Vợ Tôi Bị Tinh Thần Phân Liệt

Chương 50: Chương 50

Đào Giai Văn vẫn cảm thấy vị nhân vật ‘nữ chính’ này rất có phong cách, cũng không thể dùng nhập vai sâu để hình dung. Mà rõ ràng chính là hoàn toàn cam kết, làm bản thân mình làm nhân vật, 24/7 luôn online.

 

Cho nên hôm nay Trình Ân Ân khóc lớn một trận khàn cả giọng, lý trí sụp đổ, khiến cho Đào Giai Văn căn bản không có cách nào phân biệt được đến tột cùng là dùng thân phận nào và vì nguyên nhân nào.

 

Nhưng cô khóc quá khổ sở, phảng phất một giây sau có thể ngất đi, khiến cho người ta nhìn cũng thấy xúc động.

 

 

Đào Giai Văn thấy Giang Dự Thành dường như muốn đỡ Trình Ân Ân dậy, nhưng cô ấy khóc như muốn tắt thở, cả người không có chút sức lực nào, thế là đưa tay muốn giúp đỡ.

 

Nhưng Giang Dự Thành cúi người trực tiếp bế người lên, hoàn toàn là tư thế ôm trẻ con. Một tay nâng mông, để chân Trình Ân Ân treo hai bên người anh.

 

Đào Giai Văn rút về bàn tay đã đưa đến một nửa.

 

Giang Dự Thành cứ ôm Trình Ân Ân như thế sải bước đi đến chiếc xe bên cạnh, tài xế rất có ánh mắt mà mở cửa xe cho anh. Tay trái anh bảo vệ sao đầu Trình Ân Ân, ôm cô ngồi vào trong, từ đầu đến cuối chưa từng chú ý đến sự tồn tại của một người khác.

 

Đào Giai Văn theo tới, người tài xế này lớn tuổi hơn so với Tiểu Vương, nói chuyện rất khách khí: “Một chút nữa Tiểu Vương sẽ tới đón cô. Bên ngoài lạnh lẽo, trước hết cô tìm một quán cà phê ngồi trước đi.”

 

“A, được.” Đào Giai Văn đáp lời, nhìn về phía cửa sổ xe. Cửa sổ thủy tinh màu đen đã che giấu hết tất cả tình cảnh bên trong xe.

 

Trong xe, Giang Dự Thành đặt Trình Ân Ân trên đùi, mặt đối mặt ôm cô vào trong ngực.

 

 

Nếu Trình Ân Ân hoàn toàn thanh tỉnh thì cái tư thế tuyệt đối sẽ dọa cô thất kinh. Nhưng đổi lại giờ phút này, cô nằm trên vai Giang Dự Thành, hai cánh tay gắt gao nắm cổ áo anh, đã khóc đến mức thần trí không rõ.

 

Chiếc xe bình ổn đi xuyên qua bóng đêm, trong xe yên tĩnh u ám, Giang Dự Thành một mực thấp giọng dỗ dành, tiếng nói trầm thấp mang theo một sức mạnh trấn an:

 

“Không sao, không sao…”

 

“Anh ở đây….”

 

“Bảo bối, đừng khóc….”

 

Những âm thành bên ngoài phảng phất đều bị che đậy, cái gì Trình Ân Ân cũng không nghe được, cái gì cũng không cảm giác được. Cho dù Giang Dự Thành trấn an thế nào, từ đầu đến cuối cô vẫn đắm chìm trong cảm xúc bi thương do chuyện gì đó to lớn mang lại, không thoát ra được.

 

Cô khóc đến run rẩy, thậm chí không phát ra được hai âm thanh liên tiếp, nhưng trong miệng không ngừng, gọi càng ngày càng rõ ràng: “Anh… Anh….”

 

Cánh tay Giang Dự Thành vòng quanh cô, cảm giác thân hình nhỏ bé của cô đang run rẩy.

 

Loại tình huống này không phải là lần đầu tiên.

