Vô Tình Ghé Ngang Tim Em

Chương 19: Chương 19

Thấy Tĩnh Di còn đứng đó ấp úng như có điều gì khó nói, Lạc Uyển liền hỏi:

"Có chuyện gì muốn nói cô cứ nói đi"

Tĩnh Di gãi đầu:"Đồ hôm qua của tôi đã bẩn hết rồi, phiền cô chở tôi về nhà thay đồ có được không?"

Lạc Uyển cười nói:"Tôi đã bảo sẽ bầu bạn với cô rồi mà, chuyện đó thì không thành vấn đề.

Đừng xa cách tôi như thế chứ"

Tĩnh Di gật đầu rồi lại ghế sofa ngồi, Lạc Uyển thì đi lên lầu thay quần áo.

Hôm nay cô chọn cho mình một bộ đồ khá cá tính, một chiếc quần bò phối thêm áo thun rộng, bứt phá thêm với khoác jeans bên ngoài.

Hôm nay cô chỉ trang điểm nhẹ nhưng vẫn rất xinh đẹp.

Xong xuôi cô đi xuống dưới thật nhanh tránh việc để Tĩnh Di ngồi đợi lâu.

Tĩnh Di ngước mắt nhìn cô thầm nghĩ *Chà cô gái này ăn mặc cá tính thật, người đẹp thì ăn mặc kiểu gì cũng đẹp*.

Rồi cô tự nhìn lại bản thân mình từ trên xuống dưới, chẳng có điểm gì gọi là đặc biệt cả đã vậy còn ngốc nghếch.

Lạc Uyển thấy những hành động của cô bất giác mỉm cười, cái cô gái này quả thật đáng yêu! Cô tới gần Tĩnh Di đưa cho Tĩnh Di chiếc áo khoác của mình bảo cô mặc tạm, vì trên người cô đang mặc đồ ngủ.

Đợi Tĩnh Di mặc áo khoác vào rồi cô bế lên, không cần biết Tĩnh Di có còn đau hay không nhưng cô vẫn muốn làm như vậy.

Chỉ cần còn thấy những vết thương chưa lành thì cô đặc biệt phải làm điều đó, cô không muốn người con gái này phải đau, một lí do đơn giản vì người con gái trước mặt cô thật sự rất giống cô.

Đều cô đơn, đều không nơi nương tựa..

Tĩnh Di vẫn một trạng thái như vậy, cứ mỗi lần cô bế lên lại trố mắt ra.

Điều này đã làm mấy lần rồi thật sự còn ngạc nhiên sao?

...

Lạc Uyển:"Tới nhà rồi cô mau lên thay đồ đi.

Tôi đứng đây đợi"

Vì cô đã dựng xe trước nhà Tĩnh Di rồi nên không cần phải bế, cô không muốn làm cho Tĩnh Di khó xử.

Chỉ lúc nào cần thiết mới làm như vậy thôi! Cô đang đưa mắt nhìn mọi thứ xung quanh bỗng chiếc điện thoại trong túi áo khoác reo lên, nhìn tên trên màn hình.

Là Hoắc Chấn Thiên sao?

Cô dè chừng bắt máy, cô chưa kịp mở miệng thì anh ta đã nói:"Chào Lạc Uyển"

Lạc Uyển nói ngắn gọn:"Chào anh"

"Hôm nay em có rảnh không anh muốn mời em đi ăn một bữa"-anh ta không ngại mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề

"Xin lỗi hôm nay tôi không rảnh"-Lạc Uyển thẳng thắn từ chối

"Vậy hẹn em hôm khác vậy"

Lạc Uyển không trả lời mà buông điện thoại xuống nhấn kết thúc cuộc gọi, nhưng chưa kịp nhấn thì anh ta gọi và nói:"Chuyện hôm trước anh nói với em ở quán coffee anh vẫn chưa quên đâu".

Nói rồi anh ta cúp máy, chuyện ở quán coffee là chuyện gì nhỉ? Cô cố nhớ lại cuôcn trò chuyện của hai người, hình như anh ta có gợi chuyện muốn quay lại sao? Nực cười thật! chẳng phải ngày hôm đó chính cô đã nói thẳng với anh ta những điều cần nói rồi, anh ta không có lỗ tai sao?

Ánh mắt cô tràn đầy sự phẫn uất, nhưng khi nhìn thấy Tĩnh Di ánh mắt đó liền thu lại và ánh mắt chợt loé lên tia ôn nhu.

Hôm nay trong Tĩnh Di rất xinh đẹp với chiếc đầm trắng, xoã mái tóc ngắn ngang vai được chải gọn gàng.

Vẻ đẹp thuần khiết, trong sáng như một đoá hoa dành dành.

Tĩnh Di bước tới gần và chạm nhẹ lên vai cô, cô sực tỉnh và mỉm cười nói:"Hôm nay trông cô rất xinh"

"Tôi cảm ơn, chúng ta đi thôi"

Tĩnh Di leo lên xe ngồi, hôm nay cô mặc đầm nên ngồi ngang.

Không đợi Lạc Uyển nhắc nhở mà chủ động ôm eo trước, Lạc Uyển thấy vậy liền mỉm cười nói vặn ga đi.

Trên đường đi Tĩnh Di nghiêng đầu đến gần Lạc Uyển và hỏi:"Đừng như hôm trước nữa nhé, hôm nay cô chở tôi đi ăn sáng ở đâu đấy"

Lạc Uyển nhìn vào gương mỉm cười:"Tôi không ngốc như cô đâu nhé"

Tĩnh Di vờ làm gương mặt giận dỗi, cái cô gái này thật dễ thương hết biết!

...

Cô chở Tĩnh Di đến một quán ăn bình dân, không sang trọng nhưng lại rất sạch sẽ, cô cũng chẳng thích ăn trong những quán ăn quá sang trọng, mặc dù đồ ăn ở đó rất ngon nhưng sẽ làm cho cô cảm thấy không được thoải mái, giá thành lại đắt đỏ không phù hợp với người như cô.

Phục vụ bước đến bàn trước tiên nở một nụ cười chào đón sau đó từ tốn hỏi:"Hai cô muốn dùng gì ạ"

Lạc Uyển:"Hai phần beefsteak nhé, một phần không rau thơm"

Phục vụ nhận được món ăn, gật đầu và đi vào trong.

Ánh mắt cô chuyển sang Tĩnh Di

"Hôm nay tôi mời nhé"

"Được chứ, có qua có lại thôi"-Tĩnh Di nhẹ nhàng mỉm cười.

"Hôm nay tôi dẫn cô vào công viên nước chơi nhé, được không"

Nghe đến công viên nước hai mắt Tĩnh Di liền sáng rực, lúc nhỏ nghe mấy đứa trẻ trong xóm thi nhau kể về công viên nước, cô cũng có mong muốn được đến đó một lần.

Nhưng cho đến bây giờ cô vẫn chưa thực hiênh được, nhưng hôm nay đã có Lạc Uyển thực hiện được mong muốn đó của cô cô thật sự rất vui.

"Nhất trí"

Nhìn thấy khuôn mặt rạng rỡ của Tĩnh Di, cô không kiềm lòng được mà mỉm cười.

Cái cô nàng này mặc dù đã lớn rồi nhưng vẫn còn những hành động của một đứa trẻ.

Ngỡ như một đoá Dành Dành làm ngây ngất lòng người!