Vờ Như Không Biết Anh Giả Nghèo

Chương 15: Em có đồng ý làm bạn trai anh không?

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lời này kết hợp với giọng của Quý Hàn Bách, giống như đang trêu ghẹo. Phó Lâm 'vâng' một tiếng, giọng nói trong trẻo lạnh lùng: "Em tương đối nhạy cảm, sợ buồn."

"Vậy hồi trước yêu đương, người yêu em chạm vào em kiểu gì?"

"Em chưa yêu bao giờ." Phó Lâm nói.

Nhìn xem, nhìn xem, hắn biết mà!

Quý Hàn Bách sôi máu chó, nói: "Tập cho quen là được rồi, sau này yêu đương không thể không chạm vào nhau được đúng không?"

Phó Lâm không lên tiếng.

Quý Hàn Bách cũng không dám nói tiếp, sợ Phó Lâm cảm thấy mình quá háo sắc. Nghĩ đến Phó Lâm nhạy cảm như vậy, trong đầu lại không nhịn được mà nghĩ linh tinh.

Eo nhạy cảm thế này, còn những chỗ khác thì sao?

Mạnh Tiểu Kiều lên xe, gục đầu trên tay lái khóc lớn, khóc chừng mười giây, cậu lập tức gọi cho Chu Phóng: "Tên khốn kiếp Quý Hàn Bách này, nói không yêu là không yêu mà, kết quả là thằng nhóc đẹp trai kia mới đến quán của hắn được mấy ngày, hắn đã đói khát như một con Teddy vậy!"

Chu Phóng ở đầu bên kia hỏi: "Lại làm sao?"

"... lại, cái gì gọi là lại? Có phải cậu không kiên nhẫn nữa không?!"

"Không phải vậy, ý tôi là, sao nữa?"

"Không phải tôi vừa nói sao? Rốt cuộc cậu có nghe không vậy?"

Mạnh Tiểu Kiều nói xong cũng ngắt điện thoại, lập tức gọi cho người khác.

Vừa mới nói cùng người khác được đôi câu, Chu Phóng lại gọi tới, cậu từ chối hai lần, đối phương không gọi nữa, lần này cậu tìm chị em thân thiết của mình. Quả nhiên chị em tốt biết an ủi hơn trai thẳng nhiều, cùng mắng với nhau: "Tôi nói nha, làm gì có đàn ông nào không hứng thú với yêu đương, hắn lạnh nhạt với bà là do hắn không thích bà, gặp được người mình thích thì xem, giống như chó ngửi thấy mùi chạy tới thôi!"

Mạnh Tiểu Kiều càng nghe càng khóc tợn: "Vậy tôi phải làm thế nào đây?"

"Thế giới này thiếu gì cỏ thơm hả bà?"

"Nhưng tôi chỉ yêu đơn phương một nhành hoa này thôi."

"..."

Mạnh Tiểu Kiều nói: "Tôi thật là hèn mọn, thật là thảm thương!"

"?"

"Tôi định uy hiếp yêu tinh nhỏ đó một chút, khiến cho cậu ta bỏ việc, tránh xa Quý Hàn Bách một chút!"

"..."

Mạnh Tiểu Kiều không thèm ăn trưa, phục ở trên đường cả buổi chiều, cuối cùng cũng đến lúc tan làm, thấy một mình Phó Lâm đạp xe tới.

Cậu đang muốn nhấn còi, bỗng nhiên nhanh trí, quyết định thăm dò lai lịch Phó Lâm này thử xem sao.

Nhà ở đâu, điều kiện như thế nào! Bố mẹ làm gì! Tìm hiểu rõ ràng mới có thể bốc thuốc đúng bệnh! Nếu như xuất thân là con nhà nghèo, cậu có thể ném cho cậu ta một tấm thẻ: "Trong này là một triệu, mời cậu rời khỏi Quý Hàn Bách!"

Ái chà chà, cậu cảm thấy ý tưởng này rất được, dù sao thì cái gì cậu cũng thiếu chỉ không thiếu tiền mà thôi!

Vì vậy, cậu lái xe cẩn thận bám theo Phó Lâm.

Thật là đẹp trai mà, vừa cao vừa đẹp trai, vừa trắng lại vừa gầy. Mạnh Tiểu Kiều nắm tay lái nghĩ.

Cậu đi theo mấy con phố, thấy Phó Lâm dừng lại trước cửa quán bar Tường Vi Đỏ.

