng vẫn nhẫn nhịn.

- Nghỉ ngơi đi.

- Sao, tôi đang nói chuyện với anh cơ mà.

Bàn tay Tại Hưởng siết chặt thêm một vòng, anh ngước mặt hít thở sâu cố giữ bình tĩnh. Nhưng Chính Quốc cậu lại càng đả kích anh.

- Tại sao không nói gì? Hay là vốn dĩ anh không còn gì để chối cãi? Ra là như vậy sao?

Tại Hưởng quay lại giường, anh túm lấy cổ áo rít lên.

- Im ngay, tôi đã nói là im mà.

Cậu nhìn anh cười khinh bỉ.

- Sao? Nhột hả?

Tại Hưởng giữ không nổi bình tĩnh, anh vung tay đánh cậu.

- Mẹ nó! Tôi dung túng cậu nên cậu không biết sợ là gì đúng không? Hả? Nói!

Cứ như vậy không biết anh đã nổi điên mà tát cho cậu bao nhiêu phát, chỉ biết cho đến lúc anh dừng lại, bên má trái của Chính Quốc đã đỏ ửng có hiện tượng hơi sưng và ở khóe môi thì đang rỉ máu. Tại Hưởng nhìn lại, anh vẫn biết tâm tình cậu đang không ổn định, muốn rời đi nhưng rồi ngay lúc đấy Chính Quốc vừa thở hổn hển vừa khiêu khích anh.

- Sợ rồi sao? Không đánh nữa sao? Sợ tôi chết hả? Ha!

Tại Hưởng quay lại nhìn nụ cười trên môi cậu, nụ cười khinh bỉ anh đến tột cùng đấy, anh chưa bao giờ bị ai nhìn với ánh mắt như vậy, đến lúc này con tim cũng không thể ngăn nổi lý trí, anh lao đến chỗ cậu không kiểm soát được, hoàn toàn tự biến bản thân thành con mãnh thú hoang dã đáng sợ. Anh cầm tóc cậu kéo lên, đem tóc nắm chặt đập đầu cậu vào thành giường, đập đến độ khiến Chính Quốc cảm thấy choáng váng đến đáng sợ.

- Mẹ nó, cậu có tư cách gì mà nhìn tôi như thế hả? Thứ dơ bẩn như cậu lấy tư cách gì mà nhìn tôi như thế!

Ngay lúc Tại Hưởng dừng lại, anh nhìn xuống, Chính Quốc vẫn đang cười, cậu thở hổn hển nhưng vẫn là đang cười, một nụ cười thỏa mãn.

- Tôi... tôi có dơ bẩn cũng vẫn là con người, chứ không phải loại người không bằng cầm thú như anh, còn đáng kinh tởm hơn tôi gấp trăm lần!

Trên đôi mắt Tại Hưởng hằn lên từng tia máu đỏ, anh gật gật đầu, đáp lời cậu.

- Được, vậy hôm nay tôi sẽ cho cậu biết, thế nào gọi là cầm thú.

Tại Hưởng cúi xuống gặm nhấm đôi môi cậu. Không có lấy một chút nhẹ nhàng, anh cắn thật mạnh lên đôi môi, Chính Quốc nhíu mày cảm nhận mùi vị tanh nồng của máu đang trào ngược vào trong miệng cậu. Tại Hưởng đặt tay trên hàng cúc áo của cậu, một lần xé mạnh liền đứt hết cả hàng cúc. Anh cúi xuống, cắn mút ở phần bả vai cậu, Chính Quốc giãy giụa, cậu đưa tay đẩy anh ra nhưng không thể thoát ra khỏi xiềng xích. Cậu lần nữa dùng lời nói lăng mạ danh dự anh.

- Bỏ ra! Tên khốn, bỏ ra, tởm quá!

Tất cả hành động của Tại Hưởng đều dừng lại, anh sững lại một lúc, "tởm" sao? Anh nhìn xuống cậu, cả khuôn mặt tối sầm lại. Chính Quốc nhìn Tại Hưởng bây giờ, cậu có chút sợ hãi, ánh mắt đó...

Anh không nói một lời nào, cầm lấy tóc cậu lần nữa cứ thế lôi cả thân thể cậu đi, Chính Quốc đưa tay muốn gỡ tay anh ra, Chính Quốc cảm thấy da đầu cậu như thể bị Tại Hưởng kéo căng đến độ sắp bị lột ra, rất đau đớn. Anh đưa cậu đến một căn phòng nó ở tận cuối hành lang rồi khóa chặt cửa lại. Tại Hưởng thả tóc cậu xuống, Chính Quốc nằm vật xuống sàn nhà, cả đầu óc choáng váng, xung quanh tất cả xộc lên mũi cậu một mùi máu tanh đến kinh hoàng. Cậu nhìn khung cảnh mập mờ xung quanh mình mà hoảng hốt. Đây là căn phòng gì chứ? Tại Hưởng lần nữa không nói rằng lôi cậu đi đến một giá treo, anh đem hai tay cậu treo lên xong liền đem thứ gì đó rất nóng áp vào trước ngực cậu.

