Vờ Như Không Biết Anh Giả Nghèo

Chương 25: Ngủ cùng

Biệt thự lớn nhà họ Quý.

Tối hôm nay bà nội Quý uống một ly cà phê, người lớn tuổi rồi, vốn dĩ ngủ cũng không nhiều, sau khi uống cà phê thì lại càng không ngủ được nên bà ngồi ở trong phòng khách xem tivi.

Bà đang đợi Quý Hàn Bách trở về.

Đang xem tivi, nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, bà quay đầu nhìn, là Tôn Diểu và Quý Minh trở về.

Hai người cười đùa đi vào, Quý Minh ôm eo Tôn Diểu, muốn hôn Tôn Diểu, nhìn thấy tivi phòng khách vẫn sáng thì lập tức buông lỏng tay. Tôn Diểu cũng sửng sốt, phẩy tóc, cười đi tới: "Mẹ à, sao mẹ vẫn chưa ngủ vậy?"

"Hai đứa cũng đã ngủ đâu." Bà nội Quý nhìn Tôn Diểu rồi lại nhìn Quý Minh.

Quý Minh nói: "Hôm nay là ngày kỉ niệm tròn một năm bọn con quen nhau, bọn con ra ngoài ăn một bữa cơm, coi như chúc mừng một chút thôi."

Gã biết bà nội Quý không thích Tôn Diểu, cho nên cũng ít khi tỏ ra quá thân mật với Tôn Diểu trước mặt bà. Bà nội Quý cầm điều khiển đổi kênh, không lên tiếng.

Quý Minh hỏi: "Sao mẹ vẫn chưa ngủ ạ, đã đến giờ này rồi."

"Ta đang đợi Hàn Bách." Bà nội Quý nói.

"Nó vẫn chưa về ạ?" Quý Minh nói.

"Nó có còn là trẻ con nữa đâu, cũng phải có các mối quan hệ của mình, người trẻ tuổi bây giờ ngủ cũng muộn mà." Tôn Diểu nói: "Gần đây hình như thằng bé nói là có người yêu, chắc là hẹn hò rồi."

Quý Minh nghe vậy thì ngạc nhiên, "Chuyện bao lâu rồi, sao mà anh không biết?"

"Sao mà mày biết được." Bà nội Quý không đợi Tôn Diểu trả lời, tranh nói trước: "Ngoài việc đưa tiền ra thì mày còn quan tâm tới đứa con này hả?"

Quý Minh định nói, Tôn Diểu kéo cánh tay gã một cái. Bà nội Quý có chút không kiên nhẫn, "Hai đứa đi lên tầng đi, đừng làm phiền ta xem tivi."

"Vậy mẹ, bọn con lên nhà trước, mẹ cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi ạ."

Tôn Diểu vừa nói vừa kéo Quý Minh đi lên tầng, đến phòng ngủ tầng hai, Quý Minh cởϊ áσ sơ mi ra, nói: "Cụ nhà càng ngày càng nóng nảy."

"Người già như trẻ nhỏ ấy mà." Tôn Diểu nói: "Anh cũng đừng để ý quá, bà cũng không phải khó chịu với anh."

"Vậy thì bà đang khó chịu với ai?"

"Với em đó." Tôn Diểu ngồi ở trên ghế sofa, xoa xoa chân đau nhức của mình: "Có điều đúng là anh thiếu quan tâm đến Quý Hàn Bách, nó tốt nghiệp đại học cũng lâu rồi, sao anh vẫn không sắp xếp con nó vào công ty?"

"Anh còn đang mong nó tới đây, là nó không chịu. Đứa nhỏ này không được việc, không dạy được."

"Vậy giờ anh định làm gì, để Thành Vĩ nhận ca à?"

"Chuyện trong công ty, em không hiểu đâu, không cần phải lo." Quý Minh nói: "Anh đi tắm đây."

Tôn Diểu ngả người lên ghế sofa, xoa xoa huyệt thái dương, sau đó lấy điện thoại ra lướt.

