Vô Hạ

Chương 5: Áo sơ mi

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mùa hạ tôi yêu nhất cuối cùng cũng đến.

Mọi người đều chuyển từ những bộ áo ngủ dày nặng thành áo cộc nhẹ nhàng.

Tiết tự học tối mùa hè chỉ còn nghe thấy tiếng ve râm ran ngoài cửa sổ cùng với tiếng quạt gió thổi bay sách giáo khoa.

Khí hậu nhiệt đới gió mùa khiến ngày hè nơi đây càng dài thêm, khung cảnh hiệu ứng Tyndall [1] xuyên qua tán lá làm cho thời tiết sáng bừng như tâm trạng vậy.

[1] Hiệu ứng Tyndall: là hiện tượng tán xạ ánh sáng thường thấy trong các hệ keo.

Các tia nắng chiếu qua đám sương được thấy do hiệu ứng Tyndall

Lại đến giờ đọc sách tự do vào mỗi chiều thứ 3, tôi và các bạn cùng lớp cùng nhau đến phòng đọc để đọc sách.

Phòng đọc nằm trong khu dạy học gần sau đồi nhất, chúng tôi phải leo lên những bậc thang che kín bởi dây thường xuân để vòng ra phía sau, mà khi bước trên cầu thang, ngẩng đầu là thấy từng tầng lá cây lấp lánh vì được ánh mặt trời chiếu rọi.

Tôi chọn một cuốn sách, tên là “Cuộc săn cừu hoang” của Haruki Murakami. Tôi ngồi trên chiếc ghế mây, bắt đầu đắm mình vào thế giới trong sách.

“Ngô Ưu, mau tới đây! Xem tao thấy ai nè!” Không biết Tống Duyệt đi đến cạnh tôi từ bao giờ, cô nàng lặng lẽ kéo áo tôi, cũng kéo tôi ra khỏi thế giới giả tưởng trong sách.

Tôi theo Tống Duyệt bước đến trước cửa sổ. Phòng đọc sách nằm ở tầng hai khu nhà dạy học này, tuy nhìn từ bên ngoài vào, trông tòa nhà này không thấp lắm nhưng so với độ cao của cầu thang phía sau núi thì nó càng giống tầng hầm hơn. Ánh sáng tự nhiên duy nhất có thể chiếu vào trong nhà chính là ánh nắng từ cửa sổ phía trước.

Tôi nhìn theo hướng mặt trời chiếu vào, nơi cuối cùng của ánh năng, Hạ Thành đang đứng đó.

Hạ Thành mặc chiếc áo sơ mi trắng gọn gàng cùng với chiếc máy ảnh màu đen treo trên cổ, anh đang cúi đầu, đôi bàn tay cùng với những khớp xương rõ ràng đang đùa nghịch máy ảnh.

Hình như anh ấy đang cực kỳ chuyên chú, hoàn toàn không chú ý đến động tĩnh bên này.

Phía sau lưng anh là rừng cây xanh um tươi tốt, cơn gió mùa hạ thổi qua tán lá khiến chúng khẽ đung đưa, tóc anh cũng vậy, vạt áo sơ mi cũng thế.

Có lẽ do ánh dương ngày hè quá đỗi nóng rực, Hạ Thành như được mạ thêm một tầng ánh sáng, áo sơ mi trắng phản xạ ra thứ ánh sáng che kín đôi mắt tôi.

Màu xanh khắp núi đồi chỉ làm nền cho anh ấy.

Tôi đang đứng ở nơi tối tăm lặng lẽ, một nơi mà Hạ Thành không nhìn thấy, để ngẩng đầu nhìn trộm anh ấy cả ngàn lần.

Đấy là khung cảnh mà sau này vô số lần tôi hồi tưởng lại, cho dù biết là mơ vẫn mong được quay trở lại dù chỉ một lần.

Tôi thừa biết trên thế giới này có lẽ nơi nào cũng có người ưu tú hơn Hạ Thành, tôi cũng thừa hiểu anh ấy chẳng phải người hoàn mỹ không có khuyết điểm gì, nhưng trong mắt tôi, Hạ Thành độc nhất vô nhị, không thể thay thế. Anh ấy là đóa hoa daisy duy nhất giữa vườn lá xanh, khiêm tốn lại chẳng mất vẻ lãng mạn.

Thanh xuân giống như viên đá đầu tiên trong đồ uống mát lạnh mùa hè vậy.

Tôi chỉ mong rằng tiếng trái tim tôi rung động mãnh liệt lúc này có thể bị tiếng gió che giấu, đừng để Hạ Thành nghe thấy được.

Tôi biết cuộc đời mình sẽ có vô số mùa hạ, nhưng chắc chắn không có mùa hạ nào có thể sánh bằng mùa hạ này.

Bởi vì Hạ Thành chỉ cần đứng ở nơi đó thôi đã đủ trở thành mùa hạ của tôi rồi.

“Tôi thích ánh nắng mùa hạ, thích hơi thở của gió, thích tiếng ve kêu, thích những thứ ấy, thích vô ngần.”

– Haruki Murakami, “Cuộc săn cừu hoang”.