Vợ À! Để Anh Sủng Em Nha!

Chương 2: Cuộc sống đau khổ của PHƯƠNG THANH NHÃ

Tại Phương gia

Lúc này bên trong có ba con người với gương mặt mang theo vẻ khinh bỉ, chán ghét cùng với vẻ khinh thường, nhìn cô gái đang quỳ dưới đất. Cô gái có thân hình yếu đuối, mảnh mai nhưng không thể nói thân hình này rất hoàn mỹ. Gương mặt cô gái lúc này tái nhợt nhưng nó không thể làm mất đi vẻ đẹp thuần khiết của cô. Người con gái đó chính là Phương Thanh Nhã. Còn ba người này không ai khác chính là: Quốc Thiên Anh - mẹ kế của cô, cũng chính là người đã hại chết mẹ cô. Còn đứng kế bên bà là một người con gái có thể nói là xinh đẹp nhưng không tới mức động lòng người. Cô gái đó là Phương Lục Anh là người đã cướp mất cha và bạn trai của cô. Còn đứng sau lưng bọn họ không ai khác chính là Phương Mã Hùng - là người cha mà cô căm hận nhất, vì người đàn ông này đã tiếp tay cho người đàn kia hại chết mẹ cô. Ha Ha Ha thật nực cười phải không rõ ràng cô mới là con ruột ông ta, vậy mà ông ta lại nhẫn tâm nhìn cô bị đánh đập, hành hạ mà không quan tâm cô sống hay chết.

" Con khốn kia mày mới đi đâu về vậy?" Một giọng nói chanh chua đáng ghét vang lên. Đó chính là Quốc Thiên Anh.

"..." Cô không trả lời mà chỉ im lặng, vì cô biết cô có nói gì đi nữa thì họ cũng đánh đập cô.

" Ba, ba xem em ấy kìa! Em ấy khinh thường mẹ con kìa." Phương Lục Anh lên tiếng nói của cô ta bảy phần là khinh thường còn ba phần là ghen ghét. Cô ta ghen ghét vì Phương Lục Anh cô rất xinh đẹp.

" Hừ, mà đúng là một đứa con gái không biết xấu hổ. Đi đâu từ sáng tới tối mới về." Người đàn ông tên Phương Mã Viện lên tiếng.

Cô cười lạnh đây là cha ruột của cô ư. Thấy cô bị sỉ nhục mà không lên tiếng giúp đỡ mà còn cùng họ ngược đãi cô nữa chứ. Cô không lên tiếng chỉ đứng dậy nhìn về phía họ và nở một nụ cười trào phúng.

" Không phải mấy người bận lắm à? Sao còn thời gian quan tâm tới một đứa con gái không biết sấu như tôi làm gì?" Giọng nói cô đầy khinh thường.

Nói xong cô quay lưng đi vào phòng của mình, mặc kệ những tiếng chữi bới sau lưng. Cô nằm trên chiếc giường thân yêu của mình. Bất ngờ cô đưa tay lên che mắt mình và nói:

" Mẹ, mẹ có biết Nhã nhi rất nhớ mẹ hay không? Họ luôn ngược đãi con. Họ nói con không có mẹ, họ nói con là đứa con hoang. Con buồn lắm, con đau lắm, mẹ có biết không? Đến nỗi người con trai mà con yêu cũng bị cướp đi. Mẹ thấy con làm người thất bại lắm phải không?" Nếu mọi người để ý kỹ thì sẽ thấy khóe thấy mắt của cô có một vài giọt nước chảy xuống.