Vừa mới lướt đã thấy được biến động, có một người bạn trong nhóm đã tag cô, cô mở ra nhìn, là nhóm bạn bè mà Tôn Sướng đã up.

Tôn Diểu ngạc nhiên cực độ, lập tức ngồi dậy trên ghế sofa, mở bức ảnh kia ra nhìn một chút.

Đây là ý gì, Quý Hàn Bách yêu rồi, người kia là đàn ông?

OMG!

Cô cũng không sợ đêm khuya người bạn kia đã ngủ chưa, lập tức gọi điện thoại đến. Bạn cô đang đắp mặt nạ, hỏi: "Sao thế?"

"Cái kia trong nhóm bạn của bà, là ý gì vậy?"

"Là ý trên mặt chữ đó, tôi thấy em trai tôi gửi trong new feed bạn bè nên chuyển cho bà xem. Nhà bà vẫn chưa biết à?"

"Không biết có phải là bọn trẻ đang chơi đùa không?"

"Tôi thấy không giống lắm. Sao, đồ cổ hủ lạc hậu, không chấp nhận được à?"

"Tôi cũng không phải là mẹ ruột của nó, làm gì có chuyện chấp nhận được hay không, chỉ là ngoài suy nghĩ của tôi thôi." Tôn Diểu thấy Quý Minh ra khỏi phòng tắm, vội thấp giọng nói: "Mai sẽ nói chuyện với bà sau, tôi cúp trước đây."

Cô vừa nói vừa kết thúc cuộc gọi, Quý Minh nhìn cô một cái, "Nói chuyện với ai đấy?"

"Lan Anh." Tôn Diểu đứng lên, phẩy một lọn tóc: "Hẹn mai cùng đi spa."

Từ nhỏ Quý Hàn Bách đã là một người không hoà hợp, thích chơi bời, phóng túng không kiềm chế được, duy chỉ ở mặt tình cảm là bỏ không, từ khi học cấp hai đến đại học, chưa bao giờ nghe hắn nói yêu ai cả. Quý Minh thỉnh thoảng nói chuyện với cô, còn cảm khái, nghi ngờ có phải mình làm cha chưa đủ thận trọng hay không, lưu lại bóng ma tâm lý cho Quý Hàn Bách, khiến cho hắn bài xích chuyện tình cảm.

Hoá ra hắn độc thân nhiều năm như vậy, là bởi vì thích đàn ông.

Tình cảm của Tôn Diểu và Quý Hàn Bách rất bình thường, lúc cô về đây làm dâu, Quý Hàn Bách là một đứa trẻ, bởi vì tuổi tác hai người không cách nhau nhiều lắm nên dẫn đến lúc ở cạnh nhau cô và Quý Hàn Bách rất lúng túng, quan hệ hai mẹ con họ lạnh nhạt, quan hệ giữa nam nữ thì tế nhị, đây là phiền muộn tồn tại ở tất cả mối quan hệ mẹ ghẻ con chồng trong thiên hạ. Có điều Quý Hàn Bách thích đàn ông, cô lại ngay lập tức có nhiều cảm tình với Quý Hàn Bách hơn.

Sự lúng túng giữa nam và nữ lập tức trở nên phai nhạt đi rất nhiều.

Thời buổi này đồng tính luyến ái vẫn khá khổ sở, hắn đi trên con đường này, không biết có liên quan đến những gì hắn đã trải qua trong quá trình trưởng thành không, bản thân mình làm mẹ ghẻ, sợ rằng cũng có một phần trách nhiệm trong đó.

Cô phải giúp Quý Hàn Bách.

Thứ nhất là có thể giúp Quý Hàn Bách có được hạnh phúc, thứ hai cũng có tư lợi cho chính bản thân cô.

Hiện tại Tô Hồng và Quý Thành Vĩ con trai bà ta đang độc quyền ở công ty, hai đứa con cô sinh còn quá nhỏ, không có ích gì, có thể chống lại mẹ con Tô Hồng cũng chỉ có Quý Hàn Bách thôi. Tương lai công ty rơi vào tay Quý Hàn Bách, cô còn có thể đi theo uống bát canh, nếu như rơi vào tay mẹ con Tô Hồng, hai người phụ nữ họ là tình địch như nước với lửa, chỉ sợ cô sẽ không ổn chút nào.

