Vô Vàn Sủng Ái

Chương 41

"Ngày hôm đó, tôi đã nhìn thấy một mặt khác của sếp. 

Tôi là trợ thủ của sếp mà, đi theo anh ấy từ rất lâu nhưng chưa từng thấy sếp như vậy. 

Lúc đó, tôi ở bên cạnh đang chỉ huy mọi người tìm cô bé Chiharu. 

Khi nghe được tin tức cô bé đó bị bắt ở nhà thờ bỏ hoang, sếp tức tốc chạy đi, mặc kệ mọi người khuyên ngắn sẽ có mai phục. 

Đến nơi, chúng tôi thấy bọn bắt cóc đã chạy đi hết, chỉ còn cô bé đó nằm thoi thóp giữa vũng máu. 

Sếp lập tức chạy lại bế cô bé lên xe cứu thương. Vì để đề phòng nên tôi luôn gọi xe cứu thương túc trực gần đó. 

Sau khi đưa cô bé tới bệnh viện, sếp gần như không nghỉ ngơi, ngồi ngoài phòng cấp cứu không rời đi. 

Phẫu thuật hết 16 tiếng. 

Trong thời gian đấy, sếp không nói gì, chỉ ngồi một chỗ, mắt hướng về cửa phòng phẫu thuật. 

Ba mẹ cô bé không thể sang gấp được nên chỉ có thể gọi cho sếp, khuyên sếp không cần quá tự trách, bọn họ cũng sẽ đợi cả hai cùng về Nhật. 

Sếp cũng chỉ ậm ừ vài câu, dường như cả sinh mệnh đang trôi theo cô bé Chiharu trong phòng phẫu thuật vậy. 

Chỉ mãi đến khi cuộc phẫu thuật kết thúc, nghe tin cô bé đã bình an trở lại, sếp mới dám đi chỗ khác. 

Sau đó là nghe về báo cáo thương tích, đúng là đáng sợ, giờ nghĩ lại vẻ mặt của sếp khiến tôi không dám thở mạnh. Lúc đó, cô bé muốn gặp sếp, mới giúp tôi thở phào được một cái. 

Tôi được giao nhiệm vụ canh chừng bên cô bé, không cho phép bất cứ ai vào. 

Người đầy vết bầm tím, chân phải bó bột - đây là vết thương nặng nhất trên người cô bé. 

Cô bé định sau khi giải quyết xong chuyện của tổ chức, sẽ đi theo ước mơ của mình, sang Trung bái sư trở thành diễn viên múa. 

Haiz, xem ra không thể thực hiện được rồi. 

Sếp sau khi về, chỉ ngồi bên cạnh, nắm tay cô bé, cứ như dù trời có sập xuống cũng không thể khiến sếp buông tay cô bé ra.

Sau đó, chúng tôi đưa cô bé về Nhật, huy động mọi bác sĩ giỏi nhất túc trực trên máy bay, lo cô bé sẽ xảy ra chuyện gì bất trắc. 

Ngay cả thủ tướng còn không nhiều tới mức đó. 

Ba mẹ cùng anh trai của cô bé đã đợi sẵn ở bệnh viện Beika. 

Thật ngạc nhiên, trưởng khoa cũng xuất hiện ở đây, chẳng phải ông ấy đang đi công tác sao? 

Đến khi cô bé được đẩy vào phòng. Sếp mới thả lỏng một chút. 

Tôi thấy ngày tháng sau này của bọn bắt cóc không còn dài nữa. 

Sếp đã nhận được tin tàn dư của bọn chúng đã bị bắt gọn, đang được giải từ Mĩ về Nhật, được đích thân sếp thụ lý."