Vụ Bê Bối Ở Sung Kyun Kwan

Chương 9: Chương 9

“Lễ Tân bảng chuẩn bị bắt đầu, xin mời mọi người mau chóng di chuyển sang Tây trai.”

Đông trai thinh lặng, dường như chỉ còn lại những nho sinh mới nhập học, tiếng la của trai bộc nghe lớn một cách lạ thường. Trước khi những hậu bối mới đến hành lễ ra mắt tiền bối, họ không được phép bước chân vào nhà ăn, đây là nguyên tắc. Vừa nãy họ không được ăn tối, hành lễ xong, kể từ sáng ngày mai họ mới được phép dùng bữa trong nhà ăn. Vậy nên Sun Joon và Yoon Hee phải nhịn đói từ tối đến giờ. Yoon Hee cố nén cơn đói, cô giao cho trai bộc chiếc giỏ mang từ nhà đến. Sun Joon cũng vậy. Trong đó chứa những món ăn mà họ sẽ dâng lên tiền bối trong lễ ra mắt. Mẹ Yoon Hee nghe những người họ hàng nói, nếu món ăn không làm các tiền bối vừa ý, người mới nhập học sẽ phải chịu lăng mạ nặng nề. Bà đã suy nghĩ rất nhiều và rất vất vả để chuẩn bị thức ăn cho con gái mang đi.

Yoon Hee và Sun Joon đi theo trai bộc, băng qua khoảng sân rộng của Minh Luận đường rồi tiến vào trong Tây trai. Tây trai cũng được sắp xếp như Đông trai. Tây Chưởng nghị ngồi ở đầu phía Bắc của dãy hiên dài, tiếp theo đó là những nho sinh sống ở Tây trai. Đông Chưởng nghị thì ngồi ở đầu phía Nam của dãy hiên, tiếp theo là những nho sinh sống ở Đông trai. Ngoài Sun Joon và Yoon Hee ra còn ba người nữa đứng dưới khoảng sân nhỏ của Tây trai. Họ là những người mới nhập học, vừa dọn đến ở Tây trai. Sun Joon và Yoon Hee đến đứng bên cạnh họ. Trai bộc đặt những giỏ thức ăn mới mang đến xuống mặt Đông Chưởng nghị.

Ánh hoàng hôn càng lúc càng đỏ hơn, như báo hiệu mặt trời đang dần dần lặn xuống. Trong ánh hoàng hôn ấy, những nho sinh mới đến đứng lo lắng không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp sau. Cuối cùng, trai bộc đứng trên bậc đá cạnh Tây Chưởng nghị hô lớn:

“Bắt đầu làm lễ. Tất cả, chào!”

Tất cả nho sinh ngồi trên hiên cũng như nho sinh đứng dưới sân đều đồng loạt cúi chào.

“Mời Lee Sun Joon bước lên phía trước!”

Sun Joon vừa bước lên đứng trước bục đá thì hai trai bộc đứng ở hai bên đưa cho Đông Chưởng nghị và Tây Chưởng nghị mỗi người một tờ giấy. Trong đó viết tên phòng Sun Joon đang ở, chàng đã đỗ Tiến sĩ hay Cử nhân, cả tên và hiệu của chàng nữa.

“Chào!”

Sun Joon xoay người cúi chào Tây Chưởng nghị trước rồi đến Đông Chưởng nghị, cuối cùng xoay về giữa cúi chào thêm một lần nữa. Sau khi chàng chào đủ ba lần, tất cả nho sinh tiền bối cùng đồng loạt cúi chào chàng. Tiếp theo đó là ba nho sinh mới đến ở Tây trai lần lượt thành lễ, và cuối cùng là Yoon Hee. Đến đây vẫn chưa phải là nghi thức chính, kịch hay còn nằm ở phía sau.

Những nho sinh tiền bối bắt đầu nhận xét về các món ăn được mang đến. Thứ làm mọi người chú ý nhất rõ ràng là giỏ thức ăn của Yoon Hee. Giỏ của những người khác có bánh gạo ngũ sắc, trái cây đủ loại, còn có cả thịt bò khô. Còn giỏ của Yoon Hee chỉ có mấy chiếc bánh gạo ngải tây đen đúa. Gọi là bánh gạo ngải tây, nhưng gần như không có chút gạo nào, chủ yếu chỉ là ngải tây nên những chiếc bánh rất dễ vỡ vụn. Sắc chưởng[6] ngồi bên cạnh Đông Chưởng nghị quát lớn:

“Ngươi mang thứ này đến để bọn ta ăn, hay là để bọn ta mang đi vứt đây?”

[6] Sắc chưởng: người phụ trách các hoạt động nội bộ đoàn thể của nho sinh trong Sung Kyun Kwan

Yoon Hee căng thẳng đến mức lưng cứng đờ. Cô không biết phải trả lời thế nào nên chỉ đứng cúi đầu im lặng. Họ nhìn chiếc mũ chụp xuềnh xoàng trên đầu cô, cộng thêm giỏ bánh gạo ngải tây, rồi bắt đầu cười nhạo. Lúc nãy Sun Joon không phản ứng gì cả, nên cô đã quên mất chuyện chiếc mũ của mình. Yoon Hee càng cảm thấy bối rối hơn. Thấy Yoon Hee chỉ đứng đó mà không nói gì, Sắc chưởng dùng chân đá giỏ thức ăn của cô, lớn tiếng:

“Ngươi xem bọn ta giống mấy con lợn ở nhà ngươi sao?”

