Vợ Tôi Là Quý Nữ Cổ Đại

Chương 43: Sinh nở

Editor: huyetsacthiensu

Điền Điềm ngồi trên bồn cầu, nghe tiếng nói phát ra từ sát vách.

“Tại sao con phải vội vã kết hôn? Ba mươi tuổi thì làm sao? Mẹ nhìn cái người mà mẹ chọn xem là cái loại người gì? Cái gì mà không đến lượt con kén chọn chứ? Con còn lạ gì nữa.”

“Pháp luật? Mẹ hiểu cái gì về pháp luật chứ? hiện tại đều là pháp luật theo chủ nghĩa tư bản rồi.”

“Chưa từng nghe hai nghìn năm đổi luật hôn nhân sao? Căn cứ vào thu nhập sau hôn nhân để phân chia tài sản sau ly hôn. Con phải bỏ một công việc ổn định, sinh con còn phải hầu hạ một nhà già trẻ nhà hắn sao. một khi ở nhà làm nội trợ, tách khỏi xã hội, mẹ có tin không, chưa đầy một năm sẽ cùng hắn trở thành người của hai thế giới, không theo kịp suy nghĩ của hắn nữa, đương nhiên lúc đó hắn sẽ có tiểu tam bên ngoài, con sẽ phải tay trắng ra khỏi nhà.”

“sự trả giá của người phụ nữ trong gia đình, sự chăm sóc con cái của người phụ nữ không tính, nấu một vạn bữa cơm, giặt một vạn bộ quần áo cũng vô dụng, chỉ nhìn vào tài sản, mẹ hiểu không?”

“Cái gì mà còn tốt hơn thời của các người chứ, khi đó các người có mấy cặp vợ chồng phải ly hôn? Cổ đại còn có thất xuất, tam bất khứ*, nếu như thời đó con còn có cách làm cho hắn không ly hôn được. Nhnwg mẹ thử xem hiện tại xem, tình cảm vợ chồng bất ổn ly thân hai năm là có thể ly hôn, ngươi không muốn thì tòa án cũng xử ly hôn được.”

*Thất xuất là khái niệm được sử dụng trong thời kỳ phong kiến, theo đó người vợ phạm vào một trong 7 điều được nêu thì người chồng có quyền bỏ vợ. Bảy điều phạm đó gồm có: không sinh được con; Ghen tuông; Ác tật; Dâm đãng; Bất kính với cha mẹ, ông bà; Bất hòa trong gia đình; Trộm cắp. Theo bộ luật Hồng Đức, nếu người vợ phạm vào một trong 7 điều nêu trên thì luật pháp bắt buộc người chồng phải bỏ vợ. Tuy nhiên, sẽ không thể ly hôn được nếu như khi phạm vào điều thất xuất người vợ đang ở trong ba trường hợp (tam bất khứ): đã để tang nhà chồng 3 năm; khi lấy nhau nghèo mà sau giàu có; khi lấy nhau có bà con mà khi bỏ lại không có bà con để trở về. Đồng thời, khi hai bên vợ chồng đang có tang cha mẹ thì vấn đề ly hôn cũng không được đặt ra.

“Cái gì mà con còn chưa kết hôn đã muốn ly hôn? Con có thể không lo lắng sao? Nam nhân trước đây bắt tay phụ nữ còn đỏ mặt, bây giờ những người đàn ông vắt cổ chày ra nước còn thiếu sao? không có gì đảm bảo được con sẽ không gặp phải một tên như thế? Giống như Tiểu Hoa của thôn chúng ta đấy, chẳng qua con có năng lực hơn Tiểu Hoa, một lần có thể khiến cho bọn họ tiêu pha mấy ngngafleen người con.”

“Cảnh đêm thê lương gì chứ? Mẹ không cần lo lắng, viện dưỡng lão còn cho người ta cảm giác an toàn hơn là kết hôn.”

Giày cao gót dẫm xuống sàn, mang theo tiếng “cộp cộp” đi xa.

Trong hội sở cao cấp này mỗi phòng đều có nhà vệ sinh riêng cho nên nhà vệ sinh công cộng không thể nào có người.

