VKook_Nghiệt duyên (Ngược)

Chương 19

- Điều...điều kiện...?

Lâm Nghiêm khẽ mỉm cười.

- Trí Mẫn không màng đến tính mạng của bản thân mà cứu cậu, nhìn thấy cậu như hiện tại anh ấy sẽ rất đau lòng đấy.

Chính Quốc im lặng không nói gì, cậu khẽ gật đầu nhưng vẫn là...

- Có thể cho tôi nhìn một chút được không? Một chút thôi...

Lâm Nghiêm nhìn khuôn mặt căng thẳng đến đáng yêu kia của cậu thật không thể không động lòng. Vì sức khoẻ của cô bây giờ còn yếu không thể đi lại nhiều vậy cho nên cô đã nhờ người đưa cậu đến.

Cậu tưởng sẽ không gặp lại anh, tưởng như khoảng cách giữa cậu và anh xa đến nỗi không thể chạm tới vậy mà giờ đây ngày tại căn phòng chăm sóc đặc biệt này cậu đã thấy anh. Trí Mẫn có chút xanh xao, gầy đi, khuôn mặt tiền tụy duy trì sự sống từng ngày một nhờ máy móc. Tất cả những điều đó đã thu vỏn vẹn lại thành một vết dao găm đâm xuyên sâu vào trái tim cậu. Cậu cảm thấy bản thân thật có lỗi, nếu không phải tại cậu thì giờ đây anh ấy đã không như vậy.

- Còn định nhìn bao lâu nữa?

Nghe thấy thanh âm trầm quen thuộc của Tại Hưởng, cậu sợ hãi lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt mình.

Tại Hưởng thở dài, anh tiến lại gần đem cậu nhấc bổng lên. Cứ vậy hiên ngang bước tới.

- Nhẹ thật, cậu tốt nhất là ăn uống nhiều vào chút đừng để tên kia nhìn thấy sẽ lại phàn nàn.

Cậu không nói gì, chỉ ngoan ngoãn nằm trong vòng tay anh. Chính Quốc tựa tựa đầu một chút vào vai anh, cảm nhận một chút... Vẫn là hương thơm dịu nhẹ đấy, vẫn vòng tay ấm áp ấy và... Cậu ngước mắt lên nhìn lén anh rồi lại xấu hổ thu mắt xuống. Tại Hưởng nhìn từ góc nào tại sao cũng có thể đẹp trai như vậy.

Tại Hưởng đương nhiên cũng phát hiện ra hành động đáng yêu này của cậu, liền khẽ mỉm cười.

Về đến nhà rồi anh trực tiếp đặt cậu xuống ghế ngồi của bàn ăn, bản thân cũng tự giác ngồi xuống bên cạnh cậu, trên bàn khi ấy cũng đã là một bữa thịnh soạn sơn hào hải vị nhing rất bắt mắt.

Chính Quốc có chút ngỡ ngàng, anh vì cậu mà chuẩn bị đồ tốt như vậy sao?

- Cảm ơn.

Anh không nhìn cậu, miệng đáp:

- Ăn đi.

Cậu gật gù cái đầu, không kiêng nể nữa mà gắp vì những thứ tốt như vậy cậu chưa từng được ăn và có lẽ cũng sẽ không có cơ hội được thưởng thức lần nữa. Nhưng mà... Hai tay cậu vì vết thương vẫn bọc kín như vậy...

- Muốn ăn gì, tôi phục vụ cậu.

Tại Hưởng chống tay đôi mắt hướng về phía cậu, thanh âm trong lời nói cơ chút trầm hơn.

Cậu cũng chẳng ngại, cũng chẳng sợ, tay chỉ này chỉ nọ. Anh cũng không phiền hà mà làm theo, có phải rất thê nô không?

Cậu khi ấy tâm trạng tốt vô cùng, miệng luôn cười, tay thì chỉ chỉ. Tại Hưởng khi ấy thật sự thẫn người ra... Là nụ cười ấy đã bao lâu rồi anh mới trông thấy. Thật đẹp, thật hoàn mĩ...

- Tại Hưởng? Tôi muốn ăn cái đó. Này ưm...

Anh không kìm nên được liền cúi đầu chiếm lấy đôi môi cậu, Chính Quốc ngạc nhiên đôi tay có chút phản ứng kháng cự nhưng không hề hấn gì với anh. Anh đưa cậu cuốn sâu vào nụ hôn hôn, lúc đầu là những cái chạm môi nhè nhẹ, sau liền đưa chiếc liếc ranh ma tiến vào trong khoang miệng cậu, hai người cứ như vậy tạo nên sự liên kết, anh cảm thấy cảm giác này rất tốt nhưng Chính Quốc cậu thiếu dưỡng khí muốn ngạt thở luôn rồi.

- Ư... Ưm...

Anh bế cậu lên, môi vẫn dây dưa không chịu ngừng cho đến khi về tới phòng anh, anh bế cậu lên, cả bờ lưng của cậu áp với mặt tường. Tại Hưởng buông ra một chút, hơi thở của cả hai đều gấp gáp, dư vị ngọt ngào đã chảy tới ngần cổ, anh nhìn xuống, yết hầu khẽ lên xuống. Lấp ló sau chiếc áo sơ mi ấy anh đã thấy xương quai xanh... Anh gục mặt vào cổ cậu, xong ngừng hít lấy mùi hương trên người cậu, Chính Quốc thật sự có chút sợ...

- Chính Quốc, tại sao ấy lại... Cậu đây là muốn quyến rũ tôi sao, cậu có biết tôi không biết nhẫn nhịn không?

- Tôi... Cái đó, ngài thả tôi xuống tôi đi ra để ngài một mình là được.

- Gây hoạ xong liền muốn bỏ chạy sao?

...