Chiếc giỏ của cô bị đá ra khỏi hiên, rơi xuống phiến đá bên dưới. Những chiếc bánh gạo ngải tây trong đó bị đổ hết ra đất. Nhìn thấy cảnh ấy, Yoon Hee vô cùng tức giận. Nói những thứ này chỉ dành cho lợn ăn, vậy chẳng lẽ mẹ và em cô còn không bằng lợn hay sao? Nếu nhà cô được ăn thứ này hàng ngày thì mẹ và em cô phải vất vả mấy ngày trời ngoài đồng để chuẩn bị, giờ bị hất ra đất. Yoon Hee ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Sắc chưởng và nói:

“Các huynh không phải là người học đạo thánh hiền sao? Trong số những quyển sách các huynh học, có dòng nào dạy ta được tuỳ tiện vứt đi thức ăn của người nghèo không?”

Những nho sinh ngồi trên hiên bắt đầu xì xào. Yong Ha ngồi giữa họ có vẻ rất thích thú với cảnh này, hắn lấy quạt che miệng cười.

“Một đứa con gái mạnh mẽ đây. Muốn giấu thân phận nhưng lại phản kháng như thế trong hoàn cảnh khó khăn này. Cũng phải, đã cải trang nam vào sống trong Thanh trai cấm nữ này, thì đương nhiên là lớn gan lớn mật.”

Sắc chưởng mặt mày đỏ au, đứng dậy quát lớn:

“Hậu bối mà dám dạy dỗ tiền bố sao! Kẻ như ngươi đỗ cả hai kỳ Tiến sĩ và Cử nhân, quả là khiến người muốn nổi điên mà.”

Yoon Hee vừa định cãi lại thì Sun Joon đột nhiên bước lên đứng cạnh cô. Không chỉ Yoon Hee mà cả những nho sinh có mặt ở đó đều bất ngờ, hết thảy im bặt. Chàng đến gần bậc đá, quỳ gối xuống trước những chiếc bánh gạo vung vãi. Rồi chàng thổi bụi từng chiếc một, cho lại vào giỏ thức ăn. Đến tận khi chàng nhặt hết tất cả, không ai mở miệng nói tiếng nào. Nhặt chiếc bành cuối cùng lên, Sun Joon thậm chí không thổi bụi mà bỏ vào miệng mình. Yoon Hee giật mình chạy đến chỗ chàng, bảo chàng nhổ thứ trong miệng ra.

“Không được ăn. Là lỗi của tôi, huynh mau nhổ ra đi.”

Nhưng Sun Joon vẫn tiếp tục nhai ngon lành rồi nuốt hết chiếc bánh. Chàng quay sang nhìn Yoon Hee, cười nói:

“Ngon lắm. Những ai không biết được giá trị mồ hôi nước mắt của bách tính thì sẽ không nhận ra được mùi vị này đâu.”

Rồi chàng đứng dậy, xách chiếc giỏ đựng những chiếc bánh đã rơi xuống đất đến để trước mặt Sắc chưởng đã gây sự lúc nãy. Hắn ta thậm chí không dám nhúc nhích.

“Mời huynh dùng thử. Đây chính là mồ hôi nước mắt của bách tính, những người mà một ngày nào đó khi huynh xuất sĩ, huynh sẽ phải chăm lo.”

Sắc chưởng không thể nói được lời nào, Đông Chưởng nghị ngồi bên cạnh hắn ta hắng giọng mắng:

“Ăn thức ăn đã rơi xuống đất thì còn gì là thể diện của quý tộc nữa! Ngươi còn không mau vứt hết đi!”

“Tiểu sinh đã bỏ đi cái thể diện quý tộc của mình. Nhưng thay vào đó đã giữ lại được đạo lý làm người. Giữa thể diện quý tộc và đạo lý làm người, nếu nhất định phải bỏ đi một trong hai thứ, huynh sẽ bỏ thứ gì?”

Từ Đông Chưởng nghị cho đến các nho sinh, không một ai có thể nói lại Sun Joon. Trong lời nói và thái độ chàng có sức mạnh lấn át, khiến họ thẹn quá hoá giận định nổi trận lôi đình. Đúng lúc ấy, Yong Ha từ đầu vẫn chỉ ngồi im tại chỗ xem chuyện vui, đột nhiên nhoẻn cười lên tiếng:

“Cậu mang lại đây đi. Để ta cũng ăn thử một lần cho biết vị mồ hôi và nước mắt của bách tính là như thế nào.”

Sun Joon mang chỗ thức ăn lại chỗ Yong Ha. Yong Ha vẫn tiếp tục cười như không có chuyện gì, lấy ra một chiếc bánh, ăn rồi nói:

“Vị ngon thế này, đừng nói là rơi xuống đất, cho dù là rơi xuống mương tôi cũng sẽ ăn.”

Vì thái độ đó của Yong Ha, những nho sinh khác đều đổ dồn ánh mắt oán giận về phía chàng ta. Yong Ha lại dùng quạt che miệng, nở nụ cười khó hiểu.

“Kịch hay còn ở phía sau. Các huynh cứ dây dưa lãng phí thời gian thế này sao? Mặt trời đã lặn mất rồi kìa.”

Lúc này hoàng hôn đã tắt, bóng tối lạnh lẽo bắt đầu phủ xuống. Đúng như lời Yong Ha, họ không thể để phí thời gian được nữa. Lấy danh nghĩa tiền bối khoan dung hậu bối, mỗi người ăn một chiếc bánh gạo ngải trong giỏ thức ăn của Yoon Hee.

“Phần thử thách sẽ bắt đầu ngay bây giờ!”

Nghe tiếng hô của trai bộc, các tân nho sinh đều quay về chỗ đứng ban đầu. Trên hiên, các nho sinh tiền bối cũng thay đổi chỗ ngồi. Tây Chưởng nghị ngồi giữa hàng hiên, tiếp đến là Đông Chưởng nghị và vài Sắc chưởng ở hai bên. Tây Chưởng nghị nói lớn:

“Khuyết hý bắt đầu!”

