Vô Tình Ghé Ngang Tim Em

Chương 10: Chương 10

Quán bar vẫn vô cùng sôi động, chưa đến giờ cao điểm của quán mà quán đã chật kín người rồi.

Cô lại phải tiếp tục công việc của mình, vừa bước vào quán ông chủ từ đâu xuất hiện trước mặt cô nghiêm nghị nói:"Hôm nay cô phải làm việc cho thật nghiêm túc vào, cô mới nghỉ một hôm mà đã có vài người khách hỏi thăm đấy".

Cô nhẹ nhàng gật đầu rồi nhanh chóng bước vào nhà vệ sinh thay y phục.

Trên người cô vẫn là bộ y phục của quán nhưng vẫn toát lên khí chất cao ngút của cô, vừa bước ra có một gã đàn ông cao ngồng sấn tới cô.

Cô cười giả yểu điệu hỏi: "Xin hỏi đại ca đây muốn uống rượu hay thế nào"

Gã đàn ông không đến mức mất hết liêm sỉ chỉnh tề cà vạt nói: "Không biết là mời em đây một ly có được không?"- gã vừa nói vừa đưa ly rượu nhướng mày với cô.

Cô khách sáo nhận rượu bằng hai tay uống một ngụm rồi đưa lại cho gã "Tôi phải quay trở lại làm việc của mình đây nhiều khách đợi rồi".

Cô ung dung bước tới quầy làm việc, còn gã quay trở lại bàn cười nói rôm rả đôi lúc đưa mắt về phía cô.

Hôm nay công việc của cô khá mệt nhọc chưa kịp nghỉ ngơi một phút thì có người gọi món, cô làm không ngơi tay....!Cô nỗ lực pha chế từ món này đến món khác phải nói là không kịp thở

Nhìn lên đồng hồ cũng đã 11h tối, càng đêm thì quán càng sôi động hơn khách kéo đến nhiều hơn nhưng hầu hết là đàn ông, vì vậy họ chỉ gọi rượu ít gọi cocktail hơn.

Ông chủ bước đến trước quầy và mỉm cười vỗ tay tán thưởng cô: "Hiệu suất không tồi, hôm nay cô có thể về sớm.

Có nhân viên mới đến xin việc có thể thay ca cho cô được rồi"

"Cảm ơn ông chủ vậy tôi xin phép về trước"- cô dọn dẹp đồ trên quầy ngăn nắp rồi gật đầu chào ông chủ bước vào phòng thay đồ.

Xong xuôi cô mở cửa ra khỏi quán Bar, cô chuẩn bị mở cửa thì có một thân hình đàn ông cao to, vạm vỡ xuất hiện chen ngang cô.

Cô ngước mặt lên nhìn hắn, không đẹp mấy nhưng cũng không tồi.

"Vị thiếu gia đây có ý gì?"- cô nhếch môi cười ma mị với hắn.

"Muốn mời một ly được chứ?"- anh ta nhìn cô

"Xin lỗi hôm nay tôi không tiện"- vừa dứt câu cô với lấy tay nắm cửa định mở ra nhưng anh ta đã tinh ranh chặn lại.

Nhìn cô đầy mị hoặc

"Xem ra cô gái này thật không biết phép tắc"- từ xa ông chủ nhìn thấy cảnh tượng này biết rằng cô đang gặp nguy bước tới giải vây cho cô.

"Xin lỗi anh đây là cô gái pha chế rượu ở quán chúng tôi, hôm nay cô ấy hơi mệt cần về nghỉ ngơi"- hắn thậm chí không quan tâm đến lời ông nói, đưa rượu cho cô.

"Tôi mời cô một ly"- trước tình cảnh thế này cô không thể từ chối, càng không muốn để ông chủ khó xử nên đành nhận ly rượu uống một ngụm.

Cô đặt ly xuống bàn bên cạnh lấy ngón cái quét ngang môi nói: "Tôi sẽ tiếp đãi anh sau, xin lỗi vì thất lễ.

Quay sang gật đầu với ông chủ rồi mở cửa bước về, hắn cũng không muốn gây khó dễ cho cô chẳng phải cô vừa bảo sẽ có tiếp đãi sau sao? Hắn quay trở về bàn còn ông chủ tiếp tục công việc của mình.

Cô không muốn về nhà ngay nên lái xe đi đến một công viên gần đó.

Cô dựng xe đi dạo để cảm thấy thoải mái, về nhà bây giờ rất ngột ngạt cô muốn tận hưởng không khí thoáng đãng một chút, vừa cầm điện thoại lên thì đầu cô lại nghĩ ngay đến Tĩnh Di vì ngoài gia đình ra cô chẳng còn một ai để nhớ đến nữa.

Chuông điện thoại reo lên cắt ngang những dòng suy nghĩ trong đầu cô, nhìn vào màn hình là Tĩnh Di, giờ này trễ rồi vẫn còn chưa ngủ sao? Cô vừa bắt máy thì Tĩnh Di liền nói: "Sao không khí có vẻ tĩnh lặng vậy cô tan làm rồi sao?"

Mắt Lạc Uyển nhìn xa xăm trả lời: "Hôm nay ông chủ cho về sớm, sao giờ này cô vẫn chưa ngủ?"

"Chẳng qua là tôi đói quá nên chẳng ngủ được"- Tĩnh Di cười nhẹ

"Bây giờ tôi đang rảnh mời cô đi ăn khuya có được không?"

"Được chứ"

"Cô thay đồ mau đi rồi tôi sẽ chạy qua đón cô"

"Thôi tôi không phiền cô đâu tôi tự chạy xe được mà"-Tĩnh Di khách sáo nói

"Cô lại muốn bị bọn bắt cóc bắt cô đi sao"- vừa nhắc đến bọn bắt cóc mặt Tĩnh Di lại tái mét, mặc dù cô chưa bị nhưng vẫn sởn da ốc khi nghe nhắc đến.

"Được rồi cô đến đón tôi nhé, đi cẩn thận"- ngắt máy, Lạc Uyển quay lại chỗ để xe rồi đi đến nhà Tĩnh Di.....

Tĩnh Di đã đứng ngoài cửa đợi sẵn, hôm nay cô ăn mặc rất đơn giản áo thun và quần jeans nhưng vẫn trông rất đáng yêu dù hôm nay ăn mặc người lớn một chút.

Cô vẫy tay ra hiệu cho Lạc Uyển rồi lên xe, thấy Lạc Uyển vẫn chưa có ý định chạy đi cô ngơ ra hỏi :"Sao cô vẫn chưa đi?"

Lạc Uyển cười: "Muốn ăn gì tôi mới chở được chứ"

"Muộn như thế này tôi cũng chỉ biết có tiệm mì khuya gần đây, nhưng ăn cũng rất ngon"

Vừa dứt câu Lạc Uyên đã lên ga chạy đi ngay...