Hiện tại Quý Hàn Bách đã có tiếng là chơi bời lêu lổng không làm việc nghiêm túc, nhỡ đâu vì chuyện thích đàn ông này mà trở mặt với gia đình, vậy càng không có khả năng thừa kế công ty. Mặc dù Quý Minh và bà nội Quý thương hắn, nhưng ở phương diện thích đàn ông, bọn họ chưa chắc đã có thể chấp nhận được.

Bà nội Quý vẫn luôn muốn ôm cháu trai đó.

Tôn Diểu lại cảm thấy thích đàn ông hay đàn bà không quan trọng, thậm chí thích đàn ông lại càng tốt.

Trước khi đi ngủ, cô xem lại bức ảnh kia, nói thật, quá xứng đôi, ngoại hình của cậu bạn kia rất đẹp, mắt của Quý Hàn Bách không tệ.

Chỉ ở điểm này thôi, Quý Hàn Bách đã hơn Quý Thành Vĩ gấp trăm lần. Vương Tuyết, đối tượng mà Quý Thành Vĩ muốn kết hôn, trừ gia thế tốt ra thì khác biệt hoàn toàn, nhìn vào là biết đây là hôn nhân thương mại.

Giống như mẹ hắn, cơ thể tình yêu đều cặn bã, lúc nào cũng đuổi theo đồng tiền, xí!

----

Mạnh Tiểu Kiều đã chuyển ra ngoài ở riêng từ hồi cấp ba, ở một mình tại một đại bình tầng(*) 300 mét vuông. Thời gian cậu ở cùng Chu Phóng rất nhiều, mật mã nhà của Chu Phóng cậu biết hết.

(*) Đại bình tầng (hay còn gọi là biệt thự phẳng): Chỉ một căn hộ lớn với diện tích hơn 150 mét vuông với đầy đủ các chức năng. Trong truyện tác giả chỉ để là "đại bình tầng 300" nên mình nghĩ là 300 mét vuông.

Chu Phóng đỡ cậu về nhà, ném cậu lên ghế sofa, thở hổn hển nói: "Say rượu mà cứ như heo chết vậy."

Mạnh Tiểu Kiều cố làm ra vẻ nói: "Trong lòng bé cưng rất đau khổ mờ."

Cũng không biết cuối cùng là ai khổ.

Mạnh Tiểu Kiều nuôi một con mèo, tên là Phú Quý, vô cùng kiêu ngạo lười biếng, nằm ở bệ cửa sổ, ngoảnh đầu chầm chậm nhìn bọn họ rồi lại tiếp tục nằm xuống.

Chu Phóng nhăn mày nói: "Cậu có tắm không?"

"Tắm chứ." Mạnh Tiểu Kiều nói: "Nếu tôi không tắm, ngủ sẽ không yên, yếu tố đầu tiên của mỹ thụ đó là phải sạch sẽ."

Chu Phóng: "..."

Hắn bèn đỡ Mạnh Tiểu Kiều lên, đưa cậu vào phòng tắm: "Tự tắm được không?"

"Được." Mạnh Tiểu Kiều nói.

Chu Phóng đóng cửa đi ra ngoài, mở tủ lạnh ra, cầm chai nước uống.

Hắn đã rất quen thuộc với nhà của Mạnh Tiểu Kiều. Mở tivi xem nửa tiếng đồng hồ rồi vẫn không thấy Mạnh Tiểu Kiều ra khỏi phòng tắm, hắn chạy tới cửa phòng tắm, bên ngoài cửa nghe thấy tiếng nước chảy bên trong, hỏi: "Muốn kì rách da hả?"

Nhưng không thấy Mạnh Tiểu Kiều trả lời hắn, chỉ nghe thấy tiếng nước chảy rào rào.

Hắn gõ cửa một cái, "Mạnh Tiểu Kiều."