Các tân nho sinh ai nấy đều mở to mắt kinh ngạc. Sao đột nhiên lại bắt đầu Khuyết hý? Khuyết hý là trò chơi mô phỏng chuyện triều chính, đặt Khổng Tử làm vua, là một trong những trò chơi phổ biến của nho sinh Sung Kyun Kwan. Tây Chưởng nghị đang ngồi ở giữa chính là Khổng Tử, đóng vai vua. Điều cơ bản nhất của trò chơi này là phải phục tùng vô điều kiện lời nói của người đóng vai vua. Nhưng kỳ lạ ở chỗ, bình thường khi chơi Khuyết hý phải có bốn người đóng vai vua các nước chư hầu, nhưng lần này lại không thấy ai cả. Cũng không có lý nào lại để đám tân nho sinh bọn họ đảm nhận vai trò quan trọng này. Tây Chưởng nghị lên tiếng bảo năm tân nho sinh:

“Các ngươi mau về chuẩn bị quần áo ra ngoài. Không được chậm trễ.”

Sun Joon và Yoon Hee chẳng kịp nghĩ ngợi, vội vàng chạy về Đông trai. Người cùng phòng họ vẫn chưa về. Sun Joon và Yoon Hee cởi bộ lễ phục ra treo ngay ngắn lên mắc áo, khoác chiếc áo khoác dài vào rồi cởi mũ chụp trên đầu đặt xuống bàn, đoạn vừa đội mũ sa vừa quay trở lại Tây trai.

Sau khi tất cả đã đông đủ, Tây Chưởng nghị đứng lên nói dõng dạc như hoàng đế:

“Mấy người các khanh là những đại thần vừa mới xuất sĩ nhập triều phải không? Đất nước đang gặp cảnh khốn cùng, bách tính kêu than thấu tận trời xanh. Trẫm phong cho những người trẻ tuổi các khanh làm Ám hành ngự sử. Các khanh hãy mau chóng thi hành ngự lệnh được viết trong mật chỉ này.”

Trai bộc nhận từ tay Tây Chưởng nghị những phong thư được dán kỹ, rồi bước xuống giao cho từng tân nho sinh. Bên ngoài mỗi phong thư đều có đề tên của người nhận mật chỉ. Tây Chưởng nghị nói tiếp:

“Những ngự lệnh này phải được hoàn thành trước canh ba. Trẫm sẽ chọn ra người hoàn thành ngự lệnh xuất sắc nhất để thực hiện nguyện vọng của người đó, xem như phần thưởng. Còn những ai không hoàn thành được ngự lệnh sẽ phải cởi áo và bị ném xuống suối Phán Thuỷ.”

Phải cởi áo sao? Thấy Yoon Hee hoảng hốt, mặt mày tái xanh, Yong Ha nhếch mép cười. Trai bộc nói với những nho sinh mới:

“Khi nào các vị ra khỏi Sung Kyun Kwan, đến cầu Phán Thuỷ thì có thể mở mật chỉ ra xem. Chúc các vị thành công.”

Sun Joon, Yoon Hee và ba tân nho sinh khác bị lùa ra khỏi Sung Kyun Kwan. Trong tay mỗi người đều cầm một phong thư chứa mật chỉ. Có người phàn nàn:

“Cái gì mà Ám hành ngự sử? Sao có thể chơi một trò chơi ấu trĩ thế này kia chứ? Mấy màn thử thách hành hạ này đúng là muôn hình vạn trạng.”

Dù nói vậy, nhưng chàng ta vẫn mở phong thư ra đọc. Yoon Hee và những người khác cũng vậy. Yoon Hee không thể hiểu được nội dung mật chỉ của mình, cô dáo dác nhìn quanh. Nhưng có vẻ như mọi người đều nhận được nhiệm vụ rất dễ, ai cũng thở phào nhẹ nhõm. Yoon Hee tò mò hỏi:

“Của huynh viết gì vậy?”

“Bảo tôi đi lấy gan bò về, dễ ợt.”

Nghe người ấy nói nhẹ bẫng như không, Yoon Hee ngạc nhiên hỏi tiếp.

“Sao lại dễ, giờ này huynh biết kiếm gan bò ở đâu ra?”

“Gan bò thì đơn giản thôi mà. Phán thôn ở gần đây có lò mổ rất lớn. Có khi giờ này người ta đang mổ thịt cũng nên.”

Việc mổ bò nếu không nhận được sự cho phép của quan phủ thì không được tiến hành, nhưng Phán thôn là ngoại lệ. Ban đầu là để cung cấp thịt bò cho nho sinh Sung Kyun Kwan, nhưng bây giờ người ta cũng bán cả cho dân thường. Vì vậy khi nhắc đến Phán thôn, người ta sẽ nhớ ngay đến lò thịt này.

“Còn của những người khác thế nào?”

Các nho sinh khác cũng nói rất bình thản.

“Của tôi cũng dễ. Chỉ cần đi lấy Ngự Tĩnh thuỷ tại giếng nước ở đền Khởi Thánh phía sau Sung Kyun Kwan.”

“Gì cơ? Ngự Tĩnh thuỷ có phải là loại nước hoàng thượng dùng để uống không? Thứ đó chúng ta làm sao...”

Thấy Yoon Hee ngạc nhiên hỏi, vị sư huynh tận tình giải thích cho cô:

“Không phải đâu. Tuy vào ngày lễ người ta có lấy nước giếng ở đền Khởi Thánh dâng lên hoàng thượng, nhưng thật ra là do nước giếng ở đó vốn rất ngọt mát nên mới có tên gọi là Ngự Tĩnh thuỷ vậy thôi.”