Điền Điềm ngồi trên nắp bồn cầu, người vừa nói chuyện kia cô đã tình cờ gặp ở bên ngoài, là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, một thân đồng phục giàu kinh nghiệm, sắc bén lại quyến rũ. Vừa mở miệng, tiếng nói và nội dung cũng thể hiện bản tính ngự tỉ…

cô chống má rơi vào trầm tư.

trên bàn cơm tối Điền gia.

Điền Điềm nhìn bố mẹ mình cùng với bốn người anh trai, lắp bắp nói ý kiến của mình “Con muốn đi làm…”

Động tác gắp thức ăn của bốn anh em Điền gia khựng lại, liếc mắt nhìn nhau.

anh cả Điền gia đẩy gọng kính trên sống mũi “Tại sao đột nhiên em lại muốn đi làm?”

Ông bà Điền cũng nhìn sang, Điền Điềm nhăn nhó một chút “Chính là đột nhiên muốn đi làm.”

“Em gái, có phải em thấy nhàm chán quá không, tuần lễ thời trang Milan sắp bắt đầu rồi, anh dẫn em sang nước F mua sắm nhé.” anh tư Điền gia cố gắng dời sự chú ý của em gái sang chỗ khác.

“Em không đi, những trang phục đó em mặc vào cũng không đẹp. Mua cũng không mặc được.” Điền Điềm tủi thân.

anh hai Điền gia hung hăng lườm em trai mình, quay sang em gái nhẹ nhàng đổi sang đề nghị khác “Em có muốn đi du lịch một chuyến không, xem cực quang, ước một điều ước, v.v…?”

Điền Điềm “không cần, xa như vậy mọi người nhất định là không có thời gian đi với em, một mình em đi cũng không có ý nghĩa gì.”

anh cả Điền gia suy nghĩ một chút “đi làm rất vất vả, nếu không thì anh mở cho em một cửa hàng nhé.”

“không.” Điền Điềm bùng nổ “Mọi người đừng tưởng rằng em quên rồi, em còn nhớ rất kỹ đấy.”

Chuyện này nên kể từ đầu.

Điền Điềm học chuyên ngành âm nhạc, lúc vừa tốt nghiệp trở về nhà muốn đi làm.

Người của công ty nhà mình đều biết đây là thiên kim của ông chủ, tổng giám đốc rất thương yêu cô em gái này, ai dám để cho cô ấy làm việc gì chứ, làm sai còn không thể nói không thể mắng. Vì vậy Điền Điềm được đối xử như một lão phật gia.

đi làm ở công ty khác cũng không khác gì, mọi người đều nể mặt Điền gia mà nuôi một người rảnh rỗi.

Điền Điềm rảnh rỗi ngồi chơi một tháng, cả người không được tự nhiên. Cuối cùng không để ý sự phản đối của người nhà mà mai danh ẩn tích chạy sang thành phố khác tìm một công việc bình thường.

Làm được hai tháng, mẹ cô không yên tâm dẫn theo người đến thăm cô. Đến nơi cô ở trọ lại không gặp được cô mà gặp được người ở cùng phòng, nói với cô ấy mấy câu.

“tính cách Điền Điềm rất tốt, bọn họ đều bắt nạt cô ấy, đêm qua cô ấy còn một mình ngồi một góc vừa sửa máy tính vừa khóc nữa.” Bạn cùng phòng chỉ về cái sô pha trong phòng khách.

Hóa ra Điền Điềm và cô ấy là hai người mới nên bị những người cũ bắt nạt, hơn nữa tiền lương của cô không cao nhưng quần áo mặc trên người lại toàn hàng hiệ, dần dần nổi lên những lời đồn khó nghe.

Điền Điềm lớn lên trong sự yêu thương che chở của người nhà chưa từng gặp chuyện như thế này, gia đình như vậy nhưng không dạy dỗ nên một người hung hăng phách lối mà trái lại còn vô cùng quan tâm đến suy nghĩ của người khác, hơn nữa cũng không có lòng dạ gì.

Bà Điền nghe đến đây thì không nghe tiếp được nữa, rời khỏi phòng trọ trực tiếp tìm được công ty con gái đang làm.

