Vũ Nương Thập Phu

Chương 42: Nhan Nguyệt tới

Cơ nhi thấy Tinh Kim vào lập tức quan tâm hỏi “Tinh Kim ngươi không sao chứ? Thoát khỏi bọn họ chưa?”

” Liễu huynh, thật ngại quá, làm phiền huynh” Khuôn mặt tái nhợt của Tư Đồ Dật tỏ vẻ cảm kích.

” Tư Đồ huynh, sao ngươi lại dẫn người của Long Khiếu Thiên tới đây, thế này chẳng phải hại Cơ nhi sao? Có việc thì trực tiếp tìm tại hạ là được!” Giọng điệu Liễu Tinh Kim cứng nhắc, sắc mặt lạnh hơn băng.

” Tinh Kim sao lại nói thế được, lần trước nhờ có Tư Đồ ca ca cứu giúp chứ không thì ta đã sớm bị Long Khiếu Thiên dằn vặt cho chết, có ân phải báo đáp, đạo lý này ngươi cũng không hiểu sao?” Cơ nhi lập tức la hắn, lòng dạ người này thật sắt đá, Tư Đồ Dật bị thương nặng thế này rồi.

” Không, không phải, thật sự là bất đắc dĩ không thoát được, mới nghĩ tới Liễu huynh” Vẻ mặt Tư Đồ Dật càng xấu hổ.

“Ý ta không phải vậy, chỉ là không muốn Long Khiếu Thiên biết Cơ nhi đã về Phiêu Vũ Viện, Tư Đồ huynh có việc tại hạ nhất định sẽ giúp, cứu tại hạ một mạng, Tinh Kim đương nhiên sẽ hoàn trả” Cơ mặt Liễu Tinh Kim hơi run run.

“Được rồi, ta biết Tinh Kim đang quan tâm Tư Đồ ca ca, huynh đừng tính toán với hắn, Tinh Kim, kim sang dược của ngươi đâu?” Cơ nhi sợ hai người xấu hổ, lập tức chuyển chủ đề.

“Cơ nhi, ngươi đi nghỉ ngơi đi, ta sẽ coi chừng Tư Đồ huynh” Liễu Tinh Kim lấy ra một bình bạch ngọc, đi tới bên giường nhìn kỹ vết thương của Tư Đồ Dật “Đao chém vào không nhẹ, đã thấy đầu khớp xương rồi” Liễu Tinh Kim nhíu mày.

“Không, ta còn chưa biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì” Cơ nhi không muốn đi.

“Cơ nhi, đã khuya rồi, ngày mai lại nói tiếp, đi ngủ đi” Tư Đồ Dật mỉm cười nhìn nàng, mấy tháng không gặp, nàng càng thêm thuần khiết quyến rũ.

“Ài được rồi, giao cho ngươi đấy Tinh Kim, ngươi đừng khi dễ Tư Đồ ca ca nha” Cơ nhi trừng mắt Tinh Kim, quay sang cười với Tư Đồ Dật rồi mới chậm rãi rời khỏi, nàng biết hai đại nam nhân này nhất định nói ra suy nghĩ của mình.

Sáng sớm hôm sau, Cơ nhi mặc bộ đồ luyện công bó sát người màu xanh biển ra khỏi phòng, tóc đen xả ra, nhẹ nhàng khoan khoái động lòng người.

“Tinh Kim, ngươi đang đợi ta sao?” Cơ nhi thấy Liễu Tinh Kim đứng ngay cửa phòng, không khỏi khó hiểu hỏi.

Liễu Tinh Kim nhìn vóc người xinh đẹp lồi lõm của nàng, đột nhiên nghĩ đến việc xấu hổ tối hôm qua, khuôn mặt bánh mật liền đỏ ửng, dời ánh mắt trả lời “Ta, ta muốn đi Phu Tử miếu ở thành đông, ngươi tuyệt đối không được chạy ra ngoài nghe chưa?”

“Ngươi đi Phu Tử miếu làm gì? Là chuyện của Tư Đồ ca ca sao?” Cơ nhi giơ tay chỉnh sửa quần áo, vừa nhìn Liễu Tinh Kim hỏi lại.

Ánh mắt Tinh Kim lóe lên không dám nhìn, vì động tác này của nàng càng khiến vóc người mê hoặc càng rõ hơn, hắn cũng không biết vì sao mà cả người trở nên khô nóng khó chịu.

“Đúng vậy, hắn và Nhan Nguyệt âm thầm phá huỷ hai cửa hàng gỗ của Long Khiếu Thiên, tối hôm qua đi cái thứ ba thì bị Long Khiếu Thiên mai phục, cho nên mới bị truy sát, hai người hẹn rằng nếu chạy trốn được thì gặp mặt ở Phu Tử miếu tại thành đông, Tư Đồ huynh bị thương nặng không đi được nên ta giúp hắn đi xem sao.”