“Tôi thì phải hái hoa đỗ quyên ở thung lũng Hưng Đức. Tuy trời tối thì cũng hơi nguy hiểm, nhưng nhiệm vụ này không khó.”

“Thung lũng đó cũng khá xa mà?”

“Nếu men theo chân núi phía Đông Sung Kyun Kwan thì sẽ gần hơn. Sau này nếu có thời gian huynh cũng đến đó chơi thử một lần cho biết đi. Hoa ở thung lũng Hưng Đức có thể coi là một trong kinh đô thập cảnh. Đặc biệt vào mùa hè, hoa sen nở đẹp tuyệt vời.”

Ngoài Sun Joon và Yoon Hee, những người còn lại đều từng sống ở Phán thôn một thời gian dài rồi mới chuyển vào Thanh trai nên biết rất rõ nơi này. Những nhiệm vụ đối với Yoon Hee là cực kỳ khó hiểu, được họ cắt nghĩa rất nhanh chóng. Cô nhìn Sun Joon. Chàng đang chăm chú đọc tờ giấy của mình. Có vẻ như nhiệm vụ của chàng cũng rất khó. Yoon Hee đưa tờ giấy của cô cho những người còn lại xem và hỏi:

“Các huynh có hiểu nội dung mật lệnh này nói gì không?”

Cả ba người cùng chụm đầu lại đọc những gì viết trong tờ giấy.

“Người con gái Lữ Bố yêu được vua của các loài hoa bảo vệ. Hãy mang chiếc váy lót lụa của nàng về đây.”

Ai nấy đều lắc đầu, có vẻ như đều chẳng hiểu gì cả. Một người trong số họ lên tiếng:

“Tôi chỉ hiểu một chỗ. Vua của các loài hoa, nhất định là hoa mẫu đơn rồi.”

“Gần đây có nơi nào nổi tiếng về hoa mẫu đơn không nhỉ? Chiếc váy lót lụa, có khi nào là ám chỉ nhuỵ hoa không?”

“Không phải đâu. Không lý nào họ bắt huynh ấy mang nhuỵ hoa mà không phải cả bông hoa về.”

“Ở đoạn cuối có gợi ý này. Hãy tìm ở Da-dong? Nghĩa là gì đây?”

Da-dong? Nơi đó ở rất xa Sung Kyun Kwan. Cả ba người đều lắc đầu rồi trả lại tờ giấy cho Yoon Hee. Yoon Hee lo lắng hỏi họ:

“Nếu như không hoàn thành được ngự lệnh sẽ phải chịu phạt thật à?”

“Dĩ nhiên rồi. Mục đích chính của thử thách là để phạt chúng ta mà. Nhưng chỉ bị đẩy xuống Phán Thuỷ, không phải là hình phạt quá tầm thường sao?”

Yoon Hee nhìn dòng nước đang chảy bên dưới cầu Phán Thuỷ. Con suối không sâu nên cũng không đến nỗi nguy hiểm. Nhưng chuyện phải cởi áo làm Yoon Hee còn sợ hơn cả chết. Mặt tái xanh, cô lại nhìn vào mật chỉ một lần nữa. Đầu óc cô rối bời, chẳng đọc nổi chữ nào. Những nho sinh khác đang đánh vật với bóng tối để đọc những gì viết trong tờ giấy của Sun Joon.

“Quân tử của các loài hoa đang được bảo vệ tại nhà Binh phán. Hãy hái đoá phù dung nở đẹp nhất trong số đó về.”

“Quân tử của các loài hoa, là hoa sen... Nhưng sao câu sau lại nhắc đến phù dung, một tên khác của hoa sen chứ? Rồi gì mà bông sen được nhà Binh phán bảo vệ?”

“A, ở đây cũng có gợi ý. Hãy đi tìm ở khu biệt đường?”

Đọc xong nội dung mật chỉ cũng chẳng thêm được manh mối gì. Nhà Binh phán đâu đủ lớn để có ao sen. Mà dù có đi chăng nữa, mùa xuân vừa mới bắt đầu, còn hoa sen đến hè mới nở. Có vẻ như Sun Joon và Yoon Hee đành phải chịu cởi áo trầm mình xuống Phán Thuỷ mất thôi.

Những nho sinh khác đều chúc nhau may mắn rồi đi mất. Nhưng Sun Joon và Yoon Hee thì cứ đứng mãi ở cầu Phán Thuỷ, đi cũng không được mà về cũng không xong. Yoon Hee mất hết tinh thần, cô nói:

“Tôi không hiểu tại sao chỉ có nhiệm vụ của chúng ta là khó khăn thôi.”

Sun Joon từ nãy đến giờ chỉ im lặng, chàng chậm rãi lên tiếng:

“Nhiệm vụ của họ cũng không dễ đâu.”

“Huynh nói gì cơ? Sao lại không?”

“Phải đi một mình đến những chỗ vắng vẻ ấy chắc đáng sợ lắm... May mà nơi chúng ta cần tới đều là những chỗ đông người.”

“Không lẽ, huynh sợ ma sao?”

Sun Joon liền giả ngây, chàng vờ như đang đọc lại tờ giấy của mình trong khi trời đã tối hẳn không thể nhìn rõ mặt chữ. Thì ra chàng cũng có điểm thật đáng yêu, Yoon Hee vừa cười vừa nghĩ. Theo như lời chàng thì chẳng nhiệm vụ nào là dễ dàng cho cô cả. Việc một mình đi vào lò mổ, hay lấy nước giếng, tìm đến thung lũng Hưng Đức nằm sâu trong núi giữa lúc trời tối đen thế này đều khó khăn như nhau. Yoon Hee lại mở tờ giấy của mình ra lần nữa, nói:

“Nhưng dù sao cũng còn đỡ hơn là đứng đây mà không hiểu nhiệm vụ của mình nói gì.”

