VKook_Nghiệt duyên (Ngược)

Chương 2: Yêu

Khi Chính Quốc tỉnh dậy thì đã là thời gian của chiều ngày hôm sau. Cậu đã nghỉ ngơi trọn vẹn được một ngày. Đôi mắt chậm dãi hé mở, liếc nhìn xung quanh Chính Quốc vẫn chưa có phản ứng gì đặc biệt. Cố gắng nhớ lại một loạt những ký ức đêm qua, không những không vui mừng mà thay vào đó toàn bộ đều nảy sinh thắc mắc.

Cậu dù sao cũng chỉ là một con người dơ bẩn chỉ biết nằm dạng chân cho người khác tự ý trêu đùa. Nhưng Kim tổng lạnh lùng, đáng sợ lại khó gần gũi đến vậy vì sao lại muốn đem cậu về chứa chấp, lý do rốt cuộc là như thế nào?

"Cạch".

Một tiếng mở cửa phòng đánh thức cậu khỏi mớ suy nghĩ rối loạn. Cô người làm kia nhìn thấy cậu đã tỉnh liền vui mừng, đi đến bên cạnh hỏi thăm vài lời, đồng thời cũng giúp cậu tháo dây chuyền cùng một số đồ dùng y tế khác.

Đỡ cậu ngồi dậy, cô giúp Chính Quốc rửa vết thương và thay băng gạc mới. Nhất là khi giúp đỡ cậu ở phần hạ thân, Chính Quốc nhìn người cô lão kia không tránh khỏi ngượng ngùng. Muốn tự làm giúp bản thân thì cũng không có khả nằng, chỉ đành nhờ đến bàn tay của cô lão.

Thấy Chính Quốc từ khi nãy đến giờ đều không nói câu nào, cô mới mở lời.

-"Tôi già cả rồi, cậu ngượng cái gì, mà cậu tên gì?".

-"Chính Quốc".

-"Tên rất hay, sau này có việc gì cần giúp có thể nhờ đến ta, nghe rõ chưa tên tiểu tử này".

Lời nói nghe như dăn đe nhưng hàm ý lại đầy yêu thương, Chính Quốc cảm thấy xa lạ nhưng ấm áp. Trước nay chưa ai từng nói với cậu lời yêu thương như này.

-"Cảm ơn".

Thu dọn xong cô lão không lưu lại, dặn dò cậu vài lời xong rời đi. Một lúc sau thì lại đem đến một tô cháo, cũng cùng lúc Tại Hưởng từ công ty trở về. Nghe tin cậu tỉnh, anh chưa vội tắm táp, lập tức tiến tới căn phòng dành cho cậu nghỉ ngơi.

-"Cảm thấy trong người thế nào?".

Nghe tiếng anh cô lão tự biết điều lui ra, Chính Quốc thì cũng ý tứ đặt bát cháo xuống.

Lại gần ngồi trên mép giường, anh nhìn cậu khuôn mặt không để lộ ra cảm xúc gì, nói:

-"Trả lời tôi".

Nhìn anh xong lại sợ hãi thu mắt lại:

-"Tôi vẫn ổn, cảm ơn, tôi... khỏe rồi sẽ lập tức rời khỏi, sẽ không ở lại làm phiền ngài".

Nhìn cậu anh nhếch mép cười nhạt.

-"Cậu hiện tại có thể đi đâu? Hay là... quay lại babylone?"

Nghe anh nói người cậu cũng run lên một trận nhưng cũng chỉ im lặng không dám ho he nửa lời. Tại Hưởng đứng dậy nhìn cô lão mỉm cười nhẹ.

- Cô giúp con sắp xếp cho cậu ta một công việc.

Cô lão cúi đầu chào anh cung với ý nhận lời.

- Không cần sợ, cậu chủ sẽ không làm khó những người biết điều đâu, cậu nghỉ ngơi mấy ngày rồi sau đó cùng chúng tôi phụ giúp công tử việc nhà.

- Cô là mẹ của ngài ấy sao?

Cô lão cười cười:

- Không có, ta chỉ nuôi nấng cậu chủ từ nhỏ, cậu ấy cũng rất thiếu thốn tình cảm, trở thành dáng vẻ như hiện tại cũng chỉ do điều kiện khắc nghiệt, cha mẹ mất sớm,chưa đến tuổi trưởng thành đã một mình gánh vác sự nghiệp của gia đình, haiz, thôi cậu nghỉ ngơi đi.

Chính Quốc cúi đầu chào cô lão, bản thân cũng rất đồng cảm với Tại Hưởng, nhưng cậu cảm thấy chí ít anh ấy chính là tốt hơn cậu, sinh ra đã ở vạch đích, còn cậu mãi mãi vẫn chỉ dơ bẩn...

Vài ngày sau khi vết thương đã đỡ hơn hẳn, cậu bắt đầu cùng mọi người làm việc. Còn với Tại Hưởng cậu cũng chẳng có mấy cơ hội gặp anh vì gần như mọi thời gian anh đều ở công ty, thi thoảng mới trở về. Nhưng mỗi khoảng thời gian ngắn ngủi ấy cậu đều có thể nhìn lén anh đôi chút, cảm giác ấy rất lạ lẫm, nó đem lại cho cậu đôi chút hạnh phúc, cũng không biết là vì sao, có lẽ vì anh là ân nhân?

- Cậu nhìn tôi như vậy là có ý gì?

Chính Quốc như vẫn còn mơ hồ, cậu đối mặt nhìn anh cười, một nụ cười như tỏa nắng, ấm áp mà rung động, Tại Hưởng nhìn vào mắt cậu, anh cứ như thể mà đắm chìm vào nó, cảm giác này... đã bao lâu rồi mới có thể tận hưởng nó. Anh nhìn cậu cười.

- Bảo sao khi cậu ở babylon lại bị cưỡng bức đến chết đi sống lại, ra là đều tại khuôn mặt này, nhưng có điều tôi không dễ bị đánh gục vậy đâu.

Chính Quốc cúi gầm mặt xuống, nghe những lời Tại Hưởng nói chính là liền nhận ra bản thân là ai mà dám mơ mộng đến chuyện cùng chung một nơi với anh, dơ bẩn như cậu... Tại Hưởng sau đó cũng liền li khai. Nhìn theo bóng lưng anh Chính Quốc cậu ngoài cười ra cũng không biết nên làm gì, sau này cậu tuyệt đối sẽ... không đến gần anh. Ghét cậu như vậy nhưng lại cứu cậu, xem ra anh chính là thương hại cậu.

Cậu chạy ra ngoài hít thở thật sâu tự động viên bản thân mình. "Chút đả kích nhỏ nhặt này có đáng gì, khi xưa ở nơi đó cậu còn có thể chịu đựng cơ mà, một chút này... không là gì cả. Kim Tại Hưởng, nhất định sẽ có ngày em khiến anh bớt ghét bỏ em hơn một chút, một chút thôi là đủ".

Cũng từ khoảnh khắc đó xem như cậu đã nhận ra bản thân là yêu con người cao cao tại thượng đó rồi, dù không nhận được sự chấp thuận nhưng cậu vẫn sẽ yêu anh, chỉ cần cậu yêu anh như vậy là đủ rồi, vì kẻ như cậu vốn chưa từng cương cầu điều gì cao sang, chỉ mong cuộc sống bớt sóng gió đi một chút, sẽ dễ sống hơn.

:3 Các cô đã muốn H chưa :> để tui còn ...