Vẫn không thấy Mạnh Tiểu Kiều trả lời hắn.

Chu Phóng bèn đẩy cửa đi vào, vừa vào cửa đã thấy Mạnh Tiểu Kiều cởi đồ được một nửa, người vẫn nằm trên mặt đất không nhúc nhích, vòi hoa sen bắn lên khắp mặt tường, trên người Mạnh Tiểu Kiều đã ướt đẫm.

Hắn sợ hết hồn, vội vàng đi đến đỡ Mạnh Tiểu Kiều dậy, nước ấm làm ướt quần áo hắn, hắn vội vàng vỗ mặt Mạnh Tiểu Kiều một cái: "Mạnh Tiểu Kiều?"

Mạnh Tiểu Kiều mơ màng mở mắt ra, mắt cậu là mắt phượng, lúc hơi mở ra cực kì mê người, kéo dài giọng ra: "Sao..."

"Cậu tắm hay là ngủ đây, buồn ngủ thì lên giường."

Mạnh Tiểu Kiều muốn bò dậy, nhưng chân mềm nhũn, lập tức bị ngã trở về, giọng cũng không giống như say, nói: "Thân thể không nghe lời, hic hic hic."

"Hic cái quần." Chu Phóng tắt nước đi, sau đó đưa tay đỡ Mạnh Tiểu Kiều lên.

Mạnh Tiểu Kiều lại bắt đầu cởϊ qυầи áo.

Trong mắt Chu Phóng có tia lửa toé lên, hắn hỏi: "Cậu làm gì đấy?"

"Cởi... Cởϊ qυầи áo." Mắt Mạnh Tiểu Kiều muốn mở ra nhưng cứ nhắm vào, "Nếu không thì... thì sao tôi ngủ được."

Cậu ôm cổ Chu Phóng, bắt đầu víu xuống qυầи ɭóŧ. Mặt mày Chu Phóng căng ra, hắn rút áo choàng tắm trên giá bọc lên người Mạnh Tiểu Kiều rồi vác cậu lên.

Cả cơ thể Mạnh Tiểu Kiều nằm trên bả vai Chu Phóng, đầu óc choáng váng trong nháy mắt, cậu quá say, tinh thần càng ngày càng không tỉnh táo, muốn nói chuyện nhưng cảm thấy mình không còn sức lực.

Chu Phóng ném cậu lên giường, "Cậu, ngủ."

Mạnh Tiểu Kiều không lên tiếng, nằm ở trên giường không động đậy, Chu Phóng không yên tâm để cậu một mình, cũng không đi nữa, ngồi ở trên ghế sofa, ngồi một lúc lại quay đầu nhìn, nhưng thấy Mạnh Tiểu Kiều không biết từ bao giờ đã lăn ra khỏi áo choàng tắm, qυầи ɭóŧ đạp đến mắt cá chân, lộ ra mông trắng nõn.

Hắn chỉ cảm thấy nổi lên một trận lửa, mặt lạnh đi tới, lấy chăn đắp lại cho Mạnh Tiểu Kiều.

Mạnh Tiểu Kiều vẫn lăn lộn trong chăn, miệng lẩm nhẩm rầm rì, dường như cố ý dụ dỗ hắn.

"Cậu làm gì đấy?" Cổ họng Chu Phóng động đậy, hắn đứng ở đầu giường nói.

"Muốn đàn ông cơ, hic hic hic."

"Hic ƈôи ŧɦịŧ ấy." Chu Phóng nói.

"Côи ŧɦịŧ á, hừ hừ hừ, tôi muốn ăn."

"..."

Trong cổ họng Chu Phóngnhư có lửa cháy, hắn mím môi một cái, thấy Mạnh Tiểu Kiều chui từ trong chăn ra, tóc ướt nước dán lên mặt, rầm rầm rì rì, cứ như thứ cậu uống tối nay không phải rượu mà là thuốc.

Hắn ngồi xuống ở đầu giường, hỏi: "Muốn ăn hả?"