Sun Joon như vừa quyết định điều gì đó, chàng gấp tờ giấy của mình lại, cho vào tay áo rồi nói:

“Chúng ta không còn thời gian để đứng đây nữa đâu. Trước hết cứ phải đi xem sao đã.”

“Nhưng đi đâu?”

“Tôi định đến Bắc thôn, nơi Binh phán sống. Cậu cũng mau đến Da-dong thử đi. Biết đâu khi đến đó cậu sẽ hiểu được mật chỉ của mình nghĩa là gì.”

Hai người họ cùng nhau đi đến cổng Phán thôn rồi chia tay ở đó. Da-dong cách Sung Kyun Kwan một đoạn đường rất xa. Nếu cứ thủng thỉnh đi rồi quay về thể nào cũng quá canh ba. Vậy nên Yoon Hee phải chạy hết sức mình để đến đó.

Chạy mãi muốn đứt hơi, cuối cùng Yoon Hee cũng đến được khu Da-dong. Ban đêm ở nơi đây sáng không kém gì ban ngày, đèn lồng của các kỹ viện treo rực cả con đường.

“Sun Joon bảo đến nơi ắt sẽ biết? Nhưng ở đây đâu đâu cũng là kỹ viện, rốt cuộc phải tìm thứ gì...”

Đột nhiên Yoon Hee như bừng tỉnh. Cô nhớ ra điều gì đó. Yoon Hee lấy tờ giấy trong tay áo, soi dưới ánh đèn lồng đọc lại lần nữa. Người con gái Lữ Bố yêu, chẳng phải là Điêu Thuyền sao? Đứng trước khu phố toàn kỹ viện san sát nhau này, làm Yoon Hee nhớ đến nàng kỹ nữ tên Điêu Thuyền mình gặp lần trước. Cô còn nhớ cả chuyện nàng ta dùng cây để quyến rũ cô nữa. Còn hoa mẫu đơn? Là ám chỉ Mẫu Đơn các nơi Điêu Thuyền sống. Vậy nội dung của mật chỉ là phải mang được chiếc váy lót lụa của kỹ nữ Điêu Thuyền ở Mẫu Đơn các về.

Yoon Hee một lần nữa cảm thấy tuyệt vọng. Bản thân cô còn quên, không lý nào Điêu Thuyền lại nhớ chuyện ngày hôm đó. Hơn nữa cô cũng không thể đi vào kỹ viện nếu không có tiền. Giả như bằng một cách nào đó cô gặp được Điêu Thuyền, nhưng sau đó thì phải làm gì? Chẳng lẽ trộm váy lót của nàng ta ư? Càng nghĩ Yoon Hee càng thấy đây là việc bất khả thi.

Yoon Hee cũng nghĩ đến mật chỉ của Sun Joon. Nếu suy luận theo cách này, chưa biết chừng cũng có thể giải mật chỉ của chàng một cách dễ dàng. Thứ nổi tiếng ở Guri-gae là phòng thuốc, Pil-dong là hiệu sách, Phán thôn là thịt bò, thung lũng Hưng Đức là hoa, Da-dong là kỹ viện. Cũng giống như vậy, Bắc thôn nổi tiếng chính về bánh gạo. Nhưng trong mật chỉ không hề nhắc đến Bắc thôn, ngoài ra nhà Binh phán và bánh gạo thì dính dáng gì có liên quan gì đến nhau chứ? Trong đầu Yoon Hee cứ lởn vởn hoài những câu hỏi ấy.

Rồi đột nhiên cô phát hiện ra một điểm kỳ lạ. Thung lũng Hưng Đức vốn nổi tiếng về hoa sen, nhưng sao họ lại bảo phải mang hoa đỗ quyên về? Nếu họ thật sự muốn lấy hoa sen về, thì đã giao việc đó cho người đến thung lũng Hưng Đức chứ không phải chàng. Nếu vậy, phù dung ở đây không phải chỉ hoa sen. Sống ở biệt đường thường là phụ nữ. Vậy cũng giống như cách ám chỉ người con gái Lữ Bố yêu, đoá phù dung ở đây cũng là người?

Ngay khoảnh khắc ấy, tựa như có sét đánh trong đầu Yoon Hee. Cả gió lốc nữa. Sau quân tử của các loài hoa cố ý nhắc đến đoá phù dung là có nguyên do của nó. Phù dung có nghĩa là hoa sen, nhưng cũng mang ý chỉ “người con gái đẹp”. Hoa đang nở, có nghĩa là người con gái đó đang đến tuổi cặp kê. Vậy nội dung của mật chỉ chính là phải qua đêm với cô con gái đang tuổi cặp kê nhà Binh phán rồi mang chứng cứ về.

Việc mình còn giải quyết chưa xong, lại còn phân tâm vì chuyện của Sun Joon, khiến đầu óc Yoon Hee không thể suy nghĩ được gì.

“Ngươi đã chuyển bức thư của ta đi chưa?”

“Vâng, mấy cô kỹ nữ rất hào hứng, họ nói rằng hẳn chuyện này sẽ thú vị lắm đây.”

“Dĩ nhiên là phải thế rồi, nếu làm tốt thì sẽ được thưởng nhẫn vàng mà.”

“Khi nghe nói cậu ta chưa từng biết mùi đàn bà họ lại càng thích thú tợn.”