Mạnh Tiểu Kiều giật mình, OMG, thế mà cậu lại cược đúng. Phó Lâm này nhìn thì là một đứa ngoan ngoãn, vậy mà trời chưa tối đã chạy đến quán bar, xem ra là một tay chơi ha! Cậu biết ngay mà, đẹp trai đến mức độ này, sao có thể là bông hoa trắng thanh thuần được?

Đồ tâm cơ này, phải lột mặt nạ của cậu ta ra!

Cậu không nhịn được kích động, vội vàng lấy điện thoại ra, chụp một cái.

Chụp xong cậu gửi cho Chu Phóng: "Gửi cho cậu một tin bất ngờ!"

Chu Phóng gửi lại một dấu "?".

"Đây là thằng rửa xe mới được nhận vào quán sửa xe của bọn Quý Hàn Bách đó, nhìn thì đàng hoàng tử tế, ai ngờ trời chưa tối đã chui vào quán bar rồi. Cậu mau tới đây đi, chúng ta cùng chứng kiến màn kịch này!"

Bây giờ trời chưa tối hẳn, trong quán bar chưa có ai, nếu giờ cậu đi vào sẽ có tám chín phần bị Phó Lâm nhìn thấy. Mạnh Tiểu Kiều liền thủ ở bên ngoài, chờ đến khi trời tối hẳn, Chu Phóng cũng chạy tới.

Chu Phóng lên xe của cậu: "Vẫn còn đang cố thủ hả?"

"Chờ thêm lúc nữa, chúng ta đi vào lục soát." Mạnh Tiểu Kiều rất hưng phấn, khổ sở của ban ngày đã bay hết sạch: "Hừ hừ, nói không chừng cậu ta đến quán bar này để tìm tình lang. Tôi muốn chụp ảnh cho Quý Hàn Bách thấy!"

Chu Phóng nói: "Thật ra tôi cảm thấy bản thân cậu cũng không tồi mà, sao cậu cứ phải bám lấy Quý Hàn Bách như vậy? Đàn ông trên đời còn rất nhiều."

"Có người đàn ông nào tốt hơn Quý Hàn Bách không?" Mạnh Tiểu Kiều nhìn hắn.

Chu Phóng nói: "Cậu đúng là mắt mù rồi."

"Đi thôi, đi thôi, tôi thấy hiện tại rất nhiều người rồi."

Mạnh Tiểu Kiều vừa nói vừa xuống xe, đã có khách lục đục đi vào, lúc này chen vào đám người, hẳn là sẽ không bị phát hiện.

Hai người bọn họ vào quán bar Tường Vi Đỏ, Mạnh Tiểu Kiều bắt đầu tìm kiếm khắp nơi, kết quả tìm một lượt cũng không thấy Phó Lâm đâu, cậu định kéo Chu Phóng vào một căn phòng để tìm.

"Chúng ta giả vờ làm nhân viên phục vụ đi, nếu có người đánh tôi, cậu phải giúp tôi đánh lại đấy." Cậu nói với Chu Phóng.

Chu Phóng không trả lời cậu.

Hai người đang định đi đến hành lang thì nhìn thấy Phó Lâm, cậu ta mặc đồ nhảy đi đến phòng thay đồ.

Trong lòng Mạnh Tiểu Kiều hoảng sợ, vội vàng chạy theo, trong phòng hoá trang lộn xộn rất nhiều người, cậu đứng ở cửa đã nhìn thấy Phó Lâm ngồi trước gương, chuẩn bị hoá trang.

Đm.

Đm.

"Cậu ta là nhân viên làm việc ở đây." Cậu kích động kéo áo của Chu Phóng.

Niềm vui thi nhau đến tới tấp. Cậu lập tức lấy điện thoại ra, quay video trộm, sau đó gửi cho Quý Hàn Bách, hỏi: "Xem đi! Anh có muốn biết nhân viên rửa xe đẹp trai của các anh đang làm gì không?"

Kết quả là gửi rồi, mãi vẫn không thấy Quý Hàn Bách trả lời cậu. Cậu không chịu được nữa, gọi luôn cho Quý Hàn Bách.

"Có chuyện gì?"

Mạnh Tiểu Kiều vui vẻ, không để ý đến sự lạnh lùng của hắn, nói: "Em gửi video qua WeChat cho anh đấy, anh xem chưa?"

"Video gì?"

"Anh xem trước đi, đảm bảo là có bất ngờ." Mạnh Tiểu Kiều nói xong cúp máy luôn, chạy đến quầy bar gọi một ly cốc-tai, tâm tình thoải mái vừa uống vừa lắc lư trên ghế chân cao(*).