Mạnh Tiểu Kiều mở đôi mắt vô thần, không lên tiếng, nhưng lại há miệng thật to.

Con bà nó.

Không cho ăn thì không phải là đàn ông!

---

Phó Lâm bị khát đến tỉnh lại.

Sau khi tỉnh lại cậu có cảm giác không đúng lắm, sao lại thấy nóng như vậy nhỉ? Mở mắt ra, cậu chỉ thấy tối om, trong bóng tối, có người ôm cậu.

Cái đm.

Cậu sợ đến mức giật mình ngồi dậy, lăn một vòng xuống giường.

Quý Hàn Bách đang mơ đẹp, đột nhiên bị người kia đạp một cú, hắn lật đật bật đèn đầu giường, đã thấy Phó Lâm ngã khỏi giường.

Hắn thò tay xuống mò, không mò được, đối diện với ánh mắt lờ mờ của Phó Lâm.

Quý Hàn Bách nằm ở mép giường nói: "Hoá ra em lại hoang dã như vậy."

Phó Lâm nhìn thấy Quý Hàn Bách thì mới hoàn hồn lại, nhớ lại mang máng hình như cậu uống nhiều, sau đó Quý Hàn Bách tới.

Những thứ khác không nghĩ nổi nữa.

"Sao em lại ở đây?" Cậu bò dậy, nhìn quần áo trên người mình.

Vẫn là đồ nhảy ở quán bar.

"Em uống nhiều, anh không biết em ở đâu, cho nên đưa em đến khách sạn." Quý Hàn Bách vừa nói vừa nhìn đồng hồ, hơn bốn giờ sáng.

Phó Lâm "Vâng" một tiếng.

Quý Hàn Bách nằm lên gối: "Không làm gì em đâu."

Phó Lâm khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng của mình, nhìn thấy nước ở trên bàn thì cầm lên uống hết. Quý Hàn Bách xuống giường, lấy cho cậu một chai nước, Phó Lâm cũng uống hết, xem ra cậu đã rất khát.

Nước lạnh vừa xuống, mồ hôi đã vã ra, Phó Lâm cởi đồ nhảy, dưới chân vẫn choáng váng, đến phòng vệ sinh.

Quý Hàn Bách cười một tiếng, dụi dụi mắt.

Hắn có chứng cáu gắt khi mới thức dậy(*), có thể khiến cho hắn nửa đêm bị đạp tỉnh lại mà tâm tình vẫn vui vẻ như vậy cũng chỉ có Phó Lâm thôi.

(*) Cáu gắt một cách vô cớ khi mới thức dậy hoặc bực bội khi bị người khác làm phiền giấc ngủ.

Phó Lâm rửa mặt trong nhà vệ sinh, thấy trong này đầy đủ hết các đồ dùng nên tắm luôn.

Sau khi tắm xong, cậu khoác áo choàng tắm ra, thấy Quý Hàn Bách nằm trên giường, hình như đã ngủ.

Phó Lâm thở phào một hơi.

Cậu uống rượu vẫn luôn biết tiết chế, chỉ giả vờ say thôi, rất ít khi say thật, hôm qua có lẽ bị lời của Mạnh Tiểu Kiều chạm đến đáy lòng nên mới làm mấy chuyện mất khống chế như vậy.

Cậu đi tới đầu giường, nhìn trộm Quý Hàn Bách, hơi thở Quý Hàn Bách đều đều, không nhúc nhích gì cả.

Cậu đứng ở đầu giường nhìn một lúc lâu.

Không biết có phải do ánh đèn hay không, gương mặt Quý Hàn Bách vốn góc cạnh mạnh mẽ cũng dịu dàng đi rất nhiều, dáng ngủ đẹp trai không có tính công kích, hắn cũng không cởi đồ, T shirt trên người cuộn lên, lộ bụng.

Cậu len lén tắt đèn ở đầu giường, sau đó đi vòng qua bên kia giường, nhẹ nhàng nằm trên giường. Ai ngờ vừa mới nằm xuống, Quý Hàn Bách đã xoay người, đè cậu ở dưới thân.