Yong Ha nhét vào tay trai bộc vừa đi làm việc vặt cho hắn về một đống tiền. Sau đó hắn lại dùng quạt che miệng cười. Yong Ha cũng đã dự liệu đến việc Yoon Hee không thể giải được mật chỉ khó nhằn ấy. Nếu vậy, cô sẽ bỏ trốn lúc đêm khuya, mà cho dù có quay về thì cũng sẽ phải chịu cởi áo trước mặt bao nhiêu gã đàn ông. Hoặc giả cô có giải được mật chỉ, thì cũng tuyệt đối không thể gặp được Điêu Thuyền.

Mẫu Đơn các là kỹ viện cao cấp nhất mà Yong Ha thường lui tới. Hơn nữa, Điêu Thuyền còn là kỹ nữ số một ở đó, những người đàn ông bình thường không bao giờ có thể đến gần nàng. Lẽ dĩ nhiên, một thư sinh khố rách áo ôm, đến cả chiếc mũ chụp đầu cũng không thể chuẩn bị cho tươm tất, không thể dễ dàng gì mà gặp được Điêu Thuyền. Lấy được chiếc váy lót của Điêu Thuyền cũng khó như lấy được Ngọc tỉ của hoàng thượng vậy. Nếu cứ xông thẳng vào Mẫu Đơn các mà đòi gặp Điêu Thuyền thì còn có thể xảy ra chuyện đáng sợ hơn. Yong Ha đã gửi thư nhử mồi trước tới các kỹ nữ ở đó, giao hẹn nếu ai để lại được dấu hôn trên đầu nhũ của nho sinh đến tìm Điêu Thuyền, dù là bằng cách cưỡng chế, thì sẽ được thưởng một chiếc nhẫn vàng. Nghe trai bộc nói vậy, cũng đáng để chờ xem sự nhiệt tình của đám kỹ nữ đây. Trong hoàn cảnh này, cho dù Yoon Hee có giải được mật chỉ hay không, chuyện cô bị lộ thân phận nữ nhi chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.

Yong Ha đang tận hưởng sự thích thú một mình, thì nghe mấy nho sinh đứng sau hắn ta nói với giọng lo lắng:

“Không phải huynh hơi quá tay rồi sao?”

Yong Ha dùng quạt che miệng, nói với đôi mắt như đang cười:

“Không hề. Với một thư sinh nghèo vẫn chưa lo được chuyện hôn sự như cậu ta, làm sao có thể biết được mùi con gái ngon như thế nào chứ? Đây là món quà tuyệt nhất mà tiền bối chúng ta có thể tặng cho hậu bối đấy.”

“Cũng phải, được kỹ nữ của Mẫu Đơn các tấn công, là tôi thì chắc chẳng thèm quay về đây nữa đâu. Được ở đó là thiên đường rồi.”

“Đối với chúng ta thì đó là thiên đường, nhưng đối với Kim Yoon Sik, chưa biết chừng lại là địa ngục đấy...”

Yong Ha đang cười, nhưng ánh mắt lại không hề cười. Không ai chú ý đến câu nói lấp lửng kỳ quái của hắn.

“Dù sao thì, phía Lee Sun Joon vẫn đáng lo hơn cả. Nhỡ chẳng may xảy ra chuyện gì, người nhà cậu ta lẽ nào lại tha cho chúng ta. Chẳng thà để cậu ta đến kỹ viện còn hơn.”

Nhìn thấy đám nho sinh vì kinh sợ quyền thế của Tả tướng mà rúm ró lo lắng, Yong Ha cảm thấy khó chịu. Nhưng hắn không để lộ ra điều đó, chỉ vừa cười vừa nói:

“Các huynh muốn dẫn mối cho kỹ viện mở tiệc luôn sao? Nếu cậu ta muốn, thì làm gì có kỹ nữ nào không giao váy lót của mình ra cơ chứ? Đừng nói là váy lót, cả quần lót họ cũng dám đưa nữa là. Nếu đơn giản như vậy thì còn gì là thử thách nữa?”

“Nhưng mà... Cho dù ngay cả hoàng thượng cũng không được can dự vào lễ Tân bảng của Sung Kyun Kwan, nhưng nếu để Binh phán đại nhân biết sĩ đại phu đem con gái ra cá cược thì e...”

Yong Ha tiếp lời đám nho sinh đang lòng dạ rối bời:

“Ở cả cái nước Jo Seon này, Lee Sun Joon là gã trai ổn nhất mà tôi từng biết. Binh phán lại là người có tham vọng khó ai sánh bằng. Chỉ có điên ông ta mới không giữ chặt món quà từ trên trời rơi xuống này thôi. Chưa biết chừng ông ta còn cảm ơn trò chơi này của Sung Kyun Kwan nữa ấy chứ.”

“Vậy mới nói, không phải Lee Sun Joon rất đáng lo sao? Lỡ như cậu ta đâm ra oán hận chúng ta? Cũng chẳng biết con gái nhà Binh phán có ra cái gì không nữa...”

“Chuyện đó các huynh không cần lo. Tiên đồng - Ngọc nữ lúc nào chẳng có đôi. Có khi ngay khoảnh khắc họ gặp nhau, ánh trăng cũng phải tìm chỗ trốn vì loá mắt trước vẻ đẹp của hai người ấy chứ. Chắc chắn Lee Sun Joon rồi cũng sẽ phải cảm ơn chúng ta thôi.”

“Cho dù có đẹp thật đi chăng nữa, nhưng nếu đã là người mà Nữ Lâm quen biết thì về khoản phẩm hạnh có hơi...”

Đám nho sinh giật mình, không dám nhúc nhích. Nhưng rồi khi Yong Ha xếp quạt lại, vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt hắn biến mất, thay vào đó là sự thích thú về trò thử thách lần này. Vậy nên tất cả những người có mặt đều nghĩ ra khoảnh khắc lạnh lùng khi nãy là do bóng tối mà ra.

