Vợ Yêu Con Cưng Của Tổng Tài

Chương 82

2182.

Cô bèn đợi ở vườn hoa, chưa tới ba phút thì bên ngoài đã truyền đến tiếng xe, tiếp theo đó, tiếng chuông cửa.

Tô Lạc Lạc vội chạy đến mở cánh cửa nhỏ, cửa mở ra, thân hình cao to thẳng tắp của Long Dạ Tước bước nặng nề đi vào, chỉ lạnh lùng nhìn cô một cái, và chuẩn bị vào biệt thự tìm con của anh ta.

Dạ Trạch Hạo dĩ nhiên biết bên ngoài có khách đến, cả người anh phát ra hàn khí, anh đứng dậy chặn ngay cửa, lười biếng cất giọng cảnh cáo, “Long thiếu gia, anh như thế là thuộc dạng xâm phạm nhà riêng nhé, tôi có thể kiện anh đó.”

Long Dạ Tước như không nghe thấy, nhìn con trai đang nằm ngủ trên sofa, anh quay đầu hỏi Tô Lạc Lạc, “Tiểu Hinh đâu!”

“Con bé ở trong phòng khách trên lầu.”

“Bế con bé xuống đây, chúng ta đi về.”

Tô Lạc Lạc nhìn anh ta chắc chắn muốn dẫn con đi rồi, chỉ còn biết đi lên lầu, bế đứa con gái đang ngủ mê man xuống lầu.

Long Dạ Tước bế Tô Tiểu Sâm, nhìn Tô Lạc Lạc bế con gái rồi, anh bước chân ra cửa.

Dạ Trạch Hạo chớp đôi mắt lạnh lẽo nhìn bọn họ rời khỏi, Tô Lạc Lạc bế con gái ngồi lên xe, kế bên, Tô Tiểu Sâm dựa vào cô tiếp tục ngủ, Long Dạ Tước khởi động xe, chạy thẳng đến biệt thự nhà anh ta.

Chẳng qua chỉ mất có hai ba phút là đến rồi.

Ngừng xe lại, Long Dạ Tước bế Tô Tiểu Sâm lên, Tô Lạc Lạc nhìn thấy con gái ngủ đến không chịu dậy, chỉ có thể bế bé con đi theo lên lầu.

Cho bọn trẻ ngủ đàng hoàng rồi, Tô Lạc Lạc nhẹ nhàng đóng cửa, vừa chuẩn bị về phòng, cô bị một bàn tay to kéo lại, giật mình quay đầu, thì khuôn mặt anh tuấn của Long Dạ Tước xuất hiện.

“Anh làm gì vậy? Buông tôi ra!”

“Tô Lạc Lạc, tôi cảnh cáo cô, sau này cô mà hẹn hò riêng với tình lang thì đó là chuyện của cô, nếu cô cũng dẫn bọn trẻ theo thì cô cút đi khỏi đây cho tôi.” Ánh mắt Long Dạ Tước như dao sắc vậy đâm xuyên qua cô.

Tim Tô Lạc Lạc như rơi xuống vực thẳm, xem ra hôm nay đã chọc anh ta giận lắm rồi.

Tô Lạc Lạc đứng chống eo, ngẩng đầu bất khuất nhìn trực diện vào mắt anh ta, “Long thiếu gia, tôi cảm thấy chúng ta cần thảo luận đàng hoàng.”

“Tôi với cô không có gì để thảo luận cả, nhưng có một việc tôi phải cảnh cáo cô, sau này khăn của cô và bọn trẻ phải phân nhau ra.” Long Dạ Tước lạnh lùng mỉa mai.

Tô Lạc Lạc nhất thời không phản ứng được, “Tại sao?”

“Vì tôi không muốn cô nhiễm phải bệnh gì ở ngoài, lại truyền nhiễm cho bọn trẻ.”

Gương mặt Tô Lạc Lạc đỏ rực, anh ta dám nghi ngờ cuộc sống riêng tư của cô không có quy luật? Cô giận đến nắm chặt nắm đấm, “Anh mới có bệnh đó, bệnh thần kinh.”

Đôi mắt sâu của Long Dạ Tước hiện lên nét u ám, đôi môi mỏng mím chặt hơn, bên ngoài cửa sổ vốn đã bóng tối bao trùm, lúc này đây, cái bóng tối này lại bao trùm lấy người anh, khiến cả người anh phát ra cảm giác lạnh lẽo đáng sợ.

Long Dạ Tước nheo cặp mày ngài, sự im lặng bốn bề kéo lý trí của anh quay về.

Nộ khí bộc phát ban nãy rốt cuộc bắt nguồn từ đâu cơ chứ?

Tại sao chuyện gì liên quan đến cô ta, anh đều lo lắng bức bối, rõ ràng là bất cứ chuyện gì của cô ta đều không liên quan đến anh, nếu không phải vì có bọn trẻ ràng buộc lại, anh hoàn toàn không thể để mắt đến một người phụ nữ bình thường không có chút đặc biệt gì này.

Long Dạ Tước hít một hơi dài, có chút khó chịu với tâm lý không khống chế được này.

Thân hình cao lớn lặng lẽ đứng đó một hồi, Long Dạ Tước đẩy cửa phòng bọn trẻ bước vào trong.

Một cái cuối tuần có chút không suôn sẻ thế là cũng qua, sáng sớm, sau khi kêu dậy hai đứa con và đưa đến trường rồi Tô Lạc Lạc mới tính là có thời gian rảnh.