"Đm!" Phó Lâm không nhịn được mà chửi bậy, sau khi mở miệng thì lại thẹn đỏ mặt, xong, suýt chút nữa thì quên hình tượng bông hoa trắng của mình rồi.

Quý Hàn Bách cười trong màn đêm, nắm hai cánh tay của cậu: "Vừa rồi nhìn anh làm gì, có phải là bị khuôn mặt anh tuấn của anh mê hoặc không?"

Phó Lâm cười nói: "Anh đè chết em rồi."

Quý Hàn Bách giờ mới lật người qua, nhưng một cánh tay vẫn ôm eo cậu, ngửi một cái trên cổ cậu, nói: "Thật là thơm."

"Em vẫn còn đang khó chịu đấy."

Cậu tưởng Quý Hàn Bách lại muốn đùa giỡn.

Quý Hàn Bách nói: "Có thuốc giải rượu đấy, em có uống không?"

"Không, em đỡ hơn nhiều rồi."

"Sao em lại uống nhiều vậy?"

"Em thấy Mạnh Tiểu Kiều đang uống, nên uống cùng cậu ấy."

"Cậu ta đã nói gì với em chưa, hay là lại nói mấy lời khó nghe, em cũng đừng để bụng, con người cậu ta như vậy đấy, lòng dạ không xấu, chỉ có cái miệng là không buông tha cho người khác."

"Không đâu, em phát hiện ra cậu ấy rất tốt, như anh nói đó, không phải người xấu."

"Sau này ở quán bar không cho phép em uống rượu nữa." Quý Hàn Bách nói: "Em có biết lúc uống say em như thế nào không?"

Phó Lâm có hơi căng thẳng, hỏi: "Như thế nào?"

Quý Hàn Bách nói: "Hơi lẳng lơ."

Phó Lâm nghe xong lập tức thốt lên: "Tɦασ."

Nói xong từ này cậu lại đỏ bừng mặt lên: "...Nói bậy nói bạ."

Quý Hàn Bách bực bội cười ra tiếng, nghiêng người về phía cậu, nói: "Anh phát hiện ra tính khí của em thật ra không vừa đâu nha."

Phó Lâm nói: "Trước kia em uống say, người khác đều nói em uống say rất thành thật, chỉ ngủ thôi, không động đậy gì cả."

"Vậy thì anh không rõ lắm, dù sao thì hôm nay em vừa ôm vừa kéo anh, lại còn gọi tên anh trong mơ."

Phó Lâm không tin một chữ.

Sao cậu có thể gọi tên Quý Hàn Bách được.

"Cũng may là gặp anh, nếu gặp phải thằng đàn ông khác, giờ chắc chắn em đã nằm ở trên giường không đứng dậy nổi." Quý Hàn Bách nói.

"Vâng, anh quân tử nhất."

Quý Hàn Bách im lặng một lúc, bật cười trong đêm đen: "Em rất thông minh. Vốn định làm này làm kia với em, em lại nói như vậy, anh không quân tử không được."

Hắn vừa nói vừa nắm tay Phó Lâm: "Còn lâu mới sáng hẳn, em ngủ thêm chút nữa đi."

Phó Lâm muốn rút tay ra, Quý Hàn Bách lại nói: "Em ngủ yên đi, còn cử động nữa là anh không đảm bảo có thể làm một quân tử hay không đâu."

Phó Lâm nói: "Không làm quân tử thì anh làm gì, làm lưu manh à? Giờ em khó chịu như vậy, nếu anh còn táy máy tay chân, vậy thì không gọi là lưu manh nữa, phải gọi là cầm thú."

"Cái miệng của em giỏi đấy." Quý Hàn Bách nói.

Phó Lâm nói: "Thấy rõ bộ mặt thật của em chưa, giờ chạy vẫn còn kịp."

"Miệng nhỏ láu táu này, thật là muốn lấp kín nó lại."

Phó Lâm cảm thấy lời này hình như còn có nghĩa khác, cậu không biết Quý Hàn Bách muốn chặn miệng nào của cậu.