(*) Ghế chân cao:

Chu Phóng ngồi bên cạnh cậu, nhìn Phó Lâm qua đám người.

Hắn và Mạnh Tiểu Kiều cùng nhận ra, kia chính là cái người đã nhảy ở bữa tiệc sinh nhật của Mạnh Tiểu Kiều hôm qua. Trang điểm mặc đồ nhảy vào như biến thành một người khác, lúc mặt mộc thì vừa thuần khiết lại vừa thần tiên, không giống với lúc trang điểm đậm, đầu mày đuôi mắt đều phong tình, lúc nhảy múa lại càng thêm cảm xúc, là người có linh hồn và thái độ, cậu là người nổi bật nhất trong đám vũ công.

Chu Phóng nhoài người đến bên tai Mạnh Tiểu Kiều, nói: "Cậu có chắc là Quý Hàn Bách nhìn thấy cậu ta như vậy sẽ không thích cậu ta hơn chứ?"

Mạnh Tiểu Kiều nói: "Lẳng lơ ai không làm được chứ tôi làm được!"

Nói xong cậu uống một hơi cạn sạch ly rượu.

Phó Lâm cũng đã nhảy xong, Quý Hàn Bách còn chưa tới, Mạnh Tiểu Kiều lo Phó Lâm sẽ tẩy trang, đến lúc đó Phó Lâm lại lươn lẹo không chịu thừa nhận, cho nên cậu ta đứng ở hành lang chặn Phó Lâm lại.

Sở Tiểu Hạo nhướng mày một cái: "Làm gì đấy?"

Mạnh Tiểu Kiều nói: "Đi ra chỗ khác, không phải chuyện của mày!"

"Cậu ấy là bạn tao, đương nhiên là chuyện của tao, mày muốn làm gì?"

Phó Lâm kéo cánh tay Sở Tiểu Hạo nói: "Không sao đâu, tôi biết cậu ấy."

"Tôi cũng biết, cái thứ này không phải là đại gia mới đón sinh nhật hôm qua ở đây sao? Đại gia thì có gì hơn người chứ, dám gây chuyện, tao đi gọi bảo vệ."

"Anh đẹp trai này, bọn tôi không phải người xấu đâu, chỉ là muốn nói chuyện với cậu ấy mấy câu thôi, cậu yêu tâm đi." Chu Phóng đứng cạnh nói.

Hắn vừa dứt lời thì ở phòng thay đồ đã có người gọi: "Phó Lâm, điện thoại của cậu vẫn kêu suốt từ nãy đến giờ trong ngăn kéo đấy."

Phó Lâm còn chưa đi đến nhận cuộc gọi đã thấy Quý Hàn Bách vừa nghe điện thoại vừa chạy tới hậu trường này.

Mạnh Tiểu Kiều vừa thấy hắn tới đã nhảy lên vẫy tay: "Quý Hàn Bách, ở đây, ở đây!"

Quý Hàn Bách thở gấp từng cơn, đương nhiên là chạy vội tới, Mạnh Tiểu Kiều đang muốn mở miệng đã thấy hắn hỏi han Phó Lâm: "Em không sao chứ?"

Phó Lâm lắc đầu một cái, nói: "Không sao ạ."

Mạnh Tiểu Kiều cảm thấy đoạn hội thoại này chẳng đúng tẹo nào.

Cậu nhìn về phía Quý Hàn Bách, Quý Hàn Bách nói: "Mạnh Tiểu Kiều, cậu tới đây cho tôi."

Mạnh Tiểu Kiều còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã bị Quý Hàn Bách kéo đi. Chu Phóng đứng ở phía sau, biểu cảm cũng có chút khó coi.

Để lại Sở Tiểu Hạo chả hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhìn sang Phó Lâm: "Cái gì vậy?"

Phó Lâm nói: "Không có gì đâu, không liên quan đến bọn mình, đi vào thôi."

Cậu vỗ vai Sở Tiểu Hạo một cái.

Sở Tiểu Hạo nói: "Cậu ta là tình địch của cậu hả?"

Phó Lâm cười, nói: "Vừa rồi rất cảm ơn cậu, thật trượng nghĩa."

"Nói thừa, cậu là chị em của tôi mà!"

Phó Lâm cười ha hả, đẩy Sở Tiểu Hạo vào phòng thay đồ.

Có bạn bè thật tốt.

Mạnh Tiểu Kiều đi theo Quý Hàn Bách ra khỏi quán bar, hất tay hắn ra: "Có chuyện gì thì anh nói luôn ở đây đi."

