Vừa Gặp Đã Yêu: Độc Sủng Vợ Bé Nhỏ

Chương 16: 16 Anh Là Ánh Sáng Mà Cô Không Thể Chạm Vào

Những người đến coi chuyện vui, thoáng chốc đều đã hiểu.

Hoá ra người đàn ông kia chân đạp hai thuyền, hơn nữa còn là em gái Mạc Tố Tình nữa, anh ta dám tìm đến cửa, đúng là vô liêm sỉ mà.

“Thế giới này vẫn còn loại đàn ông vô liêm sỉ như vậy, khiến người khác cảm thấy ghê tởm.”

“Đúng đó, đúng là quá vô liêm sỉ rồi… Mạc Tố Tình kết hôn là tốt rồi, loại đàn ông này, đúng là nên sớm đá đi!”

Cố Kiếm Nam trong nháy mắt bị nhìn bởi vô số cặp mắt khinh miệt, căm ghét.

Lệnh Hề Dao trừng mắt nhìn Cố Kiếm Nam, kéo Mạc Tố Tình đi vào trong toà soạn.

Mạc Tố Tình trực tiếp quay người, đến một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn Cố Kiếm Nam.

Cố Kiếm Nam đuổi theo sau, nhưng lại bị nhân viên an ninh giữ lại, ở phía sau Mạc Tố Tình la hét.

“Tình Tình, cầu xin em nghe anh giải thích!”

Trải qua chuyện ban nãy, đến chút tinh thần làm việc Mạc Tố Tình cũng không còn nữa rồi.

Cô đã sớm soạn xong bản thảo ngày mai, vừa hết giờ làm, cô liền cùng Lệnh Hề Dao rời đi.

Vừa ra khỏi toàn soạn, Lệnh Hề Dao liền nhìn thấy Cố Kiếm Nam đứng cách toà soạn không xa.

Cô nhanh chóng kéo Mạc Tố Tình lên một chiếc taxi, Mạc Tố Tình nhìn vào gương chiếu hậu liền thấy Cố Kiếm Nam đang hét gọi tên mình, mỉm cười mỉa mai.

Anh ta làm bộ dạng như vậy để cho ai xem chứ, lúc cùng Mạc Tố Liên lên giường, sao anh ta không nghĩ đến cảm nhận của cô.

Lệnh Hề Dao nhìn đồng hồ, nói: “Tố Tình, giờ vẫn sớm, chúng ta đi trung tâm mua sắm đi xem chút, chúng ta lâu lắm không đi dạo phố rồi, cũng không dễ gì có một ngày tan làm sớm như hôm nay.”

Mạc Tố Tình nghĩ một lúc, cô cũng vừa chuyển đến nhà Diệp Chung Giác, có rất nhiều đồ vẫn chưa chuẩn bị, đi mua sắm cũng không phải ý kiến tệ, nhân tiện đi thư giãn chút.

Cô gật gật đầu, “Được, đi thôi.

Tiện thể mình mua ít quần áo và đồ đạc.”

Lệnh Hề Dao vui vẻ quay đầu lại, nhìn chú tài xế nói: “Chú ơi, đi đến toà Hưng An.”

Diệp Chung Giác xử lý xong đống hồ sơ hôm nay, nhìn vào đồng hồ, vẫn sớm, anh vốn định đến toà soạn đón Mạc Tố Tình, nhưng nghĩ đến sáng nay cô giữ thái độ xa cách, từ chối anh.

Anh đột nhiên có chút rầu rĩ, anh đưa tay lên nới lỏng cổ áo sơ mi trắng, xương qua xanh gợi cảm từ từ lộ ra.

Anh chậm rãi châm một điếu thuốc, khói thuốc từ từ phả ra.

Bao lâu rồi anh chưa thấy lòng mình nặng nề đến vậy.

Anh rõ ràng biết rõ, người phụ nữ đó đã ảnh hưởng lớn đến anh như thế nào, nhưng mà anh vẫn cố ý kéo cô đến bên cạnh không chút dự.

Trong không gian tĩnh mịch, khói từ điếu thuốc cháy bay khắp phòng.

Văn phòng đột nhiên có tiếng gõ cửa, Diệp Chung Giác cau mày, chậm rãi mở nói, giọng anh khàn khàn đầy gới cảm: “Vào đi.”

