Vũ Nương Thập Phu

Chương 50: Ham muốn chiếm giữ

Sau giờ ngọ, Tần Chân hưng phấn mà đi vào tiểu viện, Cơ nhi không thể làm gì khác ngoài việc cùng hắn đi du hồ, mà Liễu Tinh Kim một thân băng lãnh theo sát phía sau nàng.

Hồ Minh Nguyệt ở Dương Châu được núi Thanh Sơn vây quanh, hồ nước xanh biếc, cảnh sắc tuyệt vời, là nơi du ngoạn nổi danh tại Dương Châu.

Bên hồ có hàng cây với những bông hoa đỏ thắm thơm nức mũi, dòng người nối liền không dứt trên con đường nhỏ bằng đá, trên mặt hồ có tốp năm tốp ba thuyền hoa cỡ lớn cùng với vô số thuyền nhỏ nhìn thật đẹp mắt, khiến cho Cơ nhi dù không tình nguyện đi ra ngoài cũng rất thích mắt, tâm tình tốt hẳn lên.

” Cơ nhi, thích chỗ này không?” Tần Chân đầu đội ngọc quan màu tím, quần áo đẹp đẽ quý giá sắc tím, cây quạt trên tay nhẹ lay động, khuôn mặt tuấn lãng, phong độ nhẹ nhàng khiến du khách nữ ném sang ánh mắt ái mộ, nhưng mà trong mắt Tần Chân lúc này chỉ có Cơ nhi một thân xanh nhạt tay áo viền thiên thanh, tóc dài thẳng tắp chỉ có một cây ngọc trâm xanh biếc lại lại có vẻ thanh thuần tú lệ vô cùng.

“Vâng, ở đây đẹp quá, không ngờ Dương Châu cũng có chỗ thế này, hi hi” Cơ nhi xoay đầu nhìn chung quanh, nhưng không hề nhìn Tần Chân.

“Nếu như Cơ nhi thích thì Tần đại ca có thể mang nàng tới đây mỗi ngày” Tần Chân lấy lòng nói.

” Ha ha, địa phương dù đẹp thế nào thì tới nhiều lần cũng sẽ nhàm chàn, nữ nhân cũng giống như vậy, đạo lý này lẽ nào Tần đại ca cũng không hiểu sao?” Cơ nhi không quên châm chọc hắn.

“Cơ nhi, cái miệng nhỏ của nàng tạm tha Tần đại ca đi” Tần Chân cười khổ, trong lòng hắn hiện tại chỉ nghĩ tới mình nàng thôi nha.

“Ha ha, Tần đại ca, đó là thuyền hoa sao?” Cơ nhi cũng không làm tới, lập tức che miệng cười khẽ, sau đó ngón tay chỉ thuyền lớn trên mặt hồ hỏi.

“Đúng vậy, Cơ nhi muốn đi lên ngồi không?” mắt Tần Chân lập tức sáng ngời.

“Trên đó không phải có cô nương sao? Không phải chỉ có nam nhân có tài mới lên được sao?” Cơ nhi kinh ngạc nói.

“Là có cô nương, nhưng mà không quan trọng, Cơ nhi muốn đi thì Tần đại ca có thể bao hết, A Cửu, còn không mau đi!” Tần Chân không đợi Cơ nhi gật đầu, kêu thị vệ cao to của hắn đi bao thuyền.

“vậy có phải tốn rất nhiều tiền không?” Cơ nhi ngạc nhiên hỏi.

“Ha ha, tiền không là vấn đề, chỉ cần Cơ nhi thích” Tần Chân rốt cục có nhân cơ hội kéo tay Cơ nhi đi tới thuyền hoa.

Khóe miệng Cơ nhi bỗng nhếch lên, nam tử tuấn tú lại nhiều tiền hào phóng như vầy chỉ sợ là nữ nhân đều bị hắn lừa, trách không được trong phủ thê thiếp thành đàn, đoán chừng có nhiều người là tự đưa mình tới cửa rồi.

“ Tần đại ca là Quốc cữu gia đương nhiên có nhiều tiền, đáng thương ta đây kỹ viện cô nương, ai, thật sự là đồng nghiệp bất đồng mệnh a” Cơ nhi u oán nhìn hắn một cái thấp đầu thở dài.

“Cơ nhi thiếu tiền sao? Tinh Kim, chuyện gì đang xảy ra?!” Tần Chân lập tức tức giận hỏi Liễu Tinh Kim.

Liễu Tinh Kim vốn không hiểu ý Cơ nhi, nàng không có tiền thì ai có tiền đây, Vương gia cũng để lại không ít tiền, sao giờ lại thanh nghèo khổ.

“Ha ha, Tần đại ca mắng Tinh Kim làm gì, hắn cũng không có tiền, ai, Vương gia cũng không phải của Cơ nhi, Cơ nhi sẽ tự mình kiếm tiền thôi” Cơ nhi liền nói tiếp, không cho Tinh Kim trả lời.

“Cơ nhi không cần sốt ruột, Tần đại ca bây giờ có ngân phiếu một vạn hai (10200), nàng cầm trước đi, lát trở về Tần đại ca sẽ đi tiền trang lấy thêm, nàng đừng làm mình quá mệt mỏi” Tần Chân liền thương tiếc lấy tập ngân phiếu trong lòng ra.

“A, Tần đại ca, không cần không cần, Cơ nhi làm sao mặt dày lấy tiền của ngươi được, Cơ nhi cũng không phải nữ nhân của ngươi, vầy không được đâu” Cơ nhi giả bộ hoảng sợ đẩy tay hắn ra.