Đúng lúc Điền Điềm tan làm, bà Điền không gặp con gái một thời gian, cô đeo túi xách ôm lấy đầu đi ra ngoài, rụt rè sợ hãi, không có sức sống như trước kia, giống như muốn biến bản thân thành một người trong suốt. Nghe thấy có người gọi tên mình mới hoảng hốt ngẩng đầu lên.

Nước mắt bà Điền lập tức rơi xuống, con gái bà sao lại bị người ta ép buộc thành bộ dáng như này chứ.

Lúc này mạnh mẽ bắt ép cô về nhà.

Đêm đó mấy bố con Điền gia trở về đều bị bộ dáng tiều tụy của Điền Điềm dọa sợ, không nhưng sắc mặt không tốt mà tinh khí cũng mất đi, ánh mắt nhìn người cũng run rẩy, cực kỳ không tự tin.

Bà Điền ngồi trên sô pha vừa kể cho ông Điền mọi chuyện vừa lau nước mắt, ông Điền đau lòng không thôi.

Bốn anh em Điền gia cũng tức giận không nguôi.

“Các con đều rất thông minh, sao lại chỉ có con bé là ngốc nghếch như vậy chứ.” Bà Điền không nghĩ thông được.

nói đến đây cũng làm cho người ta vô cùng bất đắc dĩ, bốn anh em Điền gia đều không minh sắc sảo, không bao giờ chịu thua thiệt. Điền Điềm thì ngược lại, từ nhỏ ai nói gì cũng tin là thật, nghĩ ai cũng là người tốt.

Nhưng không thể không nói, tính tình cô như vậy mới làm cho mấy người đàn ông Điền gia cưng chiều trong lòng bàn tay.

anh cả Điền gia lúc nhỏ rất thích ôm cô trong ngực, dụ dỗ cô nói bằng giọng trẻ con non nớt.

Có đôi khi làm việc mệt mỏi, nói chuyện với em gái, nghe cô nói những lời ngốc nghếch thì cảm thấy thoảI mái lên không ít, giống như ngồi bên cạnh lò sưởi ấm áp, tránh xa những gió sương bên ngoài, cả người đều cảm thấy ấm áp.

Hôm nay cô bị bắt nạt làm sao bọn họ có thể nhịn được, tất nhiên là phải trả lại đầy đủ.

Những điều xảy ra sau đó Điền Điềm cũng không biết, không quan tâm. Sau khi cô trở về bốn anh em Điền gia sợ cô khó chịu, lại sợ cô muốn tiếp tục đi làm cho nên bàn kế mở cho cô một cửa hàng quần áo.

Đầu mối nhập hàng, đồ đạc trang trí, v.v… đều làm xong, lại thuê mấy nhân viên, cô chỉ cần để ý thu tiền là được. Trong giới này nhiều phu nhân tiểu thư đều làm vậy để giết thời gian.

Vì để tránh phiền phức và thêm phần thú vị, còn đặc biệt chọn những bộ quần áo tầm trung, khách hàng mục tiêu cũng là những thành phần tri thức bình thường, có thể nói là rất chu đáo.

Thế nhưng những người đến mua quần áo đều là những người tinh ranh, nhìn mặt Điền Điềm thì trả giá thấp vô cùng, Điền Điềm không biết tranh luận cùng người khác, không kiên trì được hai câu đã bại trận.

Khách hàng mua hàng đều cảm thấy mĩ mãn, liên tục khen cô, khen đến mức cô cảm thấy vui vẻ.

Dần dần, khách hàng quen cũng không ít, quần áo bán được cũng không ít, kết quả đến lúc kết toán không những không kiếm được đồng tiền lãi nào mà còn lỗ không ít. Mặc dù chút tiền này Điền gia không thiếu nhưng Điền Điềm không thể tiếp tục làm khi biết bản thân là người tiêu tiên như rác được, Điền Điềm tự mình từ bỏ.

Chỉ có thể thuê một người quản lý cửa hàng.