Cô nhìn về thân hình cao to thẳng tắp ở bên cạnh, “Buổi chiều khi đến đón bọn trẻ thì gọi cho tôi một cái nhé.”

Vừa nói xong, điện thoại cô reo lên, cô cầm lên xem, là của Dạ Trạch Hạo.

“A lô!”

“Ở đâu thế!”

“Ở trước cửa trường bọn trẻ.”

“Nhìn về bên trái của cô, chiếc xe thể thao màu đen, mau qua đây.” Dạ Trạch Hạo nói xong thì tắt điện thoại.

Tô Lạc Lạc nhìn về phía chiếc xe thể thao vô cùng hào nhoáng ở bên đường, cô mím môi cười, bước nhanh qua đó, hoàn toàn lơ đi sự tồn tại của người đàn ông đứng bên cạnh.

Ánh mắt của Long Dạ Tước nhìn theo, nhìn thấy thân hình vội vàng không chờ được để gặp đàn ông của Tô Lạc Lạc, đáy mắt anh lại phát ra tia lạnh lùng, cô ta quả thực đang hẹn hò với Dạ Trạch Hạo?

Tô Lạc Lạc kéo cánh cửa ghế lái phụ của chiếc xe thể thao, ngồi vào, cô có chút kinh ngạc hỏi, “Anh đến khi nào thế?”

“Vừa đến.” Dạ Trạch Hạo đương nhiên không cho cô biết, anh bảy giờ rưỡi đã đứng đợi ở đây rồi, cô ta sẽ đưa con đi học, anh đợi ở đây, cũng thuận tiện đón cô.

“Hôm nay chúng ta có công việc gì không?”

“Buổi chiều tôi có một hoạt động tuyên truyền, bây giờ cùng tôi ăn sáng trước đã.” Nói xong, Dạ Trạch Hạo đạp chân ga, chiếc xe thể thao màu đen phát ra tiếng gầm rú như thú hoang, rời khỏi.

Còn người đàn ông đi về phía chiếc xe sang nhưng khá khiêm tốn ở hướng khác, khuôn mặt anh tuấn u ám cực kỳ, tiếp theo đó, xe cũng phóng đi như tên bay về hướng tòa kiến trúc dường như đã là một dấu hiệu nhận biết của thành phố này.

Buổi sáng, chị Mai mở cuộc họp sớm như thường lệ, gọi nhân viên toàn công ty vào phòng họp, chỉ thảo luận một vấn đề, đó là tập hợp tất cả tin tức liên quan đến Dạ Trạch Hạo, phân tích thảo luận.

Còn nam nhân vật chính của sự việc lúc này đang ngồi thượt trên ghế, đeo tai nghe, và đang chơi game.

Mấy lần Tô Lạc Lạc xém nhịn không được cười ra tiếng, nhưng mà, thấy khuôn mặt chị Mai nghiêm túc phát biểu ý kiến, cô cũng phải giả bộ nghiêm túc nghe.

Hoạt động tuyên truyền chiều nay, chúng ta sẽ tăng thêm tám người bảo vệ tháp tùng, tôi, Tô Lạc Lạc, thêm hai vị trợ lý nữa sẽ cùng tham dự.” Tô Lạc Lạc vừa nghe xong, cô cũng phải đi đến hiện trường, vội lắc đầu nói, “Không được, chị Mai, tôi không thể đi, bây giờ tôi và anh ta đang có tin đồn! Nếu tôi đi nữa, chắc chắn sẽ có càng nhiều phiền phức hơn, tôi ngoài việc là chuyên gia hóa trang của anh ta ra, chả có tí quan hệ gì với anh ta cả! Hơn nữa, tôi cũng không muốn có bất cứ quan hệ gì với anh ta cả.”

Lời của Tô Lạc Lạc khiến cho các cô gái ở kế bên đều mở to mắt, Tô Lạc Lạc nói thật đấy sao?

“Lạc Lạc, lần này cô thật sự nổi tiếng rồi, nhưng mà, cô phải suy nghĩ cho hoàn cảnh và lập trường của Dạ thiếu gia, chúng ta không muốn người ngoài giới nghĩ Dạ thiếu gia của chúng ta là người phong lưu đa tình, thế nên, chúng ta quyết định im lặng để xem như là xác nhận tình cảm của hai người.”

Tô Lạc Lạc mở to đồng tử, “Hả!”

“Lạc Lạc, cô không biết vì chuyện này mà danh tiếng của Dạ thiếu gia lại nổi lên một mức độ mới à.”

Chị Mai cũng cười lên, “Thế nên, cái tin đồn tình cảm này chúng ta sẽ không giải thích với người ngoài giới, để bọn họ tùy ý viết vậy! Chỉ cần không liên đới những tin xấu, chúng ta có thể giả bộ không thấy, Lạc Lạc, cô tạm thời làm bạn gái tin đồn của Dạ thiếu gia vậy!”

“Tôi… chị Mai, tôi không được đâu!” Tô Lạc Lạc muốn khóc mà, cô không muốn bị đẩy vào đỉnh ngọn sóng giải trí đâu, sau này cô phải sống như thế nào đây?”

“Được rồi, họp đến đây thôi!” nói xong, chị Mai nhìn người đàn ông đang chơi game bên cạnh hỏi, “Dạ thiếu gia, anh có gì cần phải bổ sung không?” Dạ Trạch Hạo lấy tai nghe ra, nhìn một lượt nhân viên của mình, “Tô Lạc Lạc ở lại, còn những người khác thì đi làm việc đi.” Xem thêm...