“Cơ nhi đang nói gì thế, nàng gọi ta Tần đại ca, Tần đại ca làm sao để nàng chịu khổ chứ, như thế không phải càng khiến Tần đại ca xấu hổ sao? Tinh Kim, còn không cầm lấy!” Tần Chân vẫn làm bộ tức giận.

Liễu Tinh Kim cố nhịn cười nhìn Cơ nhi diễn xuất vẻ vô tội, chỉ có thể đưa tay tiếp nhận, thầm nghĩ nữ nhân này cần nhiều tiền vậy làm gì, chính nàng còn muốn làm vũ nương, thật không biết trong đầu nàng đang nghĩ cái gì.

“Cảm tạ Tần đại ca, Cơ nhi rất quá cảm động, Cơ nhi có ca ca như ngươi chính là phúc khí đã tu luyện ba đời” Cơ nhi giả vờ ra vẻ cảm động tràn trề.

“Ha ha, chút lòng thành có đáng gì, đi thôi, a Cửu hẳn là đã bao xong thuyền” Tần Chân thoả mãn lôi kéo bàn tay thô ráp của Cơ nhi đi tới thuyền hoa, trong lòng cũng đang xoay tròn, Cơ nhi coi hắn như ca ca nhưng hắn tuyệt không muốn làm ca ca, mong rằng a Cửu đừng phá hỏngn chuyện này.

Cơ nhi vừa đi vừa quay đầu lại chớp chớp mắt nhìn Liễu Tinh Kim đi đằng sau sắc mặt âm lãnh, khóe miệng lộ ra nụ cười gian, làm cho Liễu Tinh Kim khinh bỉ liếc nàng, nàng đúng là một tên lừa đảo nhỏ.

Ba người đi tới cạnh một thuyền hoa nhìn qua rất hoa lệ, a Cửu cung kính thuật lại “Thiếu gia, thuộc hạ đã đuổi hết người tạp vụ xuống, thuyền này có thể cho thuê tới tối muộn.”

“Được, tốt, Cơ nhi đi lên đi” Tần Chân thoả mãn gật đầu, sau đó lôi kéo đi lên thuyền hoa.

Thuyền hoa chia làm ba tầng thượng trung hạ, cô nương bên trong không còn, chỉ còn lại một nam tử trung niên cầm lái ở đầu thuyền,a Cửu với Tinh Kim không thể làm gì khác hơn là chia nhau phục vụ, a Cửu châm trà rót nước, Tinh Kim cầm đồ ăn vặt lên lầu ba, một bên lầu ba là một sương phòng nữ tử khéo léo tinh xảo, bên kia rộng mở chuyên dùng để ngắm cảnh, Cơ nhi và Tần Chân hai người an vị trước bàn tròn thưởng thức phong cảnh nói chuyện phiếm, thuyền lớn chậm rãi rời bờ tiến vào trong hồ.

“Đây là trà gì thơm quá, uống ngon thật, hi hi” Cơ nhi cầm ly trà a Cửu rót uống một hơi cạn sạch, tiện tay cầm lấy một viên mứt hoa quả ném vào trong miệng.

“Tiểu thư, đây là Tuyết Phiêu Hương, là trà xanh thượng đẳng” A Cửu cung kính trả lời, thấy Tần Chân dùng mắt ra hiệu, sẽ giúp Cơ nhi rót đầy.

“Ừm, không tệ, mứt hoa quả này ăn cũng ngon lắm, ở đây thật là hưởng thụ” Cơ nhi lười biếng tựa vào ghế dựa, khẽ nhắm mắt.

“Ha ha, thời tiết này du xác thực rất thư thái” Tần Chân nhìn nàng cười khẽ, cây quạt nhẹ nhàng lay động, đôi mắt lóe ra tinh quang.

“Hai người đi xuống dưới đi, nếu không được gọi thì các ngươi đừng lên, bản Quốc cữu muốn chợp mắt một chút, ở đây thật thoải mái” Tần Chân cũng nằm nghiêng xuống, ngẩng đầu nhìn trời xanh mây trắng.

“Vâng, thiếu gia” A Cửu lập tức khom người đáp ứng, mà Liễu Tinh Kim cau mày lại, nhìn Cơ nhi ra vẻ thích ý, khóe miệng co quắp chỉ có thể rời khỏi.

“Cơ nhi, Tần đại ca tháng sau phải về kinh rồi, nàng trở về với Tần đại ca được không?” Tần Chân quay đầu nhìn nàng, trong lòng không ngừng hưng phấn.

“A, Cơ nhi cùng Tần đại ca trở về làm gì? Đi Tần đại ca quý phủ cho người ta ghét sao?” Cơ nhi lườm hắn một cái.

“Sẽ không, các nàng không có gan đó, Cơ nhi, Tần đại ca thật sự thích, tuy rằng Tần đại ca hoa tâm một chút nhưng chỉ cần Cơ nhi hồi phủ với Tần đại ca, Tần đại ca nhất định chuyên sủng ngươi một người được không?” Lời Tần Chân nói thật sự là tình chân ý thiết (tình ý chân thành), hắn quả thật mong muốn Cơ nhi có thể thích hắn.

Cơ nhi mở to mắt, ngồi thẳng lưng nhìn ra cảnh đẹp của hồ Minh Nguyệt, sau đó quay đầu nhìn Tần Chân mỉm cười nói “Tần đại ca, ngươi đừng nói giỡn nữa.”

Tần Chân lúc này cũng ngồi dậy, sắc mặt chăm chú nói “Cơ nhi, Tần đại ca không hề nói giỡn” Nói xong đứng lên ngồi xuống ghế bên cạnh Cơ nhi, bàn tay to giữ vai Cơ nhi, trong con ngươi đen nổi lên ham muốn chiếm giữ.