“Vậy cũng được, ngươi đưa Nhan Nguyệt về đây an toàn hơn, dù sao chúng ta nợ người ta một mạng” Cơ nhi nhớ tới khuôn mặt tuấn tú lãnh diễm tà khí của Nhan Nguyệt.

“Ừm, Tư Đồ huynh mất nhiều máu nên ngươi kêu tiểu Lục đi mua chút dược liệu bổ huyết đi” Liễu Tinh Kim hỏi ý kiến nàng, tuy rằng Vương gia lưu lại một số tiền lớn nhưng dù sao Liễu Tinh Kim cũng là thị vệ.

“Được, ta đi liền đây” Cơ nhi nhìn Liễu Tinh Kim cười thật tươi khiến Liễu Tinh Kim càng thêm đỏ mặt, vội vã xoay người rời đi.

“Kỳ quái, làm gì mà đỏ mặt dữ vậy?” Cơ nhi lầu bầu đi qua phòng bếp, lúc này tiểu Lục thường đang làm đồ ăn sáng. Nàng vừa đi vừa nghĩ nam nhân này sao càng lúc càng quái đản, chẳng lẽ do chuyện tối qua? Cơ nhi đầu đầy hắc tuyến, tự nhìn xuống cơ thể thướt tha của mình, sau đó bất giác nhíu nhíu mày.

Sau nửa canh giờ, Liễu Tinh Kim toàn thân màu xám mang theo Nhan Nguyệt đội đấu lạp (nón tre rộng vành) đi vào từ cửa sau.

Cơ nhi đang luyện khinh công, tung bay giữa bốn cây sà ngang, thấy hai người trở về thì lập tức lấy hai thanh phi đao phóng về phía họ.

Nhan Nguyệt kinh hãi, khóe miệng Liễu Tinh Kim nhếch thẳng lên, bởi vì hai thanh phi đao nhắm ngay đũng quần hai người, bọn họ cùng nhảy lên tránh né, lúc đáp xuống đất nhìn về phía Cơ nhi cũng đã nhảy xuống, vẻ mặt nàng cười tinh nghịch, tóc dài đen bóng tung bay trong gió, dáng người xinh đẹp nổi bật, khiến hai nam nhân cảm thấy trước mắt như sáng ngời.

“Tinh Kim, hai người đã về rồi, Nhan ca ca, không nhận ra Cơ nhi sao?” Cơ nhi buồn cười nhìn khuôn mặt Nhan Nguyệt kinh ngạc dưới đấu lạp.

“Khụ khụ, Cơ nhi biết võ công?” Nhan Nguyệt hoàn hồn, cởi đấu lạp xuống, miệng cười nhẹ nhìn Cơ nhi.

“Nhan huynh, Cơ nhi mới luyện được trong ba tháng, chúng ta vào trong nói tiếp” Liễu Tinh Kim lập tức giải thích, “Cơ nhi, ngươi đi thay đồ rồi tới phòng Tư Đồ huynh” Liễu Tinh Kim thật sự không muốn để nam tử khác chiêm ngưỡng vóc người bốc lửa của Cơ nhi, không biết có phải do luyện công mà tiểu cô nương mười bốn tuổi này trổ mã càng ngày càng hoàn mỹ, toàn thân thể hiện vẻ xinh đẹp quyến rũ như một nữ tử trưởng thành.

“Ừ được, Nhan ca ca chờ Cơ nhi xíu nha” Cơ nhi nhìn hắn cười thoải mái, sau đó như con bướm bay đi mất, mái tóc dài lay động theo chiều gió dường như tỏa ra mùi hoa quýt dễ chịu.

“Nàng luyện công ngay ở đây?” Nhan Nguyệt nhìn cọc gỗ đầy sân với sà ngang mà nhíu chặt lông mày.

“Không sai, nghị lực của nàng ngươi không tưởng được” Liễu Tinh Kim không muốn Nhan Nguyệt xem nhẹ Cơ nhi, mà hắn cũng không hề nói dối.

“Có gì trên cái bia kia?” Nhan Nguyệt thấy bia tập bắn dựa vào tường có dán gì đó thì tò mò hỏi.

“Đó là da thú cắt thành mặt người, phía trên có tên Long Khiếu Thiên” Liễu Tinh Kim nghiêm trang trả lời, lúc trước Cơ nhi phóng không trúng hồng tâm thì nhờ hắn chết ra, hiệu quả vô cùng tốt.