 

Năm đó khi cô từ trường về nhà, biết được tin Trình Lễ Dương mất, ban đầu mấy phút không chịu tin cùng với trạng thái phát cuồng, sau đó chính là loại thút thít tuyệt vọng này.

 

Làm sao có thể không khổ sở? Làm sao có thể tiếp thu được?

 

Thời điểm Trình Thiệu Quân cùng với Phương Mạn Dung sinh cô ra đã bằng mặt không bằng lòng, giống như không hề quản qua. Từ nhỏ đều là do Trình Lễ Dương chăm sóc, mười một tuổi khi rời khỏi cha mẹ, chính là Trình Lễ Dương tự tay nuôi lớn. Anh ấy không chỉ là anh, mà còn là cha là mẹ, vượt xa sự tồn tại của một người thân duy nhất.

 

Trình Lễ Dương đi rồi, đối với cô mà nói không khác gì trời sập.

 

Thời gian đó, cô khóc cạn nước mắt, sau đó, không ăn không uống, tuyệt thực, cho dù là dụ dỗ thế nào cũng không chịu ăn. So với bất luận những kẻ khác Giang Dự Thành rõ ràng, khi đó, cô thật sự có suy nghĩ kết liễu bản thân.

 

Phương pháp nào cũng đều thử qua, cô gái bé nhỏ bình thường mềm mại nhát gan, khi ngoan cố lên Giang Dự Thành cũng không có biện pháp nào.

 

Thậm chí anh còn tìm tới hai người cha mẹ không chịu trách nhiệm kia, uy hiếp cũng được, mà lợi dụng cũng xong, chỉ hy vọng có thể dùng sự quan tâm của bọn họ để lôi kéo Trình Ân Ân ra khỏi cái thế giới tuyệt vọng kia. Thất bại là trong dự liệu. Anh còn nhớ rõ lúc ấy Trình Ân Ân chỉ vào hai người kia, hận đến mức hai tay run rẩy: “Vì sao người chết không phải là hai người? Vì sao hai người không chết đi!”

 

Trơ mắt nhìn cô nguyên bản là một cô bé có khuôn mặt tròn trịa ngày càng hao gầy, gầy đến mức gương mặt đều lõm xuống, Giang Dự Thành thật sự nổi giận. Đó chính là lần đầu tiên anh nổi giận với cô, cô bị dù dọa ấm ức rơi nước mắt, dưới sự ép buộc của anh mới nhút nhát sợ sệt uống nửa bát cháo loãng.

 

Cuối cùng phương pháp chân chính để cô chuyển biến tốt đẹp, chính là ngày sinh nhật đó của cô, dẫn cô đi trồng một cái cây. Cây dương.

 

Kể từ lần đó về sau, nhiều năm như vậy, không có chuyện gì có thể làm cho cô khóc đến dạng này nữa.

 

Giang Dự Thành vẫn một mực kiên nhẫn thấp giọng dỗ dành, nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, hôn trán cùng với đôi mắt cô. Trình Ân Ân một mực vẫn không thể bình phục lại, nhưng cô khóc đến mức quá mệt mỏi, cuối cùng ghé vào trong ngực anh ngủ thiếp đi.

 

Giang Dự Thành lo lắng làm cô thức dậy, đến chung cư nhưng vẫn không xuống xe, để tài xế đi trước, cứ ôm cô như vậy, không nhúc nhích ngồi trong xe.

 

Xe dừng hồi lâu trong bãi đỗ xe, thẳng đến 11 giờ rưỡi, Giang Tiểu Sán người ở nhà vẫn không chịu ngủ chờ bọn họ lòng nóng như lửa đốt. Cậu bé gọi điện thoại cho anh mười mấy cuộc, nhưng không có ai nhận, liền gọi qua cho tài xế, năm phút sau chạy xuống từ trên lầu.

 

Cậu chạy rất gấp, ngay cả dép lê trên chân cũng không đổi, mở cửa xe thở hồng hộc nhìn hai người họ, sờ lấy ngực hạ giọng nói: “Làm con sợ muốn chết!”