- Tởm sao?

Thứ nóng bỏng ấy chạm vào da thịt cậu khiến nó xém lên toát ra hơi khói. Chính Quốc mở lớn miệng hét thất thanh, tròng mắt cậu giãn ra sau đó lệ cũng không ngừng rơi xuống, thân thể cậu giãy giụa phản kháng không ngừng. Nhưng càng giãy giụa càng đau đớn, đau quá.

- Đư... Đừng, đau... đau quá...

Tại Hưởng hả hê, anh dí mạnh hơn vào ngực cậu, Chính Quốc liền giãy nảy lên.

- Thế nào? có phải rất thích không?

Cả người Chính Quốc đổ mồ hôi, thân thể run rẩy không ngừng, đôi mắt cậu dại hẳn đi, đầu óc ngày càng choáng váng thiếu tỉnh táo, vậy mà... Tại Hưởng lấy vật nóng bỏng kia ra, Chính Quốc tưởng như anh sẽ ngừng lại vì nơi đó ngực cậu hiện tại quá đáng sợ, phần da bên ngoài đã bị đốt cháy, cậu có thể nhìn thấy phần thịt xém cháy của mình, và còn cả có thứ nước gì đó chảy ra từ nơi đó... Nhưng anh làm sao có thể dễ dàng như vâỵ bỏ qua. Tại Hưởng lại cầm trên tay một chiếc kẹp, anh túm tóc cậu giật ngược lên, ép buộc cậu nhìn thứ dụng cụ tra tấn tiếp đến anh sẽ dùng với cậu.

- Thứ này tốt chứ? Chắc là sẽ rất đau đấy? Chịu khó một chút nha.

Anh cười nhếch mép, đem bộ kẹp đan vào cả mười ngón tay của cậu. Cầm trên tay chiếc điều khiển, anh nhấn tăng dần độ siết giữa các ngón tay, dần dần tăng đến mức cao nhất, Chính quốc đau đớn đến tột cùng thống khổ, tiếng gào thét như xé của cậu vang vọng cả căn phòng cách âm nghe thật khiến lòng người xót xa. Nhưng đối với kẻ vô tình như Tại Hưởng thì tiếng kêu đau đớn đó chính là niềm hạnh phúc của anh, anh cảm thấy thỏa mãn vì cậu phải chịu đựng đau đớn, thống khổ đến chết đi sống lại. Rất mãn nguyện.

Chính Quốc cảm tưởng như từng đốt sống ở bàn tay cậu đều đang dần bị bẻ gãy, đau đớn chồng chất lên nhau khiến Chính Quốc như sắp phát điên lên, cậu mệt mỏi nhưng vẫn là gào thét, gào đến độ khi mở lớn miệng không còn một âm thanh nào lọt ra ngoài nữa, tất cả thống khổ chỉ còn biểu hiện trên khuôn mặt trắng bệch không còn tia huyết sắc vì đau ấy.

Tại Hưởng sau khi dùng mọi hình thức tra tấn đến mệt mỏi mới chịu dừng lại, anh ngồi xuống chiếc ghế đối diện, im lặng quan sát thành quả của mình cùng biểu cảm thống khổ đó của cậu. Cả căn phòng rơi vào tĩnh lặng chỉ còn nghe tiếng thở dốc của cậu. Rồi... Chính Quốc vẫn là cố chấp, giống dở chết dở vẫn muốn khiêu khích anh.

- Khiến tôi... sống không nổi... chết cũng không xong, anh...hạnh phúc lắm nhỉ...ha...vậy mà sao lại không giết tôi... luôn đi.

- Cuộc vui còn chưa hết mà, sao có thể giết được.

Cậu cười.

- Hay vốn dĩ là không đủ khả năng giết tôi, mới như vậy... đã mệt rồi sao? Kim Tại Hưởng ra cũng chỉ như vậy thôi sao?

Anh nhíu chặt tâm mi nhìn cậu.

- Vẫn còn mạnh miệng sao, được, vậy hôm nay tôi sẽ chơi cậu đến CHẾT!

Cậu cố ngước mắt lên nhìn anh, cậu cười, miệng khẽ nói một tiếng: - Được!

...