Chuyện đến bây giờ đã nhàn rồi hai năm, không biết tại sao bây giờ tự nhiên cô lại có lại cái suy nghĩ muốn đi làm.

anh cả Điền gia nhìn bộ dạng quyết tâm lần này của cô, bất động thanh sắc hỏi lại “Vậy em muốn làm gì?”

“Vẫn chưa nghĩ ra, để em suy nghĩ một chút đã.”

không phải là cô nghĩ rằng viện dưỡng lão đáng tin hơn Dịch Bác Hàm nhưng cô sợ cô và hắn trở thành người của hai thế giới.

cô biết hắn nỗ lực như nào, mỗi buổi tối tan làm về nhà vẫn phải đọc thêm sách… cô sợ sẽ có một ngày cô không theo kịp bước chân của hắn, khi đó cho dù nhìn thấy hắn ôm người phụ nữ khác vào lòng cũng không dám mở miệng.

cô không muốn có một ngày đối mặt với Dịch Bác Hàm nhưng không nói được gì, cho nên cô phải đi làm, không cần xuất sắc nhưng không thể tách rời khỏi xã hội được.

Lúc Dịch Bác Hàm nhận được tin nhắn của Điền Điềm thì hắn đang ăn cơm tối tại nhà cũ của Dịch gia.

“anh ăn cơm chưa? Nhà em hôm nay có cua hoàng đế đấy, ăn ngon lắm. (*^▽^*) "

Dịch Bác Hàm nở nụ cười, ngón tay nhẹ điểm, nhắn một tin trả lời.

Bình thường hắn sẽ không trở về, đều ở phòng trọ bên cạnh công ty, chỉ khi nào nhà có việc hoặc có bữa tiệc nào cần tham gia hắn mới về nhà cũ bên này.

Hôm nay mắt lạnh nhìn thấy đứa con riêng rất được yêu thích của bố hắn khoe mẽ trước mặt ông nội, hạ mắt yên lặng ăn bát cháo của mình.

hắn đang quan sát người đối diện, không biết rằng Dịch Bác Phàm ở đối diện cũng đang quan sát hắn. Dịch Bác Phàm nhìn như đang bình tĩnh ăn cơm nhưng trong lòng thì ghen tị phát điên lên được.

hắn không ghen tị cái khác, chỉ ghen tị số mệnh.

Người anh này của hắn số mệnh quá tốt, khi còn bé không ai quản, cũng không xảy ra cái chết ngoài ý muốn, không những bình an lớn lên mà kết bạn được với hai người bạn đều mạnh mẽ như vậy. hiện tại còn yêu được con gái độc nhất của Điền gia, thoáng cái đã giành được ưu thế mà hắn không so được.

Dịch Bác Hàm không biết những suy nghĩ này của người em cùng bố khác mẹ này, cho dù biết cũng không để vào mắt. Mắt nhìn không khí hòa thuận vui vẻ trước mắt, trong lòng mong con trai Lục Văn Tinh sắp chào đời rồi, nên tặng quà gì mới tốt đây.

Trước ngày dự sinh một tuần Cố Hàm Sương đã vào nằm trong phòng VIP ở bệnh viện tư nhân rồi.

Lục Văn Tinh cũng theo vào, phòng VIP ở bệnh viện này giống như một căn nhà trọ vậy, đồ đạc ở phòng ngoài cái gì cần có cũng có, cũng không có gì bất tiện.

Mấy ngày trước có người hỏi riêng Lục Văn Tinh, có muốn tính thời gian không, có thể giới thiệu một đại sư cho hắn.

Lục Văn Tinh hỏi tính giờ gì.

Người nọ phải giải thích một lần hắn mới hiểu được, hiện tại tầng lớp thượng lưu thành phố W thịnh hàng một tập tục. Trước khi đứa trẻ được sinh ra, tìm một đại sư tính toán một chút,chọn một giờ tốt để sinh mổ. Có người nói đứa trẻ được sinh ra như vậy sẽ có “Bát tự tốt, tốt số.”

Chuyện này đều là hiểu lòng không hết, người này cũng là muốn tạo mối quan hệ với Lục Văn Tinh nên mới móc tim móc phổi như vậy.