"Cậu tới chỗ này bằng cách nào?"

"Em lái xe đến." Mạnh Tiểu Kiều giả vờ không hiểu.

Chu Phóng phía sau không nhịn được nói: "Cậu ta bám theo Phó Lâm."

Mạnh Tiểu Kiều nói: "Có phạm pháp không hả?"

Quý Hàn Bách nói: "Mạnh Tiểu Kiều, nếu cậu còn làm như vậy, sau này chúng ta sẽ không còn là bạn nữa."

"Em thèm vào mà làm bạn của anh." Mạnh Tiểu Kiều nói: "Em muốn làm người yêu của anh!"

Quý Hàn Bách nhét hai tay vào túi quần, đứng trong bóng đêm vô cùng đẹp trai, cũng vô cùng lạnh lùng.

"Nãy không phải anh đã thấy rồi sao, cái thứ ở trong quán của anh vốn chẳng phải thứ tốt đẹp gì, là vũ công ở quán bar đấy."

"Còn gì nữa không?"

Đến cả Chu Phóng cũng phát hiện ra Quý Hàn Bách đang không vui, Mạnh Tiểu Kiều lại không biết. Hắn kéo tay Mạnh Tiểu Kiều một chút, Mạnh Tiểu Kiều hất hắn ra: "Anh tìm người yêu mà tìm người như vậy, hoá ra anh thích cái loại này à?"

"Nói xong chưa?"

Quý Hàn Bách nói: "Tôi thích loại này đấy, không được sao?"

Mạnh Tiểu Kiều tức đến bật khóc.

Quý Hàn Bách nhìn về phía cậu: "Cậu lại khóc rồi."

"Thanh xuân của bà mày ném cho chó ăn rồi." Mạnh Tiểu Kiều nói chuyện vẫn luôn độc mồm như vậy, thích mắng người, mặc dù về sau sẽ cảm thấy hối hận: "Tôi thích khóc thì khóc đấy."

Quý Hàn Bách im lặng một lúc, nói: "Hai chúng ta đã quen biết từ nhỏ, nói không có tình cảm gì thì sẽ là nói dối, nhưng tình cảm của tôi dành cho cậu chỉ là tình cảm anh trai dành cho em trai thôi, cậu muốn cái khác cũng không có đâu. Cậu cứ như vậy, tôi cũng ngại, hay là sau này đừng qua lại với nhau nữa."

Mấy năm nay hắn đã cố gắng hết sức để trốn tránh Mạnh Tiểu Kiều rồi, không hiểu sao Mạnh Tiểu Kiều vẫn cứ tiến công, không chịu từ bỏ.

Hôm nay cũng vậy, cậu nói: "Chỉ cần anh chưa có người yêu, em sẽ không từ bỏ. Anh có giỏi thì gọi Phó Lâm kia ra đây luôn đi, nói là hai người đang yêu nhau, em sẽ hết hi vọng, Mạnh Tiểu Kiều em không thể làm tuesday được!"

Quý Hàn Bách chìa ngón trỏ về phía cậu, hắn lấy điện thoại trong túi ra, Chu Phóng bước đến kéo tay hắn: "Anh Bách, không cần làm vậy đâu, Mạnh Tiểu Kiều chỉ..."

Mạnh Tiểu Kiều đã ngồi xổm xuống đất khóc.

Quý Hàn Bách vẫn luôn cứng rắn, lại cảm thấy nói chuyện ở đây là một cơ hội, không thể để Mạnh Tiểu Kiều tiếp tục lãng phí thời gian ở bên mình nữa, hắn gọi cho Phó Lâm: "Em đi ra cửa một lát đi."

Mạnh Tiểu Kiều thì càng khóc tợn. Chu Phóng thấy bản thân mình không làm được gì nên đứng ở bên cạnh hút thuốc.

Phó Lâm vừa đi ra đã thấy Mạnh Tiểu Kiều ngồi xổm ở dưới đất, mà Quý Hàn Bách đứng ở trong bóng tối, vẫy tay với cậu.

Phó Lâm lòng dạ lạnh lùng, nhìn cảnh này trong lòng cũng chẳng có cảm giác gì. Để nắm được Quý Hàn Bách, cậu phải gạt bỏ Mạnh Tiểu Kiều, chẳng có gì gọi là lòng trắc ẩn cả.

Cậu vừa đi tới đã nghe thấy Quý Hàn Bách nói: "Phó Lâm, em có đồng ý làm bạn trai anh không?"