Ngủ trên một chiếc giường trong đêm đen, thân thể của cậu không thoải mái lắm, tốt nhất là không tiếp lời nữa.

Quý Hàn Bách nắm tay cậu đặt trên ngực mình, Phó Lâm cảm thấy tim hắn đập đúng là có hơi nhanh.

Áo choàng tắm trên người cậu hơi dày, mặc đi ngủ khá nóng. Cậu len lén cởϊ áσ choàng tắm, ngực lộ ra ngoài, nằm một lúc, cơn buồn ngủ lại kéo đến.

Tháng bảy ngày dài, rất nhanh bên ngoài đã sáng. Khi tia sáng đầu tiên của mặt trời mùa hè len lỏi qua khe rèm cửa sổ chiếu lên mặt Mạnh Tiểu Kiều, cậu giơ tay chặn ánh mặt trời, mở mắt ra.

Say rượu thường không thoải mái.

Cậu muốn xoay mình, chỉ cảm thấy trên người dường như có một trận đau nhức, đau khiến cậu tỉnh lại ngay lập tức, sau đó cậu đối mặt với một sống lưng rắn chắc, to rộng.

Trên lưng có một vết cào, màu đỏ của máu vẫn còn mới.

"...Á! Á á á á á!"

Cậu hét một tiếng chói tai, Phú Quý cậu nuôi bị doạ cũng nhảy từ bệ cửa sổ xuống, trốn trong góc.

"Á, mày là ai!"

Chu Phóng nhăn mày lao người tới, mắt buồn ngủ không mở ra được: "Cậu ồn vậy."

Mạnh Tiểu Kiều sợ đến mức đầu lưỡi nói không ra lời, ngoại trừ "Con bà nó" ra thì cậu không nói được gì.

Chu Phóng biết cậu muốn nói gì, nói thẳng: "Đúng vậy, chúng ta đã ngủ với nhau, cậu đòi tôi."

"Há?" Mạnh Tiểu Kiều: "Cái cứt gì?"

"Chuyện đêm qua, cậu có nhớ không?"

Mạnh Tiểu Kiều: "Đêm qua tôi đòi cậu... làm tôi?"

"Cái đó thì không có." Chu Phóng nói: "Cậu chỉ quấn lấy tôi, hai chúng ta lên giường, tôi không làm cậu, chẳng lẽ cậu làm tôi?"

Vậy ngược lại cũng là...

...là cái cứt ấy!

Mạnh Tiểu Kiều không tin, nhưng lại không tìm được lý do để chất vấn.

Chu Phóng là trai thẳng mà, hẳn là sẽ không chủ động ngủ với mình.

Huống hồ mình uống rượu say, quả thật khá là zăm.

Chẳng lẽ mình lại đè Chu Phóng ra nhún?

Trời ạ, trời ạ, sau này hai anh em bọn họ sống chung thế nào đây, ngại chết đi được, mắc cỡ chết đi, cậu thật có lỗi với Chu Phóng, mười mấy năm bạn bè hồn nhiên!

"Muốn tôi đi luôn bây giờ sao?" Chu Phóng hỏi.

Mạnh Tiểu Kiều lúng túng gật đầu: "Ừm... Đầu óc tôi đang hơi loạn, là hôm nay tôi uống nhiều."

Giờ đuổi Chu Phóng đi luôn, cậu cảm thấy mình hơi rác rưởi, dùng xong ném đi. Nhưng chuyện ngủ cùng Chu Phóng như thế này khiến cho cậu ngại quá!

Chu Phóng đứng dậy, nhặt quần áo trên đất. Mạnh Tiểu Kiều không phải lần đầu tiên thấy thân thể Chu Phóng, nhưng hôm nay cậu nhìn đã cảm thấy lúng túng muốn nổ tung, vội vàng chùm chăn lên đầu mình.

Chăn che giấu cảm giác xấu hổ của cậu, cậu cố gắng nhớ đến chuyện tối hôm qua, trí nhớ lại cực kì mơ hồ, không nhớ ra được cái gì.

