Vợ Nhỏ Nhút Nhát, Chồng À! Anh Đừng Qua Đây

Chương 22

Cố Giai Lệ bị ám ảnh từ bé, cô vừa muốn đi vừa sợ không dám cử động

Đi ra khỏi đây thì phải lướt qua hắn, liệu hắn có nhân lúc cô đến gần mà bẻ gãy cổ cô không?1

Cô bất giác đưa tay lên cổ, sờ lấy

Hắn bị hành động khó hiểu của cô cùng tác phong chậm chạp chọc giận sôi máu. Mất kiên nhẫn thét lên

” Còn không mau đi!!!”

” Ư …” – Cố Giai Lệ giật thót

Bác bếp trưởng cũng từng quát tháo rất nhiều lần. Nhưng cô chưa hề cảm nhận được sát ý trong câu nói

Còn hắn …

Huhuhu, đáng sợ quá đi

Cô đang định bước đi, nghe thấy giọng gầm như hổ của hắn liền sợ hãi không dám cử động nữaCái gối cũng sắp vắt ra nước rồi

Tống Tư Duệ mất khống chế. Lúc về nhà hắn đã mệt mỏi bởi vì sự công kích của mẹ mình

Lão già Cố Nham kia không an phận, đến con gái cũng khó ưa

Hắn đã gặp phải vận xui gì mà lại chịu cảnh khổ sở thế này?

” Khóc cái gì? Im miệng!”

Gray không chịu được nữa rồi, anh muốn rời khỏi đây ngay lập tức

Cố Giai Lệ cắn chặt môi, nhưng nước mắt không thể kìm được. Cô biết không nên chọc hắn tức giận, nhưng hắn thật sự đáng sợ

” Thiếu gia, hay là sang phòng sách bàn bạc …” ” Đây là phòng của tôi, người nên đi là cô ta mới đúng” – hắn gằn giọng sau đó nói thêm – ” Ai không biết còn nghĩ tôi đã ức hiếp cô ta. Nín ngay, phiền phức quá”

Cô vẫn thút thít, hắn lập tức ra lệnh

” Gray, kéo cô ta ra ngoài đi”

Nhưng anh làm sao dám? Phu nhân sẽ giết anh mất

Tống thiếu phu nhân nghe thấy hắn nói, đảo mắt nhìn Gray liền bị doạ sợ vì thân hình lực lưỡng như võ sĩ của anh

Tống Tư Duệ tức giận đến mức cả người đều nóng lên. Nếu là người khác, đã bị hắn băm vằm từ lâu

Cô nên cảm thấy may mắn vì được mẹ hắn che chở

Tống thiếu bước vào, cởi bỏ áo vest bên ngoài rồi treo lên giáCơ bắp rắn chắc nằm bên trong lớp áo sơ mi trắng thoắt ẩn thoắt hiện, như muốn xé rách lớp áo chui ra ngoài

Cố Giai Lệ thấy hắn bước vào, sợ hãi hơn. Cô thầm nhũ : may mà người đứng sau hắn không có làm gì quá đáng

Cô lấy hết dũng khí chạy ra ngoài khi chồng mình đã cách xa cánh cửa nhất có thể

Tống Tư Duệ thấy cô dùng tốc độ cực nhanh lao ra ngoài, bao nhiêu ngôn từ để diễn tả đều kiệt quệ

Cặp chân mày kiếm nhếch lên rồi nhíu lại như muốn dính vào nhau. Hoả khí trong cơ thể cũng dâng cao, hắn cau có thở ra

Cảm giác bất lực này đã lâu chưa xuất hiện. Giờ thì hay rồi, chưa bao giờ hắn muốn giết người như lúc này

Nếu bệnh tình có thể thuyên giảm, có thể chạm vào người khác. Thì việc đầu tiên hắn làm chính là dùng đôi tay này bóp chết cô Rầm!!!

Tống Tư Duệ vung nắm đấm, đập thật mạnh lên chiếc bàn gỗ tròn giáp cửa sổ, khiến nó phát ra âm thanh vang dội khắp căn phòng lớn rồi tục tĩu chửi thề

” Mẹ nó chứ!”

Cố Giai Lệ chạy trối chết ra khỏi phòng, trên tay vẫn ôm cái gối

Vừa cách cửa phòng khoảng 3 mét đã nghe thấy tiếng gì đó khá to. Cô giật thót, nắm chặt vật trong lòng

Hắn … hình như hắn đập cái gì đó thì phải …

Huhu, nếu không sớm chạy ra khỏi phòng thì … thì thứ mà hắn đập vào, có phải là mình hay không?

Đã đi ra ngoài 1 khoảng mà còn nghe thấy âm thanh lớn như thế. Thật không thể tưởng tượng được, nếu hắn đánh mình thì hậu quả sẽ thế nàoCố Giai Lệ nghĩ đến viễn cảnh Tống Tư Duệ giơ nắm đấm về phía mình khiến cô té xuống đất, máu tuông trào trên gương mặt nhỏ nhắn rồi chảy xuống đất. Ngay lập tức lạnh sống lưng

Cảnh tượng ở Cố gia, cả đời cô cũng không quên. Nó ám ảnh cô cả trong giấc mơ

Cô nhất định không để chuyện này xảy ra thêm lần nữa

Tống thiếu phu nhân cứ thế mà chạy, bản năng mách bảo cô phải tránh hắn càng xa càng tốt

Mà lúc cô với gương mặt đẫm lệ, ôm lấy cái gối thương tâm lao đi như cơn gió đã bị Châu Vỹ bắt gặp

Khẩu vị tốt liền bị phá hỏng. Suy nghĩ bằng đầu gối cũng biết là ai gây chuyện

Vậy nên, bà ngay lập tức đi tìm đứa con trai của mình hỏi cho ra nhẽ