“Cậu đừng có không tin, tổ tiên đã truyền nhiều năm như vậy sẽ có đạo lý riêng của họ. không nói ai khác, cậu biết Pham Kim Liên đúng không, thầy bói lúc đó đã nói, nàng sinh sớm hay muộn một canh giờ đều có số làm Quý Phi, đại phú đại quý, nhưng hết lần này đến lần khác lại ở giữa, chính là hồng nhan bạc mệnh, sau đó đã ứng nghiệm rồi.”

Lục Văn Tinh thở một hơi “Thầy bói cũng nói số mệnh tôi tốt, đứa trẻ này nếu số mệnh không tốt thì tôi sẽ nuôi nó cả đời.”

Người nọ nhìn hắn thật không có ý này cho nên cũng biết điều rời trọng tâm câu chuyện sang chuyện khác, có một số việc, có tâm là được rồi, nói nhiều ngược lại cũng không tốt.

Những lời này Lục Văn Tinh chưa từng nói với Cố Hàm Sương, hai tháng nay vì bụng cô quá to nên chỉ có thể nằm nghiêng mà ngủ, cả đêm duy trì một tư thế, đứa trẻ không thoải mái còn thích động tay động chân, ngủ cũng không ngon. hắn sợ cô nghe được chuyện này càng phiền lòng.

hắn đã học lớp học làm bố mẹ, biết con sinh thường mới tốt, nhanh bình phục, lại tốt cho cả mẹ cả con cho nên cũng không thèm suy nghĩ đến lời đề nghị của người kia.

Ngày thứ ba Cố Hàm Sương nằm viện ngày thứ ba thì có động tĩnh, cô cố gắng gọi Lục Văn Tinh đnag ngủ say như chết bên cạnh dậy bấm chuông gọi bác sĩ.

Để đợi tử cung mở rộng, bác sĩ bảo Lục Văn Tinh đỡ Cố Hàm Sương đi lại vài vòng trong phòng bệnh. cô gian nan bước đi, được vài bước mồ hôi lạnh lại chảy xuống.

Lục Văn Tinh mím môi đau lòng, bắt đầu thật sự suy nghĩ đến đề nghị của người kia.

“Hay là chúng ta sinh mổ đi.”

“không. không.” Cố Hàm Sương lắc đầu, cô cũng đã học qua lớp trước khi sinh, biết ở đây có những cách để giảm thiểu trường hợp khó sinh nhưng cô không muốn, trừ việc sinh thường tốt với đứa nhỏ thì cô còn nghĩ sinh mổ chính là đi ngược lại với tự nhiên.

Hộ sinh bên cạnh cũng khuyên “Tình huống bây giờ vẫn tốt, có thể sinh thường thì sinh thường. Sinh mổ có thể giảm bớt thủ tục nhưng sau này sẽ phải chịu nhiều di chứng.”

đi hai vòng, Cố Hàm Sương thật sự không đi được nữa, Lục Văn Tinh đỡ cô lên giường, bác sĩ đến khám lại “Tử cung mở đủ rồi, có thể vào phòng sinh được rồi.”

Có người tiến vào đẩy giường vào phòng sinh, Lục Văn Tinh cũng nhận lấy quần áo khử trùng được đưa đến mặc lên người.

Cố Hàm Sương “anh làm gì vậy?”

“Vào phòng sinh cùng e.” Lục Văn Tinh sắn tay áo, trả lời như lẽ đương nhiên.

“không, không được.” Cố Hàm Sương hét ầm lên, chuyện này đã vượt qua giới hạn chịu đựng của cô.

“anh muốn đi vào.” Lục Văn Tinh kiên trì.

“anh không được vào, anh vào em sẽ bị phân tâm, nếu có chuyện gì xảy ra anh hãy đi vào được không?” cô cầu xin.

Lục Văn Tinh nhìn mái tóc rối tung của cô, không tình nguyện gật đầu, đưa mắt nhìn cô bị đẩy vào phòng sinh.

một mình hắn bị nhốt bên ngoài, đi đi lại lại hai vòng, ngồi xổm xuống, dựa vào tường châm một điếu thuốc, bàn tay kẹp điếu thuốc có chút run rẩy.