Chắc là do mình quá quyến rũ, Chu Phóng thẳng như vậy cũng không thể cưỡng lại được!

Nhất định là như vậy rồi, dù sao thì trừ Quý Hàn Bách bị mù ra, đàn ông có thể thoát khỏi mị lực của cậu không nhiều. Trai thẳng cũng không nhất định phải ngủ với đàn ông, tinh trùng thượng não thì bọn họ cái gì cũng làm được.

Cậu nghe tiếng đóng cửa, lúc này mới bỏ chăn ra, chui từ trong ra ngoài.

Phú Quý kêu "Meo" một tiếng, cậu nằm ở đầu giường: "Con trai, hôm qua có phải ba đã làm mấy chuyện không phù hợp cho mèo nhìn không?"

Phú Quý duỗi người, ánh mắt lạnh lùng khinh thường.

---

Quý Hàn Bách bị điện thoại ở đầu giường đánh thức. Không phải là điện thoại của hắn, là điện thoại của Phó Lâm.

Mắt hắn không mở ra được, điện thoại di động rung một lúc thì ngừng, hắn cầm điện thoại lên nhìn, là Sở Tiểu Hạo gọi, chắc là quan tâm đến Phó Lâm, gọi điện thoại tới xem thế nào.

Hắn buông điện thoại xuống, quay đầu nhìn về phía Phó Lâm, vậy mà vừa nhìn, lập tức phấn chấn tinh thần.

Áo choàng tắm trên người Phó Lâm lỏng lẻo, ngực bụng bằng phẳng lộ ra, bờ ngực đàn ông trẻ trung, đường nét bắp thịt rất mỏng, trắng bóc trơn bóng, vừa sεメy lại vừa có mỹ cảm thanh xuân.

Lúc này Phó Lâm cũng mở mắt, ban đầu con ngươi mơ màng, sau đó dần dần có đốm sáng, sau đó trợn mắt nhìn hắn.

Trên mặt Quý Hàn Bách vẫn còn buồn ngủ, nhưng người lại rất có tinh thần, hắn nhào lên người Phó Lâm, có điều không nằm sấp trên ngực Phó Lâm mà là nằm trên bụng cậu, cười như không cười nhìn cậu, sau đó hôn một cái lên bụng cậu.

Phó Lâm nắm chặt áo choàng tắm che thân thể. Cậu còn chưa mở miệng, Quý Hàn Bách đã mở miệng trước, nói ra lời mà cậu muốn nói: "Em muốn làm gì?"

Ha? Đây quả thực là ác nhân cáo trạng trước. Phó Lâm nói: "Phải là em hỏi anh mới đúng, anh muốn làm gì?"

"Sáng sớm đã dụ dỗ anh, không biết buổi sáng đàn ông dễ hưng phấn lắm sao?" Quý Hàn Bách nói: "Phải phạt em, em mới có thể nhớ lâu được!"

Phó Lâm: "..."

Quý Hàn Bách bèn đưa tay ra nắm áo choàng tắm của cậu, muốn lột ra.

Thằng chó này hình như rất biết tìm lí do!

Phó Lâm vội vàng bò dậy trên giường, lôi áo choàng tắm nhảy xuống giường, cậu giật mình, Quý Hàn Bách kéo một cái, hai lực phản nhau, cả người cậu ngã xuống, Quý Hàn Bách vội vàng nhào tới kéo cậu, lại cùng nhau ngã trên giường.

Nhưng hai người cũng không phải hoàn toàn đè lên nhau, mà là một trước một sau, Quý Hàn Bách ngã xuống sau nửa người cậu, đầu không nghiêng lệch đập thẳng vào mông cậu.

Quý Hàn Bách cứng lên một chút, ngơ ngác nhìn trước mắt, nói: "Anh muốn giở trò lưu manh, được không?"

"..."

Thật là đíu còn gì để nói! Anh bảo được hay không được!

(*) 无 fuck 可说: Không còn gì để nói, thường dùng trong lúc tức giận

--