 

Giang Dự Thành rũ mắt xuống thoáng nhìn qua bờ vai. Áo khoác của anh đã bị nước mắt thấm ướt từ sớm, Trình Ân Ân ngủ cũng không an ổn, thỉnh thoảng vẫn có nước mắt trượt xuống từ khóe mắt, thấm vào tây trang màu đen.

 

Hơi lạnh xông vào, cô hơi run lập cập, nước mắt ngần giàn giụa, mũi còn đỏ. Giang Dự Thành giữ nguyên tư thế ôm cô xuống xe, động tác cực kỳ nhẹ nhàng chậm chạp, năm đó ôm Giang Tiểu Sán vừa mới ra đời cũng không cẩn thận được như vậy.

 

Giang Tiểu Sán nhẹ tay nhẹ chân đóng cửa xe, theo tới, chạy tới phía trước hỗ trợ nhấn mở thang máy.

 

Giang Dự Thành trực tiếp ôm người vào phòng ngủ của anh, đặt lên trên giường, cởi xuống giày trên chân cùng với áo lông, sau đó đắp chăn lại. Giang Tiểu Sán yên tĩnh mà chịu khó nhận đôi giày đi tuyết, vội chạy đem ra ngoài, khi vô còn tri kỷ rót một ly nước ấm, đặt ở đầu giường.

 

Cậu ghé vào bên cạnh giường, nín thở châu đầu nhìn thoáng qua: “Mẹ sao rồi ạ?”

 

Không biết vì sao cô đột nhiên nhớ lại Trình Lễ Dương.

 

Giữa lông mày Giang Dự Thành thâm trầm, im lặng một lát, lạnh lùng nói: “Về phòng con đi.”

 

Giang Tiểu Sán nhíu lông mày nhìn Trình Ân Ân đang ngủ say: “Con muốn ở cùng với mẹ.”

 

Mẫn cảm cũng được, mẹ con liền tâm cũng được, cậu biết mẹ của cậu nhất định là rất khó chịu. Tâm tình của Giang Tiểu Sán cũng uể oải theo, duỗi bàn tay nhỏ muốn nắm ngón tay Trình Ân Ân.

 

Còn chưa đụng tới, cả người đã bị xách cổ áo ngủ lên, Giang Dự Thành xách cậu bé về phòng, ném lên giường, quay người rời đi đóng cửa lại.

 

Anh không về phòng ngủ, mặc một bộ quần áo đơn bạc đi đến ban công, giữa gió lạnh châm điếu thuốc, gọi điện thoại cho bác sĩ Trương.

 

Lý do không rõ ràng, bác sĩ Trương cũng rất khó phán đoán, ngữ khí của hai người có mấy phần nặng nề, thảo luận một lát. Cuối cùng bác sĩ Trương nói: “Mai cậu dẫn cô ấy đến đây một lúc đi, làm kiểm tra cặn kẽ. Tốt nhất là có thể đến chỗ bác sĩ Đồ một chút, trong phương diện tâm lý cô ấy là người chuyện nghiệp.”

 

Giang Dự Thành đồng ý.

 

Hút xong điếu thuốc, trên người đã bị gió đêm đông thổi lạnh thấu xương, đột nhiên bước vào căn phòng ấm áp, bốn phương tám hướng độ ấm bao vây, ngược lại càng làm nổi bật đáy lòng lạnh giá. Anh đi đến phòng ngủ, mở cửa nhìn thoáng qua, Trình Ân Ân vẫn giữ nguyên tư thế cũ chưa hề động đậy.

 

Im lặng đứng đó một lúc lâu, anh chậm rãi khép cửa lại, đi đến phòng sát vách tắm vòi sen, tẩy đi cái lạnh trên người cùng với mùi khói, sau đó một lần nữa về phòng.

 

Lên giường, nằm nghiêng bên cạnh Trình Ân Ân, nhẹ nhàng ôm người vào ngực.