Sun Joon đứng do dự rất lâu trước nhà Binh phán ở Bắc thôn. Chàng vẫn chưa giải được mật chỉ. Suy nghĩ cân nhắc một hồi, Sun Joon quyết định trèo tường để vào biệt đường. Chàng cố hết sức rướn cổ nhìn qua bờ tường. Không có ai cả. Sun Joon liền nhẹ nhàng trèo vào bên trong. Nhưng đi chưa được mấy bước, chàng đã bị một người đầy tớ trong nhà phát hiện.

“Ăn... ăn trộm!”

Sun Joon bất ngờ vì tiếng la của người đầy tớ. Vẫn chưa đến giờ giới nghiêm mà ăn trộm ở đâu ra? Nhưng cũng phải, trèo tường vào nhà người khác, có bị gọi là ăn trộm cũng chẳng thể biện minh. Không còn cách nào khác, Sun Joon đành hốt hoảng chạy tìm chỗ trốn. Thấy thế mấy người đầy tớ lại càng la lớn: “Ăn trộm!!!” Sau một hồi trốn chui trốn nhủi chỗ này chỗ kia, Sun Joon lẻn vào trong một gian phòng. Vì cứ chạy loạn cả lên nên chàng không thể đoán được đây là đâu trong nhà Binh phán. Sun Joon không nhìn thấy ao sen nào cả, trong tình hình rối ren này, chàng đã nghĩ đến chuyện bỏ cuộc. Chàng chỉ muốn mau chóng thoát khỏi ngôi nhà này, nhưng lại không biết đường ra. Sun Joon đang đứng thở lấy hơi thì bỗng nghe thấy giọng nói run run của một cô gái:

“Ai đó?”

Sun Joon nghĩ rằng tốt hơn hết nên nói thẳng vấn đề của mình ra và cầu xin giúp đỡ, vì vậy chàng bước ra khỏi chỗ trốn. Nhưng ngay lúc đó, tiếng la “Ăn trộm!” lại gần hơn về phía gian phòng chàng đang đứng. Giữa lúc lúng túng, chàng vội vàng nói ngay với người con gái đang đứng trước mặt mình:

“Khoan đã, tôi không phải ăn trộm. Thật ra là do...”

Người con gái ấy nhìn thấy mặt Sun Joon thì rất bất ngờ. Nhưng vẻ bất ngờ ấy không hàm chứa sự thận trọng đối với người đàn ông lạ, mà lại có vẻ gì đó giống như vui mừng.

“Tiểu nữ sẽ giúp, nên công tử cứ chịu khó trốn ở đó một lát đi.”

Ngay khi Sun Joon vừa quay lại chỗ trốn thì mấy người đầy tớ cùng với phu nhân Binh phán xuất hiện.

“Hyo Eun à! Nãy giờ có ai đến đây không?”

“Dạ không, thưa mẹ. Có chuyện gì vậy ạ?”

“Có tên trộm kỳ lạ nào đó đột nhập vào nhà mình.”

“Sao lại có trộm vào giờ này được? Chắc không phải đâu ạ.”

“Vậy nên mẹ mới gọi hắn là tên trộm kỳ lạ. Hyo Eun à, hay là con sang phòng mẹ cho đến khi chuyện này được xử lý xong đi.”

“Có vẻ ổn rồi mà mẹ. Hình như là do mấy người đầy tớ nhà mình làm loạn lên thôi. Mẹ mau về phòng ngủ đi ạ.”

Nàng vừa cười vui vẻ vừa tiễn hết những người kia đi. Sau đó cô quay lại gọi Sun Joon.

“Tên trộm kỳ lạ, giờ công tử có thể ra được rồi. An toàn rồi.”

Sun Joon do dự một lát rồi đứng dậy bước ra ngoài. Chàng lịch sự chào nàng với vẻ ngượng ngùng.

“Lần đầu gặp mặt mà tôi lại khiếm nhã quá.”

“À, với tiểu nữ thì đây không phải là lần đầu tiên đâu.”

Sun Joon ngẩng đầu nhìn lên đầy khó hiểu. Người con gái đứng trước mặt chàng là một thiếu nữ rất xinh đẹp. Rõ ràng nàng là tiểu thư nhà Binh phán. Còn nơi này chính là biệt đường được nhắc đến trong mật chỉ. Hyo Eun cười thật tươi và nói:

“Công tử là thiếu gia nhà Tả tướng đại nhân phải không? Tiểu nữ còn nhớ có một lần nhìn thấy công tử từ xa.”

“À, vậy sao?”

“Nhưng công tử đến đây không biết có chuyện gì...”

“Chắc tiểu thư sẽ cảm thấy kỳ lạ lắm. Tôi đến đây để tìm hoa phù dung.”

“Ôi trời, mùa này làm sao có hoa phù dung được?”

“Vâng, thật ra tôi cũng đang định bỏ cuộc đi về đây. Xin lỗi tiểu thư, nhưng chuyện tối hôm nay tiểu thư có thể xem như chưa từng xảy ra được không? Là vì tôi có lý do riêng...”

“Nếu công tử muốn thì tiểu nữ sẽ làm vậy.”

Sun Joon cúi người từ biệt, đoạn quay lưng định đi thì đột nhiên nghe thấy tiếng Hyo Eun lẩm bẩm một mình:

“Phù dung à? Phù dung cũng là biệt hiệu của mình mà...”

À, thì ra ý nghĩa của mật chỉ là như thế.

Sun Joon nhoẻn miệng cười, trèo tường trở ra ngoài và đi mất hút. Hyo Eun nhìn theo bóng chàng khuất dần mà tim loạn nhịp, hai chân như không còn chút sức lực. Nàng thả người ngồi ngay xuống hiên nhà.