Bàn tay bên ngoài có chút run rẩy, nhẹ nhàng mở cửa.

“Tổng giám đốc, đã tan làm rồi, anh không về sao?”

Diệp Chung Giác nhướn mày, liếc mắt về phía người phụ nữ đó.

Lông mày của người phụ nữ này rất đẹp, lớp trang điểm tinh tế cũng rất đẹp, trên gương mặt còn biểu lộ rõ sự lo lắng và quan tâm.

Cô ấy là thư kí của Diệp Chung Giác, Tống Sính Đình.

Trong ấn tượng của Diệp Chung Giác, cô luôn là người thông minh, hiểu ý người khác.

Anh chậm rãi nói: “Lâm Nhiên đi chưa?”

“Vẫn chưa ạ.” Tống Sính Đình đáp lại.

“Gọi anh ta đến văn phòng của tôi, cô tan làm trước đi!”

Tống Sính Đình nghe anh nói xong, định mở miệng nói gì đó, cuối cùng lại không nói gì, quay người đi ra ngoài.

Một lúc sau, Lâm Nhiên từ bên ngoài đi vào.

“Boss, thư kí Tống nói anh tìm tôi?”

“Uhm” Diệp Chung Giác nhẹ nhàng gật đầu, đưa tay dập điếu thuốc.

“Cậu đi kiểm tra cho tôi, người phụ nữ tên Mạc Tố Tình, tình hình cụ thể trong mấy năm gần đây của cô ấy, cố gắng chi tiết nhất có thể, ví dụ, bạn trai cô ấy là người như thế nào, cũng như gia đình đồng nghiệp của cô ấy, những người sống xung quanh, tất cả các phương diện.”

Lâm Nhiên sững sờ, Mạc Tố Tình, đây rõ ràng là tên một người phụ nữ, Boss từ lúc nào lại quan tâm đến một cô gái thế.

Boss bình thường đối với phụ nữ đều lạnh lùng như băng, anh vẫn còn nghĩ Boss thích con trai cơ.

Nghĩ đến đây, biểu cảm của anh liền trở nên kì quái khó hiểu.

Diệp Chung Giác nhìn Lâm Nhiên vẫn đứng yên tại chỗ, giọng điệu có chút lạnh lùng: “Sao thế? Cậu vẫn còn thắc mắc ư?”

Lâm Nhiên cười lên hai tiếng, nhanh chóng đáp lại: “Không có không có….”

Nói xong, anh nhanh chóng chuồn ra ngoài.

Sau khi Lâm Nhiên rời văn phòng, Diệp Chung Giác suy nghĩ về điều đó, ước tính cô ấy đã về tới nhà rồi, anh ấy cuối cùng vẫn là dọn dẹp đồ đạc, tan làm rồi, không tăng ca giống như bình thường.

Sau khi Diệp Chung Giác rời đi, Tống Sính Đình từ trong bóng tối từ từ bước ra.

Đôi lông mày xinh đẹp của cô khẽ cau mày.

Chủ tịch mỗi ngày đều tăng ca tới rất muộn, hôm qua không đi làm đã rất kỳ lạ rồi, hôm nay anh ấy lại tan ca sớm như vậy.

Không lẽ… Xảy ra chuyện gì mà cô không biết.

Cuối cùng, cô vẫn thở dài bất lực, dù cô có quan tâm nhiều như nào, anh ấy cũng là ánh sáng mà cô không thể chạm vào, anh ấy vĩnh viễn rạng rỡ, bản thân cô chỉ có thể lặng lẽ nhìn.

Khi Diệp Chung Giác về tới nhà, phát hiện trong nhà không có ai, rất rõ ràng, cô ấy vẫn chưa về.

Khuôn mặt Diệp Chung Giác hiện lên sự mất mát, cô ấy đi đâu rồi, có phải là vẫn không thể quen với cuộc sống cùng nhau, vậy nên mới không đồng ý tan ca sớm như vậy về nhà.

Diệp Chung Giác lắc đầu bất lực, bật máy tính lên bắt đầu làm việc.

Đã đợi được hai tiếng, vẫn không thấy Mạc Tố Tình về, Diệp Chung Giác bắt đầu trở nên lo lắng bất an.

Anh ấy liên tục nhìn ra cửa mong đợi, thậm chí công việc cũng không thể làm cho anh ta an tâm lại.