 

Giờ khắc này, lại giống như cách đây nhiều năm.

 

Giang Dự Thành nhắm mắt, nghỉ ngơi ngắn ngủi một lúc, chưa từng ngủ say. Trong lúc ngủ không sâu phát giác trong ngực nóng hôi hổi, lập tức mở mắt.

 

Mặt Trình Ân Ân chôn trong ngực anh, ngủ rất say. Giang Dự Thành dùng bàn tay sờ thử nhiệt độ cái trán cô, có chút phỏng tay, đứng dậy, cầm nhiệt kế đến, đưa lên trán cô đo một chút, 39O2.

 

Anh thả nhiệt kế xuống, lấy cái chăn mỏng trùm lên người Trình Ân Ân, sau đó ôm ngang lên. Lúc đi ra khỏi phòng khách, Giang Tiểu Sán đoán chừng cũng không ngủ say, đã bị kinh động, chạy chân trần ra: “Có chuyện gì vậy?”

 

“Phát sốt, ba đưa mẹ đi bệnh viện.” Bước chân của Giang Dự Thành không ngừng, nhanh chân đi vào thang máy.

 

“Con cũng đi!”

 

Giang Tiểu Sán cũng muốn tiến đến, Giang Dự Thành nhíu mày: “Con ở nhà đợi đi, gọi Phạm Bưu tới. Đừng thêm phiền.”

 

Loại thời điểm này Giang Tiểu Sán cũng không muốn ở nhà lo lắng suông, nhưng trong thời điểm khẩn cấp vẫn rất hiểu lý lẽ, ngoan ngoãn ở nhà, không có náo loạn, làm cho chậm trễ thời gian.

 

Giang Dự Thành lái xe, đến bệnh viện lúc ôm Trình Ân Ân bước vào phòng cấp cứu, bác sĩ Trương nửa đêm bị gọi cũng vội vàng chạy đến, nhìn thấy Giang Dự Thành trừng mắt kinh ngạc. Nhanh chóng nhưng lại đâu vào đấy chỉ huy đưa bệnh nhân vào phòng bệnh, truyền nước, làm xong hết thảy mới thả lỏng sức lực, mới chỉ chỉ Giang Dự Thành.

 

“Cậu cứ như vậy mà đến? Cũng không sợ ngày mai lên báo?”

 

Giang Dự Thành khựng lại một chút.

 

Anh đương nhiên biết hiện tại mình như thế nào, quá gấp gáp, áo ngủ cũng không thay.

 

Anh cũng không cúi đầu nhìn, nghiêm mặt chống đỡ chút thể diện cuối cùng. Muốn lấy điện thoại ra gọi điện cho người đem quần áo tới, sờ một cái….

 

Thần sắc tự nhiên đưa tay về hướng bác sĩ Trương: “Cho tôi mượn điện thoại.”

 

Bác sĩ Trương vừa lấy điện thoại di động ra chuẩn bị chụp tấm hình lưu niệm, thuận tay bỏ vào lòng bàn tay anh.

 

“Hai chúng ta coi như biết nhau vài chục năm, đã bao lâu chưa gặp qua bộ dạng này của cậu?” Anh hừ một tiếng, cảm khái một lúc, “Cậu nói xem, sớm biết có ngày hôm nay, sao lúc trước còn như vậy?”

 

Giang Dự Thành nói chuyện điện thoại xong, trả điện thoại lại. Hai người đứng sóng vai ở hành lang, sau một hồi im lặng, ngữ khí không rõ hỏi một câu: “Cậu cũng cảm thấy tôi làm sai?”

 

Bác sĩ Trương dừng lại một chút, thở dài: “Đúng hay sai, ai có thể kết luận được chứ. Dĩ nhiên cậu có lập trường riêng của mình, nhưng cho dù là Trình Ân Ân nào, thì vị trí của anh trai trong lòng cô ấy cậu cũng không phải là không biết. Chuyện tùy tiện biến thành một người khác, ai cũng có thể hiểu được cậu, chỉ có cô ấy là không thể.”