“Cứ như một giấc mơ. Thiếu gia Lee Sun Joon lại tìm đến đây... Thật tuấn tú làm sao...”

Rồi nàng đưa tay che lấy hai gò má đang đỏ ửng lên của mình.

Yoon Hee nghĩ rằng thà nên thử một lần còn hơn là không làm gì cả. Cô đứng trước Mẫu Đơn các lên tiếng gọi:

“Có ai không? Mau ra đây!”

Nghe cô gọi vài lần, một nô bộc trẻ nhảy chân sáo xuất hiện ngay cửa lớn.

“Công tử đến có việc gì vậy?”

“Tôi đến gặp Điêu Thuyền.”

Tên nô bộc thẳng thừng từ chối đề nghị của cô, đúng lúc đó có vài kỹ nữ đi ngang qua nhìn thấy Yoon Hee liền xúm lại hỏi:

“Chẳng hay công tử từ đâu đến vậy?”

“Tôi là nho sinh Sung Kyun Kwan, đến để gặp Điêu Thuyền.”

Ánh mắt của đám kỹ nữ sáng bừng lên thích thú. Những kỹ nữ gần đó nghe phong thanh cũng đua nhau khúc khích chạy đến chỗ Yoon Hee.

“Các cô có thể chuyển lời giúp tôi được không? Tôi không biết nàng ấy có nhớ không nữa. Tôi là người từng nhặt giúp nàng ấy cây quạt ở Pil-dong vào mùa hè năm ngoái, làm Kim công tử...”

Yoon Hee cố gắng nói, nhưng đám kỹ nữ đều như không nghe thấy gì. Trong mắt họ giờ chỉ có chiếc nhẫn vàng được treo giá cho vị nho sinh này mà thôi.

“À... Điêu Thuyền tỉ tỉ...”

“Điêu Thuyền tỉ tỉ giờ đang tiếp khách, nên công tử sẽ phải đợi một lát đấy. Công tử cứ vào đây đi đã.”

Yoon Hee đi theo đám kỹ nữ vào một căn phòng, nhớ tới chuyện trên người mình không có đồng nào, Yoon Hee cẩn thận nói trước:

“Tôi không có tiền hay thứ gì đáng giá cả. Tôi chỉ cần nhìn mặt Điêu Thuyền thôi là sẽ đi ngay.”

“Công tử không cần phải lo, cứ ngồi xuống đi đã.”

Đột nhiên một kỹ nữ khoác chặt tay Yoon Hee làm cô bối rối vội vàng đẩy ra. Cô sợ sẽ bị lộ tẩy thân phận nữ nhi, nhưng kỹ nữ ấy lại nghĩ chàng thư sinh này còn trong trắng ngây thơ, nên càng thích thú hơn.

“Tôi đến đây là để gặp Điêu Thuyền. Ngoài Điêu Thuyền ra xin đừng ai đụng chạm gì vào thân thể này hết!”

Yoon Hee lớn tiếng đến nỗi lời đe doạ của cô vọng ra khỏi căn phòng. Thế nhưng điều này lại khiến đám kỹ nữ muốn đùa với cô hơn. Một kỹ nữ khác chạy đến sán lại bên Yoon Hee, bắt cô ngồi xuống.

“Điêu Thuyền, Điêu Thuyền. Chẳng lẽ ở Mẫu Đơn các này chỉ có mình Điêu Thuyền tỉ tỉ thôi sao? Vị khách nào đến đây cũng đều tìm Điêu Thuyền tỉ tỉ. Nếu đêm nay công tử ở cùng với tiểu nữ, thì công tử sẽ quên ngay cái tên ấy mà thôi.”

Đám kỹ nữ vây quanh Yoon Hee vuốt ve khuôn mặt cô và bắt đầu trêu ghẹo.

“Ôi trời, tiểu nữ biết công tử vẫn còn trẻ, nhưng sao da công tử lại đẹp quá vậy? Hay là do ánh nến? Bí quyết của công tử là gì vậy? Công tử đẹp như thế này, chắc những người đàn ông khác cũng phải mê mẩn mất thôi, ô hô hô.”

“Phải đó. Dạo này mấy vị nho sinh ít lui tới, bọn tiểu nữ đã thấy lạ rồi, thì ra là do công tử.”

Yoon Hee bối rối, cố vùng thoát ra khỏi họ. Cô nổi giận nói:

“Các cô làm gì kỳ vậy? Dù tôi còn trẻ, nhưng vẫn là nam nhi, sao các cô có thể tuỳ tiện trêu ghẹo như vậy được?”

Nhưng đám kỹ nữ một mực tin vào lời hứa của Yong Ha rằng sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm, nên họ chẳng mảy may quan tâm gì đến chuyện này. Một người khéo léo tiến lại gần rồi lén tháo đai áo khoác ngoài của Yoon Hee ra.

“Không phải là trêu ghẹo, mà là quyến rũ. Nếu công tử có thứ đó của đàn ông thì hẳn nó sẽ biết rõ chuyện này mà.”

Nói rồi cô đặt bộ ngực đầy đặn của mình lên cánh tay Yoon Hee, bắt đầu chà xát liên tục.

“Ơ này, các cô mau dừng lại đi!”

Yoon Hee dùng hết sức kháng cự lại đám kỹ nữ đang cố cởi quần áo mình. Cùng lúc đó cô nhận ra đây là cái bẫy do các tiền bối của Sung Kyun Kwan dựng nên. Yoon Hee không có mà cũng không có khả năng để thoát ra. Cô càng cố vùng vẫy, đám kỹ nữ lại càng thấy thích thú mà cố cởi quần áo cô ra. Trong căn phòng nhỏ hẹp, Yoon Hee và mấy cô kỹ nữ vật lộn, giằng co mãi không thôi.