 

Giang Dự Thành im lặng nhìn bên ngoài cửa sổ, hoàng hôn như nước, ngàn vạn đèn đuốc.

 

Trình Ân Ân một đêm sốt cao không bớt, ngày hôm sau cũng một mực mê man. Vị bạn học ‘Đào Giai Văn’ kia cũng đặc biệt tới thăm, Giang Dự Thành không cho gặp, nhưng để tài xế đưa cô ấy về.

 

Giang Tiểu Sán thành thật ở nhà một đêm. Sáng sớm thừa dịp Phạm Bưu không chú ý, một mình chuồn êm ra ngoài chạy đến bệnh viện. Giang Dự Thành cho cậu ở lại một lúc, nhưng đến thời gian đi học thì mạnh mẽ để người khác dẫn đi.

 

Anh một mực canh giữ ở bệnh viện, không hề rời đi nửa bước, công việc của công ty đè nặng, cả ngày điện thoại vang lên không gián đoạn.

 

Tâm bệnh khó chữa, cơn sốt của Trình Ân Ân đến ngày thứ ba mới lui bớt, người đã tỉnh.

 

Lúc ấy Giang Dự Thành vừa vặn ở bên ngoài nghe điện thoại, vội vàng giao phó xong, quay người mở cửa. Thấy cô đã ngồi dậy, trên khuôn mặt tái nhợt đều mờ mịt.

 

Giang Dự Thành cầm cái nắm cửa, chậm chạp không mở ra.

 

Anh đứng bất động ở đó, cũng không nói chuyện, Trình Ân Ân nhìn anh một hồi, mở miệng: “Chú Giang, chú sao vậy?”

 

Một khắc này, trong lòng đến cùng nói không rõ là thất vọng hay may mắn.

 

Giang Dự Thành buông tay ra, đi qua chỗ cô. Thân thể hình như vẫn không thoải mái, cô ngồi trên giường không có chút tinh thần, sắc mặt cũng tiều tụy, nhàm chán khảy khảy băng dính trên tay.

 

Sắc mặt của cô nhìn không có chút mảy may dị dạng nào, nhưng cũng không truy vấn vì sao mình lại ở bệnh viện.

 

Giang Dự Thành quan sát một lát, lặng lẽ nói: “Có còn nhớ vì sao mình sinh bệnh không?”

 

Trên mặt Trình Ân Ân hiện ra mấy phần hoang mang, sau đó lắc đầu: “Không nhớ rõ. Không phải là tôi đi chơi với Đào Giai Văn hay sao? Chúng tôi đi ăn buffet, còn xem phim, bữa tối ở nhà hàng Vân Nam kia thật ngon.”

 

“Sau đó thì sao?” Giang Dự Thành nhìn chằm chằm mặt cô.

 

“Sau đó, sau đó về nhà….” Trình Ân Ân buông thõng đôi mắt, tiếp tục khảy khảy cái băng dán trên mu bàn tay, “Sau đó không nhớ rõ nữa.”

 

Giang Dự Thành hiểu cô rất rõ, dáng vẻ nói dối một chút có thể nhìn ra. Lần này cô không nói không sai, nhưng động tác nhỏ kia rõ ràng lộ ra bất an.

 

Trầm ngâm một lúc lâu, anh mới nói: “Chờ một chút, tôi dẫn cô đi gặp một bác sĩ tâm lý. Có lẽ cô ấy sẽ giúp cô nhớ lại.”

 

Tựa như khi anh nói xong bốn chữ “Bác sĩ tâm lý”, ngay lúc đó Trình Ân Ân một mực lắc đầu. “Tôi không đi, tôi không muốn đi, tôi sợ….”

 

Âm cuối của cô mang theo sự run rẩy, Giang Dự Thành đi đến trước giường bệnh, cúi người, sờ gương mặt cô: “Cô tin tưởng tôi?”

 

Trình Ân Ân cắn môi, do dự thật lâu, mới nhẹ nhàng gật đầu.